Hà Tứ Hải xem như là tạm thời trở về trước giải phóng.
Một khi mua nhà, hơn 4 triệu gửi tiết kiệm trên căn bản cũng không còn lại bao nhiêu.
Cũng may nhà đã không cần lắp đặt thiết bị, nếu cần mua cũng chỉ là một ít đồ vật nhỏ, không cần bao nhiêu tiền.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ hài lòng của Đào Tử và Vãn Vãn, Hà Tứ Hải cảm giác tất cả đều đáng giá.
Đặc biệt là Lưu Vãn Chiếu, đã bắt đầu quy hoạch nên sắp xếp ngôi nhà như thế nào rồi.
Hà Tứ Hải cũng không quản những thứ này, trực tiếp giao cho Lưu Vãn Chiếu là được.
Lưu Vãn Chiếu đã hoàn toàn coi rằng đây là phòng cưới sau này của bọn họ, đương nhiên là bố trí rất dụng tâm.
Nội thất nào cần thay đổi liền thay đổi, đương nhiên đều không phải là thay đổi gì lớn, đều là ở trên một số chi tiết nhỏ.
Trong đó bao gồm cả phòng vệ sinh là sửa chữa toàn bộ, dù sao người khác đã dùng qua, trong lòng cũng thấy không được thoải mái cho lắm.
Mặt khác, mấy cái giường cũng phải đổi, bao gồm cả tổ chim mà Đào Tử rất yêu thích trong phòng trẻ em.
Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu đồng ý sẽ mua cho các nàng một cái "Tổ" mới.
Đúng, là hai cái, không phải một cái, Huyên Huyên cũng muốn.
Hà Tứ Hải mặc kệ các nàng bài trí, bản thân mình thì đi đến Vấn Tâm Quán.
Hồ Thanh Nghiên đang ngồi chống cằm ở cửa, ngơ ngác mà nhìn về phía trước, bên cạnh là một con chó vườn, nằm trên mặt đất ngoắt ngoắt cái đuôi.
"Ninh Đào Hoa đâu?" Hà Tứ Hải mở cửa, để Hồ Thanh Nghiên đi vào.
"Nàng và La Hoan ra ngoài chơi rồi." Ninh Đào Hoa sợ nghèo, gặp phải La Hoan coi tiền như rác, tóm lại chính là dùng sức cắt lông dê.
Mà La Hoan, lại bởi vì Ninh Đào Hoa có thể nhìn thấy quỷ cho nên cảm thấy rất hứng thú đối với nàng, lại nói hắn cũng không thiếu chút tiền này.
"Nếu như vậy, cô nói cho tôi một chút về tâm nguyện của cô đi. Tôi thấy tuổi của cô cũng không lớn, tại sao lại muốn tự sát vậy."
Hà Tứ Hải đốt đèn Dẫn Hồn rồi rót một chén trà cho Hồ Thanh Nghiên.
"Cảm ơn." Hồ Thanh Nghiên đưa tay nhận lấy, nói một tiếng cám ơn.
Sau đó nhìn chăm chú chén nước trong tay, nói về chuyện khi nàng còn sống.
"Tôi là người Thạch Môn, Ký Châu. Ba tôi làm việc tại nhà máy điện, nói khổ cực thì đúng là khổ cực, mỗi lần xảy ra vấn đề thì nửa đêm đều phải rời giường đi sửa. Nói ông ấy thoải mái thì cũng đúng, ông ấy thường xuyên nhàn nhã ở nhà. Khi tôi còn bé, ông ấy thường đạp xe đưa tôi và anh trai ra ngoài chơi..."
"Mùa hè mang chúng tôi đi bơi, mùa đông mang chúng tôi đi trượt băng. Ông ấy đạp xe đạp đi qua phố lớn ngõ nhỏ ở Thạch Môn, mang chúng tôi đi ăn món ngon khắp nơi. Khi còn bé, tôi có biệt danh là Hồ Tiểu Bàn, đều là do cha tôi mang đi ăn nhiều mà ra…”
Hồ Thanh Nghiên bất mãn mà xong, nhưng khóe miệng lại chất chứa nụ cười, trên gương mặt đều là niềm hạnh phúc.
"Mẹ tôi đi làm ở nhà máy thuốc, tuy tiền lương không tệ, nhưng lại rất khổ cực, thường xuyên làm ca đêm. Ca đêm khiến người quá mệt mỏi, cho nên thời gian nàng ở cùng chúng tôi tương đối ít. Nhưng mà, chỉ cần nàng rảnh rỗi thì ra đưa tôi và anh trai đến nhà bà ngoại ở nông thôn. Cha tôi vô cùng tức giận, nói đây mới là nhà nàng, hai người thường xuyên cãi nhau vì chuyện này..."
"Nhưng mà ông ngoại bà ngoại đối với chúng tôi cũng rất tốt, đặc biệt là nghỉ hè, trong nhà nuôi gà, trên căn bản đều bị tôi và anh tôi ăn hết..."
"Anh tôi nói, hắn sớm muộn cũng sẽ biến thành gà tinh..., ha ha, có phải là rất buồn cười..." Hồ Thanh Nghiên cười hỏi Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải rút một tờ giấy rồi đưa cho nàng.
"Anh tôi lớn hơn tôi ba tuổi, mỗi ngày quản ta, còn cướp đồ của tôi. Tôi cảm thấy hắn là tên đáng ghét nhất, cái tên đáng chết này, không thể không quản tôi sao? Cái gì mà anh lớn chư..."
...
