Sáng sớm, bọn họ đi xem căn phòng thứ nhất. Đó là một căn phòng thô, bên trong chưa lắp đặt thiết bị, các đường ống nước còn lộ ra ngoài.
"Chủ căn nhà ở tỉnh khác, mua chỉ để đầu tư. Mặc dù là nhà thô nhưng giá rẻ hơn nhiều, hơn nữa vị trí loại phòng cũng được, tầng mười lăm không cao không thấp, từ ban công có thể nhìn ra mặt hồ..." Môi giới bất động sản khen loạn một trận.
Thật ra Hà Tứ Hải vẫn rất hài lòng, điều duy nhất làm hắn cảm thấy đáng tiếc là phòng thô.
Hắn mua lại, còn phải sửa sang, lắp đặt thiết bị, chắc chắn không thể chuyển vào ở ngay, lại phơi khô, một hai năm mới qua được.
Cho nên cái này tạm thời giữ lại, xem mấy căn nhà khác đã.
Căn nhà thứ hai là tầng một, kèm theo sân, còn lớn hơn phòng thô vừa rồi.
Bên trong đã sửa sơ qua, lúc trước cho thuê nhưng vẫn tính là sạch sẽ.
Chẳng qua ánh sáng kém, tuy sân tốt nhưng đây là sân do khu nhà cao tầng, ai biết có thể có vật gì ném xuống không.
Lưu Vãn Chiếu cũng rất thích. Trong sân cô ở bây giờ đang trồng đủ loại hoa, chẳng qua cô cũng có lo lắng tương tự.
Cả hai căn nhà đều do người môi giới ý dẫn đi xem.
Cho dù bọn họ không nhìn trúng, nhưng người môi giới vẫn khách sáo, hỏi thăm yêu cầu của Hà Tứ Hải về căn nhà, định tìm giúp hắn.
"Ôi…” Đào Tử vẫn luôn chạy tới chạy lui xem nhà, đột nhiên thở dài.
"Sao vậy?" Hà Tứ Hải thấy kỳ lạ hỏi.
"Căn nhà đều rất nhỏ vậy?" Đào Tử nói.
"Nhỏ à?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi nghi ngờ. Căn nhà hơn một trăm mét vuông, không ngờ con còn nói nhỏ? Đúng là người nhỏ tim không nhỏ.
"Trong nhà không có phòng." Đào Tử nói.
"Ơ..."
Điều này có thể so sánh được sao?
Nhà ở nông thôn lớn thật, hơn nữa còn sân trước sân sau, ít nhất hơn một nghìn mét vuông.
Ở Hợp Châu, một căn nhà lớn như vậy, không có mấy chục triệu thì đừng mơ mua được.
"Được rồi, còn lại có một căn nhà, các người xem có ưng ý không. Nếu không hài lòng thì chỉ có thể chờ, xem có ai bán ra không." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh nói.
Căn hộ còn lại không phải do môi giới đưa đi, mà do chủ nhà tự mình dẫn đi xem.
Tôn Nhạc Dao cũng tính là quen biết, cho nên đã hẹn trước với đối phương.
Bọn họ đi tới chỗ đài phun nước của khu chung cư, thấy một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi đang ngồi chờ trên ghế nghỉ.
"Chị Tôn, chị tới rồi." Đối phương thấy Tôn Nhạc Dao thì chủ động đứng lên.
Người phụ nữ trông trắng trẻo đầy đặn, rất phúc hậu.
"Mẹ Nhạc Nhạc, đã để cô phải chờ lâu rồi."
"Không sao, em cũng vừa tới." Mẹ Nhạc Nhạc vừa cười vừa nói.
"Mẹ Nhạc Nhạc, sao cô bán căn nhà vậy?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh, tò mò hỏi.
"Chúng tôi mua căn nhà đó vốn để Nhạc Nhạc đi học trường mẫu giáo, năm ngoái Nhạc Nhạc vào trường tiểu học ở đường Thiên Thủy, căn nhà lại bỏ không..."
"Ồ, cho nên các người chuyển đến đường Thiên Thủy à?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
"Đúng vậy, trước đây tôi mang thai, ba Nhạc Nhạc còn mua nhà ở vịnh Ngự Thủy, đường Thiên Thủy và khu trường cấp hai số 36 nữa." Mẹ Nhạc Nhạc nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy, trong lòng thầm than thở, thật giàu. Từ trường mẫu giáo đến trung học, cả ba giai đoạn đều mua nhà gần trường, hơn nữa còn là căn nhà tốt nhất gần trường.
"Năm ngoái, căn nhà này vẫn để không, tôi không nỡ bán, càng không nỡ cho thuê. Chủ yếu là vì lúc lắp đặt thiết bị, tôi đã tốn không ít công sức, nguyên liệu đều dùng nguyên liệu bảo vệ môi trường, dù sao cho con ở..."
Trên đường đi, mẹ Nhạc Nhạc nói không ngừng, hết lời khen căn nhà của cô ta tốt, đương nhiên giá cao hơn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Chẳng qua mẹ Nhạc Nhạc nói không sai, trang trí lắp đặt của căn nhà rất tốt, rất hứng thú đối với trẻ.
Vừa vào cửa, hai bên thềm cửa, một bên treo một đồng hồ báo thức hình cú mèo, một bên là hình dán hươu cao cổ đo chiều cao.
