Năm nay Lý Tử Minh lên lớp ba, cho dù thành tích trung bình nhưng không có nghĩa là ngốc.
Cậu ta chỉ không thích học nhưng suy nghĩ thường khá linh hoạt.
Cho dù Vân Đỉnh Hoa Viên không phải là khu căn hộ cao cấp gì, quản lý chung cư vẫn không tệ lắm. Đêm hôm khuya khoắt, một đứa trẻ một mình chạy ra ngoài, bảo vệ chắc chắn sẽ hỏi.
Lý Tử Minh cũng biết, cho nên cậu ta đi theo một người lớn ra, lặng lẽ ra khỏi khu chung cư.
Bảo vệ tưởng cậu ta đi theo người lớn phía trước, tất nhiên sẽ không hỏi nhiều.
Chờ ra khỏi cổng, cậu ta định gọi điện thoại bảo ba tới đón mình, mới nhớ lúc tan học về nhà, cậu ta đã tháo đồng hồ điện thoại xuống sạc pin.
Nhưng không sao, cậu ta biết đường về nhà ông nội.
Trước đây, khi ông nội tới nhà bọn họ, mỗi lần đều đi về hướng đó.
Vì vậy, Lý Tử Minh nhảy chân sáo, đi theo con đường tiến về phía trước.
Ở tuổi này, cậu ta dường như luôn tràn trề sức lực không có chỗ nào trút ra.
Cậu ta chạy một mình ra ngoài, chẳng khác nào ngựa hoang thoát khỏi dây cương.
Lúc đầu, bởi vì ở gần nhà nên Lý Tử Minh vẫn thấy quen mắt, nhưng mọi thứ trước mắt dần trở nên xa lạ.
Các nhà cao tầng trông tương tự nhau, các cửa hàng trông cũng giống nhau, trên đường chỉ có lác đác vài bóng người qua lại, điều đó làm Lý Tử Minh bình tĩnh lại, bắt đầu hoảng loạn.
Cậu ta cố hết sức chạy về phía trước, nhưng vẫn cảm giác mình đã đi qua con đường phía trước. Vì vậy, cậu ta xoay người chạy về, chạy một đoạn lại cảm thấy không đúng, xoay người chạy trở lại lần nữa.
Cậu ta càng chạy càng loạn, càng chạy càng không biết nên đi hướng nào, cảnh vật trước mắt đã trở nên hoàn toàn xa lạ.
"Minh Minh, muộn thế này, sao cháu không ở trong nhà ngủ mà chạy ra ngoài?" Đột nhiên, một người phía sau gọi cậu ta lại.
Lý Tử Minh nghe vậy thì quay đầu, sau đó sửng sốt.
"Sao cháu khóc?" Người kia ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho cậu ta.
"Ông nội?" Lý Tử Minh dùng tay áo lau mặt mình, nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, cháu gặp được ông nội không vui à? Có phải ông nội dọa cho cháu sợ không?" Lý Lập Xuân mỉm cười hỏi.
Khuya hôm khuya khoắt, ở trên đường phố yên tĩnh bị một người đã chết gọi lại, ai mà không sợ?
Chẳng qua trẻ con thường tò mò hơn cả sợ.
Cho dù Lý Tử Minh cũng sợ nhưng không đến mức quay đầu bỏ chạy.
Hơn nữa, ông nội trước mắt giống hệt trước đây, dù bàn tay sờ mặt cậu ta hơi thô nhưng ấm áp.
"Ông nội, ông là quỷ à?" Lý Tử Minh ngơ ngác hỏi.
"Bây giờ miễn cưỡng xem là người." Lý Lập Xuân nói xong nhấc cái đèn lồng đỏ trên tay lên.
"Oa, đèn lồng thật đẹp, ông nội cho cháu chơi một lát đi." Lý Tử Minh hưng phấn nói.
Lý Lập Xuân nghe vậy thì suy nghĩ một lát, sau đó đưa tới nói: "Cẩn thận, đừng làm hỏng."
Sau đó, ông ta cười, vật của thần như vậy làm sao có thể dễ bị hỏng được.
Lý Tử Minh cầm theo đèn nhỏ lồng, sung sướng chạy quanh Lý Lập Xuân.
"Cháu còn chưa nói cho ông nội biết, sao cháu ở đây một mình, ba mẹ cháu đâu?" Lý Lập Xuân kéo cậu ta lại, hỏi.
Nghe đến đây, Lý Tử Minh bắt đầu khó chịu.
"Ba và mẹ muốn ly hôn." Cậu ta khẽ nói.
"Ly hôn à? Đang yên đang lành, sao lại ly hôn?" Lý Lập Xuân nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Cho dù tính cách con dâu hơi cứng rắn nhưng là một người rất tốt, chẳng qua nói năng đanh đá mà thôi.
Lý Nguyên Gia chỉ là một nhân viên bình thường, tiền lương không cao, nhưng gánh vác gia đình tương địa nặng, ngoại trừ tiền mua nhà trả góp, còn sinh hoạt ba người trong gia đình, tiền học cho con, có cái nào mà không cần tiền?
Nhưng cái nhà này vẫn được Hoàng Nhã Dung thu xếp gọn gàng ngăn nắp.
Bản thân Hoàng Nhã Dung cũng rất tiết kiệm, ngoài mấy tờ đắp mặt nạ, rất ít mua mỹ phẩm, một bộ quần áo cũng có thể mặc rất nhiều năm.
Cho nên, Lý Lập Xuân rất hài lòng về người con dâu này.
Cho nên nghe hai người bọn họ muốn ly hôn, Lý Lập Xuân mới cảm thấy kinh ngạc.
Theo những gì ông ta biết về tính cách con trai, chắc hẳn không phải do nó đề nghị, vậy chính là Hoàng Nhã Dung. Nhưng đang yên đang lành, tại sao lại thế?
Trước đây, hai người cũng từng tranh cãi, từng đòi ly hôn, nhưng trên cơ bản rất nhanh đã làm hòa, nào giống bây giờ, hơn nửa đêm con đã chạy ra ngoài còn chẳng ai để ý.
"Đi thôi, ông nội về với cháu. Ông phải hỏi xem tại sao bọn họ lại muốn ly hôn." Lý Lập Xuân kéo Lý Tử Minh đi về phía Vân Đỉnh Hoa Viên.
"Bởi vì mẹ đòi bán căn nhà của ông nội, ba tức giận, không cho bán." Cậu bé đã học lớp ba, sao có thể không hiểu chuyện này.
Lý Lập Xuân nghe vậy thì thoáng ngây người, sau đó thở dài nói: "Ông nội đã qua đời, nó còn giữ căn nhà làm gì? Muốn bán thì bán, có gì phải cãi nhau chứ?"
"Nhưng ba nói, đó là nhà của ba." Lý Tử Minh dùng một tay nắm tay Lý Lập Xuân, một tay cầm đèn lồng, ngước cổ nhìn ông ta nói.
"Nhà?"
Lý Lập Xuân nghe vậy thì cười ấm áp, giơ tay khẽ xoa lên gương mặt trắng trẻo của cháu trai nói: "Có người nhà mới có nhà. Ba cháu đúng là đồ đại ngốc."
"Ha ha, ba là một kẻ đại ngốc." Lý Tử Minh cười ha ha, rất vui vẻ.
...
Lý Nguyên Gia nhận được điện thoại của vợ, nói con trai trốn khỏi nhà.
Anh ta cảm thấy đầu "oong" một tiếng, cả người choáng váng.
Từng trường hợp trẻ con bị lừa bán gặp phải tình cảnh vô cùng thê thảm lần lượt hiện ra trước mắt anh ta.
Nhưng anh ta vẫn hít sâu một hơi, cố bắt mình phải bình tĩnh lại, sau đó an ủi vợ đang hoảng loạn, qua điện thoại bảo cô ta phải làm gì.
Quả nhiên, bọn họ xem video giám sát ở chỗ bảo vệ, nhanh chóng nhìn thấy con trai chạy một mình ra khỏi khu chung cư, xem hướng, chắc là đi về chỗ này.
"Chắc không phải thằng ngốc này định đi bộ tới chỗ mình chứ?" Lý Nguyên Gia nghĩ thầm.
Sau đó, anh ta cầm chìa khóa xe và đi ra ngoài, bảo vợ tìm kiếm dọc theo con đường, đồng thời lập tức báo cảnh sát.
Về phần nói gì mà người đi lạc hai mươi tư giờ mới báo công an đều là vô nghĩa. Trong ti vi toàn lừa gạt người, cũng không biết tại sao lại truyền ra.
Hoàng Nhã Dung lau nước mắt, cả đoạn đường cứ khóc thút thít, vừa gọi vừa tìm kiếm về phía trước.
"Minh Minh... Minh Minh... con đang ở đâu?" Cô ta hô to.
...
"Vợ, tìm được Minh Minh chưa?" Lý Nguyên Gia lái xe cả đoạn đường qua, nhìn thấy vợ vừa gọi vừa khóc phía xa thì vội vàng dừng xe, chạy tới.
"Chồng, oa..." Hoàng Nhã Dung thấy Lý Nguyên Gia, ôm anh ta tủi thân khóc lớn.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Mau đi tìm con trai đi." Lý Nguyên Gia lo lắng nói.
Hoàng Nhã Dung nghe vậy thì lập tức ngừng khóc, con trai vẫn quan trọng hơn.
Cô ta lau nước mắt nói: "Chồng, xin lỗi, em..."
"Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa. Cô báo cảnh sát chưa?" Lý Nguyên Gia ngắt lời cô ta, hỏi.
"Em báo rồi, cảnh sát nói sẽ tới ngay." Hoàng Nhã Dung nói.
"Chúng ta cứ đi dọc theo con đường tìm xem, nếu thật sự không tìm được, đoạn đường này còn có cameras giám sát, cảnh sát tới trích vido giám sát thì chắc chắn có thể tìm được." Lý Nguyên Gia an ủi một câu, sau đó đi nhanh về phía trước. Bây giờ, anh ta chẳng có tâm trạng nào để an ủi cô ta thêm.
Hoàng Nhã Dung vội vàng đuổi theo.
"Minh Minh... Minh Minh..." Hai người cùng đi về phía trước tìm kiếm.
"Cô nói cô đi, hơn nửa đêm rồi, sao có thể để nó chạy ra ngoài một mình chứ?" Tìm trái tìm phải vẫn không nhìn thấy bóng dáng con trai, trong lòng Lý Nguyên Gia sốt ruột, không nhịn được trách một câu.
"Em chỉ nói nó một câu, ai biết nó lại bỏ nhà đi?" Hoàng Nhã Dung cũng cảm thấy rất ấm ức.
"Hơn nửa đêm, cô nói nó làm gì?"
"Còn không phải tại con trai ngoan của anh sao? Em đối xử với nó tốt như vậy, ly hôn nó còn muốn đi theo anh. Anh nói xem, thường ngày anh chỉ biết tới công việc, đứa trẻ lớn như vậy, ngày nào mà chẳng là em ở cùng nó. Em là vì cái gì chứ..." Hoàng Nhã Dung càng nói càng uất ức, không nhịn được lại khóc.
"Ôi…" Lý Nguyên Gia nghe vậy thì thở dài, bởi vì điều vợ nói là sự thật.
"Là tôi không tốt, sau này tôi có thời gian, sẽ cố gắng ở bên hai người nhiều hơn." Lý Nguyên Gia cũng áy náy nói.
Nhưng không thấy vợ không nói gì, chỉ nhìn về phía trước, hai chân run lên, đầy vẻ hoảng sợ.
Lý Nguyên Gia nhìn theo ánh mắt cô ta.
Anh ta cũng sửng sốt.
"Ba…"
------
Dịch: MBMH Translate