"Được rồi, đừng xem nữa, tháng sau chúng ta lại đến." Hồ Lập Quân nối với vợ đang không ngừng nhìn về phía sau.
"Ai, em đây không phải là thương tiếc sao? Anh nhìn xem nó gầy đi nhiều quá, cũng không biết ở bên trong đã phải chịu đựng những gì." Tống Nghị Bình lau khóe mắt nước mắt rồi nói.
"Cũng đã gần một năm rồi, khẽ cắn răng sẽ qua thôi, đến lúc trở về lại bồi bổ cho thật tốt, chẳng mấy chốc sẽ béo trở lại." Hồ Lập Quân thở dài nói.
Tống Nghị Bình yên lặng mà gật gật đầu, không như vậy thì lại có thể như thế nào đây.
"Lên xe đi." Hồ Lập Quân kéo cửa xe ra, ra hiệu Tống Nghị Bình lên xe.
Trong chỗ ngồi của xem còn đặt một bó hoa.
Đây là cho con gái, mỗi tháng sau khi bọn họ đến thăm con trai, sẽ tiện đường đến xem con gái.
Ba năm qua, chuyện này đã thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của bọn họ, cũng là một ngày mà bọn họ chờ đợi nhất mỗi tháng.
Thực ra, mộ của con gái và nhà giam không tiện đường một chút nào, cách nhau rất xa.
Hồ Lập Quân lái xe ở phía trước, Tống Nghị Bình ôm hoa ngồi ở phía sau.
Từ con đường lạnh lẽo nơi ngục giam chuyển vào dòng xe cộ tấp nập trong nội thành.
Tống Nghị Bình vẫn nhìn ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Từ khi con gái chết, con trai vào tù, hai vợ chồng đều rất ít khi nói chuyện, phần lớn thời gian chính là ngồi ở chỗ đó ngơ ngác sững sờ.
Thời gian ba năm, bọn họ vẫn chưa thoát khỏi chuyện mất đi con gái và con trai biến thành tội phạm.
Các thân thích có lúc rất vui mừng vì con trai của bọn họ- Hồ Lam Hải vào tù.
Không phải là bởi vì bọn họ xấu, cũng không phải là vì Hồ Lam Hải không tốt.
Hồ Lam Hải là một đứa nhỏ rất sáng sủa và ưu tú, các thân thích đều rất yêu thích.
Bọn họ nghĩ như vậy, là bởi vì Hồ Lam Hải vào ngục giam, trở thành vướng bận của vợ chồng Hồ Lập Quân.
Để bọn họ có chấp niệm để tiếp tục sống, bọn họ sẽ vì tương lai của con trai mà không đến nỗi làm ra việc gì ngu ngốc.
Tại ngã tư đèn xanh đèn đỏ, một cô bé đang làm nũng được mẹ dắt tay qua đường.
Tống Nghị Bình lộ ra vẻ hâm mộ.
Đưa tay sờ sờ chỗ ngồi lạnh lẽo bên cạnh.
Con gái trước đây thích nhất là ngồi sát bên.
"Con có thể đừng có chen mẹ nữa có được không, lớn như vậy rồi, con làm gì mà cứ nhất định phải chen ở bên cạnh mẹ thế, không nóng sao?" Tống Nghị Bình một mặt ghét bỏ.
"Hì hì, mẹ, con chính là thích ngồi sát mẹ, mẹ là tốt nhất." Hồ Thanh Nghiên kéo cánh tay của nàng, dùng đầu cọ cọ ở trên vai nàng.
Giống như một con chó con.
"Đã lớn thế này rồi mà, còn làm nũng." Tống Nghị Bình một mặt ghét bỏ mà đẩy đầu của nàng ra.
"Có lớn hơn nữa thì cũng là con gái của mẹ mà."
"Con nha, sớm muộn cũng phải lập gia đình, sau đó cũng sẽ có con của chính mình, không thể cứ dáng vẻ này mãi được."
"Vậy con sẽ không lập gia đình, vĩnh viễn ở cùng mẹ."
"Chờ đến lúc con gặp được người vừa ý, con sẽ không nói như vậy nữa."
"Hừ, trên thế giới này, không một người đàn ông nào có thể làm cho con nhìn trúng cả." Hồ Thanh Nghiên ngước cổ, kiêu ngạo mà nói.
"Khụ khục." Hồ Lập Quân đang lái xe phía trước ho khan vài tiếng.
Hồ Thanh Nghiên lập tức chuyển đề tài, cợt nhả nói: "Đương nhiên, là ngoại trừ cha, đáng tiếc ông ấy có vợ rồi."
"Con nha." Nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của nàng, Tống Nghị Bình không nhịn được mà dùng ngón tay chọt vào cái trán trơn bóng của nàng một hồi.
"A." Hồ Thanh Nghiên gào lên đau đớn một tiếng.
"Mẹ, mẹ thật là ác độc, xuống tay nặng như vậy, nhất định là bị đâm đỏ rồi. Ba, người cũng không quản mẹ sao."
"Hừm, nàng không thuộc quyền quản lý của ba." Hồ Lập Quân đang lái xe phía trước nói.
Sau đó khiến cho hai mẹ con cười vang một trận....
Vuốt cái ghế trống rỗng bên cạnh, chỗ ngồi lạnh lẽo, Tống Nghị Bình nghẹn ngào.
"Nha đầu ngốc, sao con nói mà không giữ lời chứ? Con không phải nói sẽ vĩnh viễn ở cùng mẹ sao?"
------
Dịch: MBMH Translate