Đào Tử chạy tới bên tường thử đo độ cao của mình.
Huyên Huyên không chịu yếu thế, cố nhón chân, nói mình cao hơn Đào Tử rất nhiều.
Đào Tử rất bất mãn vì chị nói cao hơn cô bé.
Rõ ràng chỉ cao hơn chút xíu. Chỉ có chút xíu như vậy, Đào Tử cố gắng ăn cơm, rất nhanh có thể đuổi kịp chị Huyên Huyên.
Gờ chân tường trong góc có xếp một hàng các động vật nhỏ, có con nằm ở trên gờ chân tường nhìn lén, có con coi gờ chân đường như rào cản, có con chạy dọc theo gờ chân đường, rất đáng yêu.
Ngoài ra, đồ trang trí nội thất trong nhà đều lộ ra một chữ - thấp.
Bất kể bàn, ghế, bàn trà hay ngăn tủ đều thấp hơn bình thường một đoạn.
"Đây là để tiện cho trẻ con có thể với đến." Mẹ của Nhạc Nhạc nói.
"Các người nhìn đi, giá sách bên cạnh này được cố ý làm thấp như thế, chính là để tiện cho đứa trẻ cầm sách xem."
Trong phòng khách không có sô pha, chỉ là một hàng kệ sách nhỏ kê sát góc tường, trước kệ sách có mấy ghế ngồi hình động vật nhỏ đáng yêu.
Đứa trẻ có thể ngồi trên đó đọc sách.
Có một cái còn có thể lắc qua lắc lại.
Đào Tử và Huyên Huyên thi nhau ngồi lên.
"Đám trẻ rất thích đấy." Mẹ của Nhạc Nhạc vừa cười vừa nói.
"Thế nào?" Hà Tứ Hải nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu hỏi.
"Thật sự không tệ, đi vào phòng xem thử đã." Lưu Vãn Chiếu vẫn khá hài lòng.
Tiếp theo chính là một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ và hai phòng khách.
Phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ ngay sát nhau. Phòng ngủ chính được trang trí theo phong cách đơn giản với gam màu trầm ấm. Mà phòng ngủ phụ là phòng dành cho trẻ.
Trên mặt đất, trên tường đều là đệm mềm. Phía trên là các loại hình vẽ động vật nhỏ, bàn, ghế bên trong đều là hình gốc cây.
Giường nhỏ hình ổ chim, rất đáng yêu.
"Nhạc Nhạc chắc chắn là một đứa trẻ đặc biệt hạnh phúc." Hà Tứ Hải xúc động nói.
Mẹ Nhạc Nhạc nghe vậy, lộ vẻ ngọt ngào.
Hà Tứ Hải không biết vì sao, chợt nhớ tới Tiểu Đậu.
Một phòng khách khác cũng không cần nói, trang trí theo phong cách của phòng ngủ chính.
Một phòng khách khác bị đổi thành phòng để quần áo, tương đối rộng rãi, bao nhiêu quần áo, giày, chăn đều có thể chứa được.
"Sao rồi?" Hà Tứ Hải lại nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu hỏi.
Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh không nói gì. Dù sao cũng là bọn họ mua nhà, bà không phát biểu ý kiến.
"Em thấy rất tuyệt. Anh thấy thế nào?" Lưu Vãn Chiếu hỏi ngược lại.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì quay đầu, hỏi Đào Tử đang chơi đùa: "Đào Tử, con thích căn nhà này không?"
"Thích." Đào Tử lớn tiếng nói.
Hà Tứ Hải quay đầu, nhún vai nói: "Được rồi, hai người anh thích nhất đều thích, anh tất nhiên cũng thích."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy đầu tiên là ngây người, sau đó cười ngọt ngào, vẻ mặt hạnh phúc.
Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh cũng vui mừng.
"Ha ha, Hà tiên sinh, cậu thật biết cách nói chuyện, chẳng trách có thể tìm một cô vợ xinh đẹp như thế." Mẹ Nhạc Nhạc vừa cười vừa nói.
"Dì, bọn cháu còn chưa kết hôn đâu." Lưu Vãn Chiếu hơi ngượng ngùng nói.
"Chẳng phải bây giờ mua một căn nhà sao, cũng nhanh thôi. Nếu như vậy, về giá tiền..." Mẹ của Nhạc Nhạc thuận thế nói.
"Vãn Vãn, dì Tôn, hai người tới bàn giá đi, anh chịu trách nhiệm trả tiền là được." Hà Tứ Hải vừa cười vừa nói.
Sau đó, hắn xoay người đi về phía Đào Tử và Huyên Huyên.
"Con rể này của chị đúng là nên nhận." Mẹ của Nhạc Nhạc nghe vậy thì thoáng ngây người, sau đó giơ ngón cái về phía Tôn Nhạc Dao.
"Còn chưa kết hôn, còn chưa kết hôn." Tôn Nhạc Dao cười ha hả nói.
"Mua xong căn nhà thì cũng nhanh thôi. Cho nên phải nắm chắc vào." Mẹ Nhạc Nhạc nói.
Lưu Vãn Chiếu: "..."
Chẳng trách nhà bà ta có thể phát tài.
------
Dịch: MBMH Translate