Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 274 - Chương 274: Trốn Khỏi Nhà

Chương 274: Trốn Khỏi Nhà Chương 274: Trốn Khỏi Nhà

Lý Nguyên Gia ra khỏi công ty nhưng không về nhà mà đi thẳng tới nhà cũ.

Ánh sáng ở nhà cũ không tốt lắm, cho dù bên ngoài nắng chói chang, trong nhà vẫn hơi u ám.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào trong, chiếu xuống sô pha cũ rách, có thể nhìn thấy bụi bặm di chuyển trong không khí.

Lý Nguyên Gia ngồi ngây người trên sô pha, nhìn bàn trà cũ kỹ và cồng kềnh trước mắt.

Trong căn nhà yên tĩnh, chỉ có chiếc đồng hồ báo thức kiểu cũ treo trên tường vọng đến từng tiếng tích tắc.

Lý Nguyên Gia lại cảm thấy bình yên chưa từng thấy.

Cho đến đồng hồ báo thức báo giờ, Lý Nguyên Gia mới có phản ứng, đứng lên đi dạo một vòng trong nhà, sau đó đi ra ngoài.

Gần nhà cũ có một cái chợ. Khi còn bé, Lý Nguyên Gia thường đi bán cá với ba.

Khi đó, chợ có mùi rãnh nước thối, nước bẩn lan tràn khắp nơi khiến người ta phải bịt mũi.

Nhiều năm như vậy, trải qua mấy lần cải tạo, nó đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng Lý Nguyên Gia không tìm lại được cảm giác khi còn bé.

Cuối cùng, anh ta mua một con cá và một số rau về nhà.

Khi về đến nhà nhìn đồng hồ, Lý Nguyên Gia lại ra ngoài, tới cổng trường của con trai, sau đó gặp phải vợ cũng đón con trai tan học.

Hoàng Nhã Dung hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Nguyên Gia. Lúc này, chẳng phải anh ta nên ở công ty làm việc à?

Cô ta muốn hỏi nhưng nhớ tới hai người đang cãi nhau, vì vậy quay mặt đi, không để ý tới anh ta.

Trái lại, Lý Nguyên Gia thờ ơ đi tới nói: "Tôi mua cá, buổi trưa nấu canh cá cho Minh Minh. Cô... cô cũng tới chứ?"

Lý Nguyên Gia nói vậy, Hoàng Nhã Dung cảm giác như anh ta đang phát ra tín hiệu muốn hòa giải.

Vì vậy, cô ta xoay đầu lại hỏi: "Hôm nay anh không đi làm sao?"

"Nghỉ." Lý Nguyên Gia không giải thích nhiều.

Sau đó...

Lại là sự trầm ngâm, im lặng.

Cũng may, tiếng ồn ào của đám trẻ tan học nhanh chóng cắt ngang bầu không khí kỳ lạ giữa bọn họ.

"Ba, mẹ." Lý Tử Minh cũng hơi kinh ngạc khi nhìn thấy hai người cùng tới đón mình tan học.

"Đi thôi, ba nấu canh cá cho con ăn buổi trưa rồi." Lý Nguyên Gia kéo tay cậu ta nói.

"Có ngon như ông nội nấu không?" Lý Tử Minh vui vẻ hỏi. Cậu ta cho rằng ba mẹ đã làm hòa rồi. Dù sao đây không phải là lần đầu tiên.

"Chắc hẳn là... có?" Lý Nguyên Gia cũng không xác định được. Trước đây, anh ta chỉ ăn chứ chưa từng nấu, nhưng vẫn biết các bước cần làm.

Nhà cũ cách trường học hơi xa, phải bắt xe mới qua được.

Trên đường đi, Hoàng Nhã Dung không nói gì.

"Hai người ngồi đi, tôi đi nấu canh cá." Lý Nguyên Gia xoay người đi vào phòng bếp.

Cho dù người bán cá đã đánh vảy làm sạch cho anh ta, nhưng anh ta vẫn học theo dáng vẻ của ba, rửa lại lần nữa.

Sau đó, anh ta bỏ dầu vào nồi đun nóng, thêm rau vào xào to lửa. Cho đến khi trong nồi bay ra mùi thơm, anh ta mới bỏ con cá đã rửa sạch vào.

Chờ đến khi rán hai mặt con cá vàng ươm, anh ta lại đổ thêm nước, vặn nhỏ lửa hầm.

Lý Nguyên Gia từng nhìn các bước Lý Lập Xuân nấu canh cá rất nhiều nên, cho nên làm cũng đâu ra đấy.

"Không ngon bằng ông nội nấu, còn tanh nữa." Lý Tử Minh bóp mũi nói.

Lý Nguyên Gia uống thử một hớp. thật vậy, còn lâu mới ngon được bằng ba nấu.

Hoàng Nhã Dung cũng không thích ăn.

Cho nên, cuối cùng cả con cá đều bị Lý Nguyên Gia ăn sạch, không thể lãng phí.

Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, Lý Nguyên Gia và Hoàng Nhã Dung lại đưa con trai tới trường học.

Hoàng Nhã Dung nhìn vẻ mặt chồng vẫn luôn bình tĩnh, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Lần này, chồng thật sự quyết tâm muốn ly hôn với cô.

"Tôi chuyển đến bên nhà cũ. Sau khi cô viết xong thỏa thuận ly hôn thì gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể ký bất cứ lúc nào." Lý Nguyên Gia vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói.

Hoàng Nhã Dung đứng ngơ ngác bên cạnh. Cô ta không biết người chồng vẫn luôn thật thà chất phác, lúc nào cũng nhường cô ta, tại sao lần này đột nhiên cương quyết như vậy.

Nhưng cô ta tuyệt đối không thể chịu thua, vì vậy hỏi: "Anh một mình chạy đi sung sướng, không quan tâm tới con trai à?"

Cô ta muốn dùng con trai tới trói chặt Lý Nguyên Gia.

Lý Nguyên Gia liếc nhìn cô ta: “Nó đi học, tan học, nếu cô không đón, tôi có thể qua đón. Nó tạm thời ở nhà cũ với tôi, chẳng qua có hơi xa nên tôi sẽ lái xe của tôi đi trước."

"Anh tới đón, anh không đi làm à?" Hoàng Nhã Dung dường như phát hiện ra điểm mù, lập tức giễu cợt nói.

"Nghỉ việc rồi." Lý Nguyên Gia thản nhiên nói.

Hoàng Nhã Dung nghe vậy thì ngây người. Nghỉ việc?

Anh ta làm thật à? Không phải chỉ dọa cô ta chứ?

Đến bây giờ, Hoàng Nhã Dung vẫn không tin Lý Nguyên Gia thật sự muốn ly hôn với cô ta.

Cho đến khi Lý Nguyên Gia ra ngoài, đóng cửa phát ra một tiếng "rầm", cô ta mới kịp phản ứng.

Sau đó, cô ta ngồi xổm xuống, ôm cánh tay và khẽ nức nở.

"Tôi là vì ai hả? Tôi vì bản thân tôi sao?"

"Đồ khốn kiếp, khốn nạn, chỉ biết sung sướng một mình."

"..."

Ngoài cửa, Lý Nguyên Gia nghe tiếng vợ khóc nức nở và chửi rủa, cuối cùng thở dài, xách vali đi xuống tầng.

...

"Mẹ, ba con đâu."

Buổi tối, lúc sắp ngủ, Lý Tử Minh thấy Lý Nguyên Gia còn chưa về, vì vậy hỏi Hoàng Nhã Dung đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, nghịch điện thoại.

"Ba con tăng ca buổi tối, không về." Hoàng Nhã Dung lạnh lùng nói.

Lý Tử Minh nghe vậy thì không nói lời nào, chỉ nhìn cô ta.

"Con nhìn mẹ làm gì?" Hoàng Nhã Dung trừng mắt nhìn cậu ta.

"Buổi trưa, ba nói hôm nay ba xin nghỉ việc rồi." Lý Tử Minh nói.

"Vậy thì sao?" Hoàng Nhã Dung hơi cao giọng.

"Ba mẹ... có phải ba mẹ ly hôn không?" Lý Tử Minh khổ sở hỏi.

Hoàng Nhã Dung nghe vậy thì thoáng ngây người, cũng không phủ nhận mà hỏi: "Nếu mẹ và ba con ly hôn, con muốn ở với ai?"

Cô ta hỏi với vẻ mặt đầy mong chờ.

"Con muốn ở với ba." Lý Tử Minh lớn tiếng nói.

"Con đúng là đồ ăn cháo đá bát, nuôi mãi không thân, mất công thường ngày mẹ đối xử tốt với con như vậy." Hoàng Nhã Dung nghe vậy thì tức giận nói.

"Ba con cũng rất tốt với con, mẹ chỉ biết bắt nạt ba, mỗi ngày đều nói ba, chuyện gì cũng bắt ba làm. Bản thân mẹ lại không có khuyết điểm sao? Sao mẹ không tự mình làm đi?" Lý Tử Minh hét lớn.

Đừng thấy năm nay cậu ta còn chưa được chín tuổi, nhưng điều gì nên biết, cậu ta đều biết, trong nhà này thế nào, trong lòng cậu ta biết rõ hơn ai khác.

"Con không muốn ở với mẹ thì cút đi, qua mà ở với ba con." Hoàng Nhã Dung nghe vậy cũng tức giận, lớn tiếng nói.

"Đi thì đi. Mẹ cứ ở đây một mình đi." Lý Tử Minh nghe vậy thì xoay người lao ra khỏi phòng.

"Uổng công nuôi lớn như vậy, uổng công đối xử tốt với con như vậy." Hoàng Nhã Dung tức tới mức cảm thấy bụng cũng đau.

Cô ta nghe ngoài cửa truyền đến tiếng đóng cửa "rầm" một cái.

"Đều cùng một dạng với ba nó. Họ Lý không có một người nào tốt." Hoàng Nhã Dung tức giận nói.

Sau đó, cô ta kịp phản ứng, vội vàng lao xuống giường.

"Minh Minh, Minh Minh..." Cô ta đẩy cửa phòng của con trai ra, bên trong không có ai.

Cô ta vội vàng chạy tới cửa, quả nhiên không thấy đôi giày con trai đi hôm nay nữa.

"Minh Minh, con đừng dọa mẹ, con mau về đi." Hoàng Nhã Dung lao ra khỏi cửa, kêu lên với hành lang tối tăm.

Đèn cảm ứng nghe được tiếng động thì sáng lên, trong hành lang vắng vẻ làm gì có bóng người nào.

"Minh Minh?"

Cô ta nức nở hoảng loạn kêu lên.

Cô ta muốn đi thang máy xuống tìm con, lại sợ con trai đi theo cầu thang bộ.

Muốn chạy theo cầu thang bộ, lại sợ con trai đi thang máy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment