Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 276 - Chương 276: Sống Cho Tốt Đấy

Chương 276: Sống Cho Tốt Đấy Chương 276: Sống Cho Tốt Đấy

"Con nói đi, hai đứa đang sống yên lành lại ầm ĩ đòi ly hôn gì chứ? Khuya như vậy, đứa trẻ chạy một mình ra ngoài nguy hiểm tới mức nào?" Lý Lập Xuân vừa mắng vừa đi tới.

"Ba." Lý Nguyên Gia ngây người, không nhịn được lại gọi một tiếng.

"Làm sao?" Lý Lập Xuân tức giận đáp một tiếng.

"Ba, mọi chuyện đều là lỗi của con. Minh Minh là cháu trai của ba, ba không thể hại hắn, nó... con dập đầu lạy ba." Hoàng Nhã Dung vốn đang run rẩy, thấy Lý Nguyên Gia nắm tay con trai thì chẳng biết lấy đâu ra can đảm, lập tức lớn tiếng nói.

Đồng thời, cô ta quỳ xuống, còn không ngừng dập đầu với Lý Lập Xuân.

"Con làm gì vậy?" Lý Lập Xuân thoáng ngây người, muốn bước tới đỡ cô ta dậy.

Lý Nguyên Gia lại lén lút chắn ở trước mặt vợ.

Vẻ mặt anh ta thấp thỏm bất an hỏi: "Ba, sao ba quay lại?"

Gương mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, thậm chí tư thế bước đi, anh ta cũng vô cùng quen thuộc.

Nhưng anh ta đã đích thân đưa thi thể ba đi hỏa táng, sau đó chỉ còn lại một bình tro cốt. Bây giờ, sao ba có thể lành lặn, đứng trước mặt anh ta?

Anh ta dụi mắt, không phải là ảo giác.

"Ôi…"

Lý Lập Xuân thấy phản ứng của con trai, sao còn không biết anh ta đang nghĩ gì.

Ông ta thả tay cháu trai ra, sau đó nói với cậu bé: "Cháu đưa cái đèn lồng cho ông nội, đi qua xin lỗi ba mẹ đi."

"Ba mẹ, con xin lỗi." Lý Tử Minh ngoan ngoãn đi tới, nói.

Hoàng Nhã Dung lùi lại sau lưng Lý Nguyên Gia cũng không biết lấy đâu ra can đảm, từ phía sau ló người ra, ôm con trai vào trong lòng.

Sau đó sờ nắn xoa bóp, xác định con trai không có chuyện gì, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, ba tốn bao công sức trở về, là để hại các con sao?" Lý Lập Xuân hơi dở khóc dở cười nói.

"Nhưng... Nhưng..." Đến bây giờ, Lý Nguyên Gia vẫn còn ngây người, không biết xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, điện thoại của Hoàng Nhã Dung đổ chuông.

Là cảnh sát đánh tới. Bọn họ đã đến, đang hỏi hai người ở đâu, đã tìm được đứa trẻ chưa.

Hoàng Nhã Dung vội vàng nói đã tìm được con, làm phiền đồng chí cảnh sát rồi, còn không ngừng cảm ơn, đồng thời lén nhìn Lý Lập Xuân đứng cách đó không xa, không dám nói một câu dư thừa nào.

Chờ Hoàng Nhã Dung nói chuyện điện thoại xong, hai vợ chồng mới bình tĩnh lại.

"Chúng ta về nhà rồi nói." Lý Lập Xuân nói.

"Còn phải về nhà ạ?" Hai vợ chồng đồng thanh hỏi?

Lý Lập Xuân: "..."

Ông ta phát hiện tối nay mình không nên trở về.

Lý Lập Xuân sa sầm mặt, đi lướt qua hai người về phía trước.

Hai vợ chồng Lý Nguyên Gia kéo theo con trai hoảng hốt đuổi theo.

Thấy bóng Lý Lập Xuân kéo dài dưới ánh đèn đường, hai người đột nhiên không thấy sợ như vậy nữa.

"Người đã chết cũng không phải hoàn toàn biến mất..." Lý Lập Xuân giải thích.

Hai vợ chồng vểnh tai lắng nghe.

"Người không có vướng bận gì, sau khi chết sẽ tới âm thế, người có tâm nguyện chưa hoàn thành, sẽ ở lại trên đời mãi không muốn rời đi..."

"Ba, ba có tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao?" Lý Nguyên Gia ngắt lời ông ta, giọng điệu hơi nghẹn ngào hỏi thăm.

"Ôi…" Lý Lập Xuân liếc nhìn anh ta và thở dài.

"Ba."

"Được rồi, đàn ông đàn ang, khóc cái gì?" Lý Lập Xuân nói.

"Ba, xin lỗi." Hoàng Nhã Dung sợ hãi, ngước mắt nhìn ông ta và nói.

"Đều là người một nhà, đừng nói những lời đó. Con không có lỗi với ba, ba cũng không trách con." Lý Lập Xuân vừa cười vừa nói.

Hoàng Nhã Dung nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

"Ông nội, ông lại đưa đèn lồng cho cháu chơi một lát đi." Đúng lúc này, Lý Tử Minh bỗng nói.

Hai vợ chồng nghe vậy, nhìn đèn lồng trên tay ông ta với vẻ kỳ quái.

"Cái này gọi là đèn dẫn hồn, là tiếp dẫn đại nhân cho ba mượn." Lý Lập Xuân đưa đèn lồng trên tay cho Lý Tử Minh cầm.

"Tiếp dẫn đại nhân?" Lý Nguyên Gia hơi nghi ngờ.

"Cậu ta là thần linh giúp đỡ người chết hoàn thành tâm nguyện. Đèn này là do cậu ấy cho ba mượn. Có cái đèn này, các con mới có thể nhìn thấy ba." Lý Lập Xuân vừa cười vừa nói.

Hai vợ chồng nghe vậy, vẫn hơi nghi ngờ, đồng thời cảm giác hơi khó tin. Trên thế giới này có thần à? Nhưng nếu đã có quỷ, vậy có thần cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Chẳng qua trông Lý Lập Xuân không hề giống quỷ trong truyền thuyết, chẳng khác nào người sống.

"Các con xem." Lý Lập Xuân bước nhanh ra khỏi phạm vi chiếc đèn dẫn hồn chiếu sáng.

Sau đó biến mất ngay trước mắt bọn họ.

"Hả?" Lý Tử Minh cầm theo đèn lồng kinh ngạc gọi một tiếng ông nội.

Sau đó, cậu bé cầm đèn lồng đuổi theo. Mà Lý Lập Xuân lại lập tức hiện ra, đứng ở đó mỉm cười nhìn bọn họ.

"Ông nội." Lý Tử Minh chạy tới, kéo tay Lý Lập Xuân với vẻ mặt tò mò.

Lý Lập Xuân cúi đầu, nhẹ nhàng xoa đầu cháu trai nói: "Hai vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, nhưng đừng có động tí lại đòi ly hôn, tổn thương người khác, cũng tổn thương đứa trẻ."

"Ba, con biết rồi." Hoàng Nhã Dung cúi đầu nói.

Lý Lập Xuân nghe vậy thì không nói gì nữa mà hỏi Lý Nguyên Gia: "Con có biết tại sao trước đây ba đặc biệt tán thành con lấy Nhã Dung không?"

Lý Nguyên Gia lắc đầu. Trước khi quen Hoàng Nhã Dung, Lý Nguyên Gia cũng từng qua lại với mấy cô gái, nhưng Lý Lập Xuân đều không hài lòng lắm.

"Con đấy, từ nhỏ đi theo ba ra chợ bán cá, mỗi ngày đều tươi cười với người khác, lâu rồi thành ra tính tình nhu nhược, mọi chuyện đều thuận theo người khác, không biết đấu tranh, ở trong xã hội này sẽ phải chịu thua thiệt."

"Tính cách Nhã Dung ngược với con, cho dù ăn nói chua ngoa nhưng tốt bụng. Có nó, con đỡ phải chịu thiệt, ba mới yên tâm."

"Ba." Hoàng Nhã Dung nghe vậy, hơi ngượng ngùng kêu một tiếng.

Cô ta không ngờ trước đây ba chồng đánh giá cao về mình như vậy.

Lý Lập Xuân kéo Lý Tử Minh vừa đi vừa nói.

"Lần đầu tiên ba gặp Nhã Dung là vào ngày các con xem mắt. Chú Triệu con hết lời khen Nhã Dũng nên ba chỉ muốn xem dáng vẻ ra sao. Bởi vậy, ba đã len lén đi tới rạp chiếu phim nơi các con hẹn hò để xem thử."

Lý Lập Xuân đi nửa đường thì thấy một con chó bị què chân đang hoảng sợ, chạy qua con đường đầy xe cộ qua lại.

Lúc này, một cô gái lao tới, cản xe đi qua, cũng không ngại con chó bẩn thỉu, bế nó sang bên đường.

"Là ba chân." Lý Tử Minh ở bên cạnh nghe vậy, lập tức nói.

"Đúng, là ba chân." Lý Lập Xuân vừa cười vừa nói.

Con ba chân kia băng qua đường, sau đó được Hoàng Nhã Dung nhận nuôi.

Chẳng qua nó đã bệnh chết từ mấy năm trước. Khi Lý Tử Minh còn bé đã từng gặp qua, trong nhà có không ít ảnh của nó.

Ngày đó, Hoàng Nhã Dung cũng lỡ hẹn với Lý Nguyên Gia.

Lý Nguyên Gia trở về rất bất mãn, lần thứ hai không muốn đi, vẫn là Lý Lập Xuân kiên trì bảo anh ta đi.

"Sau đó ba mẹ cháu cưới nhau, rồi có cháu." Lý Lập Xuân khẽ xoa đầu Lý Tử Minh.

"Ba chỉ nghĩ, một người có thể đối xử tốt với một con chó lang thang như vậy, cho dù tính cách có mạnh mẽ hơn nữa, có thể tệ đến đâu được chứ? Con trai ngốc của ba có phúc."

"Ba…"

Nước mắt Lý Nguyên Gia lăn theo gò má xuống. Hoàng Nhã Dung nắm chặt lấy một cánh tay của anh ta, cắn môi, nhất thời không nói gì.

"Nhưng con dù sao vẫn là một người đàn ông. Ba biết con rất vất vả, dù có cực khổ nữa, cũng muốn cắn răng kiên trì, không thể để cho vợ con gánh vác giúp con. Giữa vợ chồng với nhau, phải hiểu nhau."

"Ba nói những điều này, là muốn con phải học được cách nâng đỡ cái nhà này, nhưng không phải bảo con chuyện gì cũng nhường nhịn..."

"Con là chồng, là ba, còn là người đàn ông, ba tin tưởng con chưa bước qua giới hạn."

"Minh Minh còn nhỏ, con không thể nhất thời nghĩ quẩn, đi cùng với ba được." Lý Lập Xuân cuối cùng khẽ nói.

Hoàng Nhã Dung nghe vậy thì choáng váng, đứng ngây người nhìn chồng, cuối cùng òa khóc, vừa khóc vừa đánh Lý Nguyên Gia.

"Đầu óc anh làm sao vậy? Anh có đầu óc không hả? Anh không cần em, chẳng lẽ cũng không cần cả con trai?"

Lý Nguyên Gia cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.

"Được rồi, cháu đưa đèn dẫn hồn cho ông nội đi?" Lý Lập Xuân không bước tới ngăn cản Hoàng Nhã Dung, mà nhìn về phía Lý Tử Minh muốn lấy lại đèn dẫn hồn.

"Ông nội đi rồi, cháu phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ đấy." Lý Lập Xuân khẽ xoa gương mặt trắng như trứng gà bóc của cháu trai lần cuối, sau đó cầm đèn đi về phía trước.

"Ông nội." Lý Tử Minh kêu.

Tiếng kêu của cậu bé làm hai vợ chồng Lý Nguyên Gia giật mình tỉnh táo lại.

"Ba." Hai người kêu lên.

"Ba đi đây, các con về nhà, sống cho tốt." Lý Lập Xuân quay đầu, phất tay rồi nói.

Sau đó, ông ta xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Lý Nguyên Gia đuổi theo.

"Ba." Anh ta la lớn.

"Sao vậy?" Lý Lập Xuân quay đầu, nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của con trai, hai mắt ông ta cũng đỏ hoe.

"Canh cá nấu thế nào vậy?"

"Phải bỏ nhiều hạt tiêu... Còn phải..."

Còn phải để tâm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment