Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 277 - Chương 277: Buổi Sáng Vui Vẻ

Chương 277: Buổi Sáng Vui Vẻ Chương 277: Buổi Sáng Vui Vẻ

Đào Tử dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy.

Cô bé ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, há miệng cắn một cái vào không trung.

"Mình ăn một miếng ánh nắng." Cô bé nghĩ.

Sau đó, cô bé sung sướng động đậy loạn đôi chân.

Lúc cúi đầu nhìn thấy Hà Tứ Hải vẫn còn ngủ say, cô bé trộm cười một tiếng, thò ngón tay út bụ bẫm xuống dưới nách Hà Tứ Hải.

"Cù ba này." Cô bé đắc ý nói.

Đúng lúc này, cánh tay thật dài của ba đột nhiên thò ra, ôm cô bé vào trong lòng.

"Xem ba bắt được gì này? Một cô bé nghịch ngợm." Hà Tứ Hải nhắm mắt lại nói.

"Ba thật lười, mau dậy đi, mặt trời chiếu tới mông rồi." Đào Tử ngọ nguậy, cố giãy giụa ở dưới cánh tay của Hà Tứ Hải muốn bò dậy.

"Dậy sớm như thế để làm gì chứ?"

"Đi tới trường mẫu giáo ạ." Đào Tử nói ngay.

"Hôm nay là thứ bảy, không cần tới trường mẫu giáo." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ?" Đào Tử nghe vậy, mới nhớ ra.

"Hôm nay không cần đi trường mẫu giáo. Thế ba dẫn con ra ngoài chơi đi. Con lâu lắm không được ra ngoài chơi rồi." Đào Tử cuối cùng giãy giụa ngồi dậy, thở hồng hộc nói.

"Nói linh tinh. Chúng ta mới từ Giang Hữu trở về được bao lâu?"

"Đó không phải chơi." Đào Tử lập tức phản bác.

"Đó không phải chơi thì là gì?"

"Đó là... Đó là..." Đào Tử không tìm ra được nguyên nhân, nói chung không phải là chơi.

Hơn nữa, hôm nay cô bé muốn ra ngoài chơi.

"Được rồi, vậy con muốn đi đâu?"

Hà Tứ Hải thật sự hỏi tới, Đào Tử lại mờ mịt. Cô bé làm sao biết nên đi đâu, cô bé là trẻ con, không biết được nhiều chỗ. Nhưng cô bé vẫn cố suy nghĩ...

"Con nghĩ xong thì nói cho ba biết." Hà Tứ Hải từ trên giường ngồi dậy, thay quần áo.

Đồng thời, hắn cũng lấy quần áo của Đào Tử đặt lên giường.

Nhìn cô bé ngồi trên giường chống má suy nghĩ, nằm xuống suy nghĩ, nghiêng người suy nghĩ, chổng ngược suy nghĩ, lộn nhào suy nghĩ... nói chung là dùng các loại tư thế kỳ lạ để suy nghĩ, Hà Tứ Hải không để ý tới cô bé nữa, đi ra khỏi phòng luôn.

Hà Tứ Hải mới ra khỏi cửa phòng, đã nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Hắn mở cửa nhìn qua, thấy Lưu Vãn Chiếu hoạt bát đứng ở ngoài cửa. Hôm nay thứ bảy, cô tất nhiên cũng được nghỉ.

"Chẳng phải em có chìa khóa à?" Hà Tứ Hải nghiêng người, để cô vào.

"Em thích anh mở cửa cho em." Lưu Vãn Chiếu cười hì hì nói.

Hà Tứ Hải: →_→

Đúng là không hiểu nổi phụ nữ.

"À, Huyên Huyên đâu?" Hà Tứ Hải liếc nhìn phía sau cô, thấy kỳ lạ hỏi.

Chỉ cần Lưu Vãn Chiếu không đi làm, cô đi đâu, nhóc theo đuôi này cơ bản sẽ đi theo tới đó.

"Con bé đang ăn sáng ở nhà đấy." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Vậy em ăn chưa?"

"Không, em muốn ăn với anh, ăn bữa sáng anh nấu cơ." Lưu Vãn Chiếu giơ tay ôm thắt lưng của hắn nói.

"Em làm sao thế? Mới sáng sớm, tâm trạng tốt như vậy à?" Hà Tứ Hải giơ tay vén mấy sợi tóc rũ trên trán cô ra phía sau.

Lưu Vãn Chiếu đột nhiên thò đầu qua, hôn một cái lên khóe miệng hắn.

"Em làm gì thế, anh còn chưa đánh răng rửa mặt đâu." Hà Tứ Hải có phần nghẹn lời nói.

"Em không chê anh bẩn." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.

"Được rồi, rốt cuộc có chuyện gì làm em vui thế?" Hà Tứ Hải ôm chặt lấy cô, sau đó thả ra rồi hỏi.

"Bởi vì hôm nay đi xem phòng đấy." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.

"Chỉ vậy thôi à?" Hà Tứ Hải vô cùng kinh ngạc.

Hôm qua, Tôn Nhạc Dao đã nói với hắn rồi, hôm nay bọn họ đã hẹn chủ nhà, cùng đi xem phòng.

Không chỉ căn nhà đã nói với Hà Tứ Hải lần trước, còn có hai căn nhà nữa, tổng cộng là phải xem ba căn nhà.

"→_→ lẽ nào anh không vui?"

"Vui chứ, vui lắm." Hà Tứ Hải nhéo một cái trên gương mặt mềm mịn của cô.

Sau đó hắn nói: "Em ngồi xuống đã, anh đi đánh răng rửa mặt, sau đó sẽ làm bữa sáng cho em."

"Để em làm, em biết nấu." Lưu Vãn Chiếu sôi nổi nói.

"Em biết nấu gì?"

"Trứng ốp lết." Lưu Vãn Chiếu đắc ý nói.

"Ôi, vẫn để anh làm đi."

"Sao hả? Anh coi thường người ta, đúng không?"

"Không, em giỏi nhất."

"Nhưng vẻ mặt của anh đang nói cho em biết, anh đang có ý đó."

Hà Tứ Hải đi tới phòng vệ sinh, cô cũng đến phòng vệ sinh.

Đừng thấy Lưu Vãn Chiếu ở bên ngoài giao tiếp thoải mái tự nhiên, dáng vẻ trưởng thành lão luyện.

Nhưng lúc ở cùng với Hà Tứ Hải, cô đặc biệt trẻ con, vừa ngốc vừa bám người.

"Ba, ba, con nghĩ ra rồi."

Trong lúc Lưu Vãn Chiếu đang chu môi, bảo Hà Tứ Hải hôn, để chứng minh hắn không ghét bỏ cô, Đào Tử từ trong phòng chạy ra, ngắt lời cô.

"Nghĩ được cái gì?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Chúng ta đi ăn cơm dã ngoại đi." Cô bé lớn tiếng nói.

"Ăn cơm dã ngoại?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc. Sao nghĩ thế nào lại nghĩ tới ăn cơm dã ngoại vậy?

"Đúng vậy. Lúc con đang lộn nhào đã nghĩ ra được điều này đấy. Có phải con rất lợi hại không." Đào Tử chống nạnh, dáng vẻ như muốn nói, mau tới khen con đi.

"Đúng, con lợi hại. Nhưng chúng ta đi đâu ăn cơm dã ngoại chứ? Ở công viên Lâm Hồ à?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Vâng." Đào Tử nghe vậy, lập tức gật đầu.

Ở chỗ gần như vậy, không về nhà ăn cơm mà ăn ở bên ngoài, sẽ ngon hơn sao?

Cũng không biết trong đầu của cô bé nghĩ thế nào.

"Sợ rằng không được đâu. Hôm nay chúng ta phải đi nhìn nhà mới." Hà Tứ Hải nói.

<). (>

Đào Tử rất tức giận, đã không thể đi, vậy ba còn bảo con nghĩ làm gì.

Xem sự lợi hại của gà trống lớn Đào Tử con đi.

Bàn tay nhỏ bé của Đào Tử tạo thành tư thế miệng con gà.

"Mổ bụng và mông ba."

Gà trống lớn tức giận, bắt đầu muốn mổ người đấy.

Hà Tứ Hải muốn tránh nhưng Lưu Vãn Chiếu đã lặng lẽ chặn đường đi của hắn.

Hai bên giáp công, Hà Tứ Hải bị mổ mất vài cái.

Đào Tử mới hầm hừ hết giận.

"Tới đây, dì chải đầu cho cháu nào." Lưu Vãn Chiếu kéo Đào Tử đến trước gương.

Hà Tứ Hải bị đẩy qua một bên, bất mãn nói: "Anh còn đang đánh răng rửa mặt mà."

"Vậy anh chờ một lát đi." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Đúng, vậy ba chờ một lát đi." Đào Tử chống nạnh, nói vun vào.

"Được rồi, được rồi, xem như hai người lợi hại. Anh đi làm bữa sáng trước." Hà Tứ Hải nói xong, ra khỏi phòng rửa mặt.

Phía sau truyền đến tiếng cười đắc của một lớn một nhỏ ý.

Hà Tứ Hải cũng mỉm cười theo.

Bữa sáng, Hà Tứ Hải làm ít đồ ăn kèm, sau đó nấu mì.

Vì sợ sợi mì quá dài, Hà Tứ Hải cắt mì thành miếng nhỏ.

Sau đó, hắn lại rán thêm mấy miếng trứng gà trong vàng ngoài xém.

Chờ Hà Tứ Hải làm xong bữa sáng, Đào Tử cũng được Lưu Vãn Chiếu thu xếp cho gọn gàng thoải mái.

Đánh răng, rửa mặt, buộc hai bím tóc đáng yêu, thậm chí giúp cô bé chọn một bộ quần áo thích hợp.

"Hừ, đẹp đấy." Đào Tử ưỡn bụng nhỏ, đắc ý nói.

"Đúng, đúng, con đẹp nhất. Mau ăn sáng đi." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó, hắn chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng cốc cốc.

Không cần phải nói, nhất định là Huyên Huyên, chỉ có cô bé mới dùng chân đá cửa.

Quả nhiên, Hà Tứ Hải đi tới mở cửa, nhìn thấy cô bé mặc chiếc váy ngắn tay màu xanh lam đang đứng ở ngoài cửa.

"Chào ông chủ." Cô bé chào một tiếng, sau đó điên cuồng hít hít mũi.

"Em làm gì thế?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Thơm quá đi." Cô bé luồn qua dưới nách Hà Tứ Hải, chạy về phía bàn ăn.

"Các người lại ăn món gì ngon vậy? Cho em thử với nào." Cô bé đắc ý cười lớn.

"Con nhóc điên này." Hà Tứ Hải buồn cười lắc đầu, chuẩn bị đóng cửa lại, nghĩ ngợi thế nào lại mở ra, cho thông gió thoáng khí đi.

Tiếng cười truyền đi xa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment