Chỗ Lý Nguyên Gia dẫn con trai đi ăn bít tết cũng chẳng phải nơi sang trọng gì.
Bảy tám chục một phần bít tết, trái cây ăn thoải mái.
Chẳng qua Lý Tử Minh thích ăn. Lý Nguyên Gia dẫn cậu ta tới mấy lần, nhưng Hoàng Nhã Dung không cho.
Bởi vì Lý Tử Minh thích ăn thịt, ăn nhiều dễ nóng, táo bón, béo phì vân vân.
Lý Nguyên Gia vẫn tương đối hài lòng với Hoàng Nhã Dung về cách đối xử với con trai. Cô ta thật sự bỏ không ít công sức cho con trai.
Suất bít tết này ngoài một phần bít tết còn có một phần mì Ý nhỏ và một trứng ốp lếp, như vậy cũng đủ với đứa trẻ tám, chín tuổi, không cần gọi thêm gì nữa.
"Con tự đi lấy trái cây đi." Sau khi gọi món ăn xong, Lý Nguyên Gia nói với con trai đang ngồi đối diện nhìn mình.
"Vâng." Lý Tử Minh đáp một tiếng, cầm bát chậm rãi rời đi.
Lý Nguyên Gia cầm điện thoại di động mở WeChat, nghĩ ngợi một lát lại đặt xuống, ngơ ngác nhìn bàn ăn trống trơn trước mặt, cũng không biết đang nghĩ gì.
Lý Tử Minh nhanh chóng trở lại, sau đó đặt cái bát trong tay ở trước mặt Lý Nguyên Gia.
"Sao vậy?" Lý Nguyên Gia liếc nhìn dưa hấu cắt thành từng miếng trong bát hỏi.
"Ba, đây là cho ba ăn." Lý Tử Minh nói.
Lý Nguyên Gia thoáng ngây người, sau đó mỉm cười khẽ xoa đầu cậu bé nói: "Con tự ăn đi."
"Ba, không phải ba thích ăn dưa hấu nhất à? Ba ăn đi." Cậu bé cầm lấy chén không trước mặt Lý Nguyên Gia, lại chạy qua khu tự phục vụ.
Lý Nguyên Gia nhìn bóng lưng nhỏ bé của con trai, không biết tại sao tâm trạng vốn đang nặng nề dường như khá hơn.
Dưa hấu thật sự rất ngọt.
Lý Tử Minh trở về, cái chén không đã bị cậu bé lấp đầy.
Lý Nguyên Gia liếc nhìn nhắc nhở: "Con ăn ít thôi, cẩn thận lát nữa không ăn được bít tết."
Lý Tử Minh nghe vậy, nhìn trái cây trong bát thở dài.
Sau đó, cậu bé chợt hỏi: "Ba, có phải ba định ly hôn với mẹ không?"
"Sao con lại đột nhiên hỏi như vậy?" Lý Nguyên Gia kinh ngạc nói.
"Ba mẹ bạn con ly hôn, nó sống với ông bà." Lý Tử Minh cúi đầu nói.
"Chuyện người lớn, con là trẻ con quan tâm làm gì. Con ăn đi." Lý Nguyên Gia nói.
"Con không muốn ba mẹ ly hôn." Lý Tử Minh nói nhỏ.
"Không ai muốn..." Lý Nguyên Gia nói.
Lý Tử Minh nghe vậy thì cao hứng, cho rằng ba nói không ly hôn.
...
Ăn bít tết xong, Lý Nguyên Gia mới dẫn theo Lý Tử Minh đi bộ về nhà.
Hoàng Nhã Dung đang dựa vào sô pha đắp mặt nạ.
Thấy Lý Nguyên Gia cũng như không thấy.
Cô ta hỏi thẳng Lý Tử Minh: "Con trai, con ăn cơm chưa? Mẹ nấu sườn xào chua ngọt cho con đấy."
Cô ta nói thì đứng dậy.
"Con ăn rồi. Ba dẫn con đi ăn bít tết." Lý Tử Minh cao hứng nói.
"Còn có tâm tư ăn bít tết à?" Hoàng Nhã Dung nghe vậy thì tức giận nói.
"Chẳng phải cô còn có tâm tư đắp mặt nạ sao?" Lý Nguyên Gia bình thản nói.
Sau đó, anh ta xoay người đi vào trong phòng.
"Bản lĩnh không lớn mà tính tình không nhỏ." Hoàng Nhã Dung thấy Lý Nguyên Gia dỗi mình thì càng tức giận hơn.
Lý Nguyên Gia không trả lời cô ta mà lấy quần áo chuẩn bị tắm.
Thấy Lý Nguyên Gia phớt lờ mình, Hoàng Nhã Dung bị chọc giận, lớn tiếng nói: "Tôi nói cho anh biết, tôi chắc chắn sẽ bán căn nhà đó. Anh không đồng ý cũng vậy thôi."
"Tôi nói, không được." Lý Nguyên Gia kiên quyết nói.
"Không được, vậy chúng ta ly hôn đi, không sống với nhau nữa." Hoàng Nhã Dung lớn tiếng nói.
"Không sống thì không sống." Lý Nguyên Gia thản nhiên nói.
Ở trong mắt anh ta, vợ đắp mặt nạ giống như bà phù thủy mặt trắng, làm anh ta thấy chán ghét.
Hoàng Nhã Dung nghe vậy thì sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm.
Cô ta nói vậy chẳng phải mới lần đầu tiên, lần nào Lý Nguyên Gia cũng gửi quà xin lỗi, chủ động nhận sai, sau đó hai người mặn nồng với nhau.
"Anh nói gì?"
"Tôi nói không sống thì không sống, ly hôn thì ly hôn." Lý Nguyên Gia nhìn vào mắt cô ta, gằn từng chữ nói.
"Sao anh... Sao anh?" Hoàng Nhã Dung lấy mặt nạ trên mặt xuống, lộ vẻ khó tin.
"Đây là lần thứ mấy cô nói ly hôn? Tôi đã từng nói với cô, đừng có động tí là nói ly hôn, chờ ngày nào đó tôi nghe được hai chữ này không cảm thấy đau lòng, tôi sẽ thật sự ly hôn với cô..." Lý Nguyên Gia xoay người đi vào phòng tắm.
Hoàng Nhã Dung thấy Lý Nguyên Gia chẳng có vẻ gì đau khổ thì không cam lòng.
"Ly hôn thì ly hôn, ai sợ ai chứ. Tôi nói cho anh biết, nếu ly hôn, căn nhà thuộc về tôi, anh đừng mong nhận được."
"Có thể." Lý Nguyên Gia xoay người khẽ gật đầu.
"Con trai cũng thuộc về tôi."
Lý Nguyên Gia liếc nhìn con trai đang ngồi ngơ ngác trên sofa nhìn bọn họ nói: "Vậy phải xem ý của Minh Minh, nó muốn ở cùng ai thì tùy nó."
"Tôi... Tôi muốn ký thỏa thuận với anh, anh muốn ly hôn, phải rời đi với hai bàn tay trắng." Hoàng Nhã Dung hoảng loạn nói.
Cô ta mơ hồ đã rưng rưng nước mắt.
"Được, tất cả đều tùy cô. Nhà, xe đều cho cô, tôi đồng ý hết. Cô viết xong thỏa thuận, tôi sẽ ký tên luôn." Lý Nguyên Gia nói.
"Oa... anh thật không có lương tâm, tôi mệt chết mệt sống là gì cái gì hả? Còn không phải là vì cái nhà này, vì con sao?" Hoàng Nhã Dung thấy Lý Nguyên Gia thật sự muốn ly hôn với cô ta thì hoàn toàn hoảng loạn, gào khóc.
Lý Tử Minh vội vàng nhảy từ trên ghế sô pha xuống, rút mấy tờ khăn giấy chạy tới, nhón chân muốn lau cho mẹ.
Lý Nguyên Gia bất đắc dĩ thở dài, cũng không tắm nữa, đi về phía ban công. Anh ta nằm trên bệ cửa sổ, nhìn thành phố đèn đuốc sáng trưng, trong lòng đột nhiên có một cảm giác thoải mái vì sắp được tự do.
"Tôi không rời, tôi lại không rời, tôi mới sẽ không làm người đi một mình sung sướng..."
Bên tai vẫn có thể nghe được vợ nghẹn ngào nói những lời “tàn bạo".
...
Sáng sớm hôm sau.
Lý Nguyên Gia ăn một chén mì thịt bò lớn ở công ty, loại đặc biệt cay đấy
Tối hôm qua anh ta ngủ trên sô pha, vốn thấy cả người khó chịu, lúc này lại có cảm giác thông suốt.
Sau đó, anh ta qua công ty với cảm giác tràn trề năng lượng.
Anh ta vừa ngồi xuống, giám đốc đã tìm tới.
"Lý Nguyên Gia, phương án tôi giao cho anh hôm qua đã hoàn thành chưa?"
"Không phải nói tuần sau mới cần à?" Lý Nguyên Gia vô cùng kinh ngạc nói.
"Bây giờ tôi đang cần gấp." Giám đốc nói.
"Hôm nay mới thứ tư, tôi còn chưa làm đâu?" Lý Nguyên Gia nói.
"Còn chưa làm?" Giám đốc nghe vậy thì cao giọng hơn. Tối hôm qua, giám đốc gọi ông ta qua, ông ta đã bảo đảm sáng sớm nay sẽ đưa cho đối phương.
"Hôm nay tôi bớt chút thời gian làm là được rồi." Lý Nguyên Gia nói.
"Nhưng tôi cần bây giờ. Anh nói với tôi sẽ làm xong hôm nay, anh làm việc thế nào vậy?" Giám đốc vỗ bàn đầy vẻ tức giận nói.
"Nhưng... anh nói tuần sau mới cần mà?"
"Đúng là tôi nói vậy. Nhưng tôi đã từng nói vậy, anh không thể làm sớm hơn à? Sao anh làm việc cứ thích kéo dài, thích dây dưa thế? Đây là tật xấu gì vậy?" Giám đốc nổi giận đùng đùng nói.
"Đầu tiên, tôi còn có việc khác phải làm, không chỉ một việc này. Thứ hai, anh cần gấp như vậy làm gì? Chờ tới tuần sau thì anh sẽ chết à?"
"Anh nói gì?" Giám đốc tưởng mình bị huyễn thính, trợn tròn mắt hỏi lại.
"Tôi nói, chờ tới tuần sau thì anh sẽ chết à?" Lý Nguyên Gia chậm rãi đứng lên hỏi.
Đừng thấy bình thường Lý Nguyên Gia trông chất phác thật thà, nhưng anh ta cao một mét bảy tám, dáng vẻ tương đối vạm vỡ.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Nguyên Gia, giám đốc thấy hơi sợ.
Nhưng các đồng nghiệp xung quanh đều đang nhìn, ông ta không thể mất mặt được.
Vì vậy ông ta lộ vẻ không cam lòng nói: "Ạnh bị đuổi, lập tức thu dọn đồ... cút đi cho tôi."
"Ông chắc chứ?" Lý Nguyên Gia bình tĩnh hỏi.
"Tôi chắc chắn. Tôi bảo anh cút ngay bây giờ. Anh đã bị đuổi việc." Giám đốc lớn tiếng nói, đồng thời đắc ý nhìn xung quanh.
"Được thôi. Ông làm vậy là sa thải không có lý do. Tôi tới công ty hơn bốn năm, cho nên công ty cần phải bồi thường tôi mười tháng lương. Mặt khác, những công việc còn lại của dự án này, làm phiền giám đốc ngài tự mình ra trận..."
Lý Nguyên Gia giơ tay vỗ nhẹ lên trên vai ông ta. Công ty nhỏ một củ cà rốt một cái hố, đi một người, dự án lập tức trì trệ là bình thường.
Giám đốc nghe vậy thì ngơ ngác như bò đội nón. Bọn họ đâu phải công ty lớn gì, chỉ cần Lý Nguyên Gia vừa qua bên kế toán, kế toán sẽ nhanh chóng tới gây rắc rối cho ông ta.
"Ngày mai tôi sẽ tới dọn đồ. Đúng rồi, làm phiền ông thông báo với kế toán, ngày mai tôi tới làm thủ tục nghỉ việc." Lý Nguyên Gia nói xong, đi nhanh ra ngoài cửa.
Anh ta không sợ công ty quỵt nợ, xem trọng tài lao động là vật trang trí sao? Công ty nhỏ như vậy, chỉ cần đi xin trọng tài lao động trợ giúp, gần như kiện lần nào chuẩn lần đó.
Lý Nguyên Gia ra ngoài, nhìn mặt trời chói chang, đột nhiên cảm thấy cả người thoải mái.
Con người phải học được cách từ bỏ, từ bỏ cũng không cần sợ hãi nữa.
------
Dịch: MBMH Translate