Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 272 - Chương 272: Nhớ Về Nhà

Chương 272: Nhớ Về Nhà Chương 272: Nhớ Về Nhà

Bùi Cẩm Tú cảm giác chưa bao giờ khỏe như vậy.

Cảm giác cơ thể nhẹ nhõm, bệnh nặng kéo dài trên người đều biến mất.

Ngoại trừ cơ thể suy yếu, có phần kiệt sức ra, cô ta hoàn toàn là một người khỏe mạnh bình thường.

Lúc tiếp dẫn đại nhân cầm đốm sáng xanh trên tay đặt lên trên người cô ta, cô ta thậm chí không cần mượn đá Vong Xuyên nghìn năm, rất nhẹ nhàng trở về trong thân thể của mình.

Nhìn Bùi Cẩm Tú ngồi sững sờ trên ghế, Hà Tứ Hải gọi Đào Tử và Huyên Huyên: "Đi thôi, chúng ta về nhà thôi."

"Hà tiên sinh." Thẩm Thiên Phóng đang quan sát vợ, vội vàng đi tới, vẻ mặt lòng cảm kích không sao tả xiết.

Hà Tứ Hải xua tay nói: "Nhớ chuyện đã hứa với tôi."

Hắn nói xong, đi ra khỏi chỗ nghỉ chân hình bán nguyệt trong công viên này.

Đào Tử và Huyên Huyên lập tức đuổi theo sau.

Tôn Nhạc Dao liếc nhìn người nhà này, sau đó cũng rời đi theo.

Bọn họ có thể gặp được Hà Tứ Hải là vô cùng may mắn rồi.

"Mẹ, nhanh lên đi." Huyên Huyên quay đầu, vung vẫy cánh tay giục.

"Mẹ tới đây." Tôn Nhạc Dao hô to.

Bà cũng rất may mắn đấy.

...

Đến bây giờ, Lý Nguyên Gia vẫn không dám tin ba sẽ đi như vậy.

Ở trong ấn tượng của anh ta, sức khỏe của ba vẫn luôn rất tốt, không bệnh không tật gì, nhưng lại đột nhiên ra đi như vậy, đi rất bình thản.

Lý Nguyên Gia ngồi xổm trong sân chất đầy đồ linh tinh, đột nhiên muốn hút điếu thuốc. Anh ta khẽ sờ túi, mới phát hiện ra mình không hút thuốc lá.

Trong góc sân bên phải chất đầy chậu hoa không. Khi Lý Lập Xuân còn sống, thích trồng hoa trồng cỏ, nhưng ngoài cây xương rồng thì chẳng trồng sống được loại nào.

Trong góc phòng bên trái là một cái ô hỏng và mấy bộ quần áo rách đang phủ lên một đống đồ ngổn ngang.

Lý Nguyên Gia đi tới lật nó lên, mới phát hiện đó là một chiếc xe đạp rỉ sét.

Lý Nguyên Gia thoáng ngẩn người. Anh ta rất quen với chiếc xe đạp này. Lúc ấy anh ta đạp nó đi học. Cái này đã bao nhiêu năm rồi? Không ngờ ba còn chưa nỡ ném đi.

Mẹ của Lý Nguyên Gia chết rất sớm, Lý Lập Xuân dựa vào bán cá ở chợ, một thân một mình nuôi anh ta lớn khôn.

Khi còn bé, anh ta rất ghét Lý Lập Xuân, bởi vì trên người ông luôn có mùi cá tắm cũng không hết.

Chờ anh ta tốt nghiệp, tự mình đi ra làm việc, mới dần hiểu được nỗi vất vả của ba.

Chờ sau khi có con, anh ta càng cảm giác như bản thân mình trải qua, cảm thấy trước kia mình thật sự quá khốn kiếp.

Chẳng qua từ trước đến nay Lý Lập Xuân chưa từng trách anh ta, vĩnh viễn đều vui vẻ.

Từ nhỏ đến lớn, ông ta chỉ nói với anh ta nhiều nhất một câu là: "Nhớ về nhà."

Khi anh ta còn bé, chạy ra ngoài chơi với bạn học.

Lớn lên chạy đến trường ở nơi khác.

Có công việc thì ra ngoài thuê phòng.

Khi kết hôn có nhà của mình.

...

Nhớ về nhà.

"Nhà?" Lý Nguyên Gia lẩm bẩm.

Từ sau khi cưới vợ, nơi đây không còn là nhà của anh ta nữa.

Anh ta đã bao lâu không về?

Một tháng? Hai tháng? Hay là ba tháng? Bản thân anh ta cũng không nhớ rõ nữa.

Hình như từ sau tết âm lịch thì chưa từng về.

Công việc, gia đình và con cái ép cho anh ta không thở nổi.

Từ nhỏ đến lớn, anh ta không phải là người xuất sắc gì, rất bình thường.

Anh ta cảm giác cuộc sống của mình hỏng bét.

"Chồng ơi, dù sao nhà này cũng cũ rồi nhưng kèm theo một cái sân, chắc hẳn vẫn dễ bán nhỉ?" Vợ anh ta, Hoàng Nhã Dung đi ra khỏi phòng, hưng phấn nói.

Lý Nguyên Gia không nói gì.

"Sao anh không nói gì? Anh câm à?" Hoàng Nhã Dung nhướng mày, tức giận nói.

"Tôi biết rồi." Lý Nguyên Gia trầm giọng nói một tiếng, sau đó xoay người đi vào trong nhà.

"Tính tình còn không nhỏ đâu."

Hoàng Nhã Dung nhìn theo anh ta, nói nhỏ một câu, ánh mắt nhìn chiếc xe đạp rỉ sét bên cạnh thì thoáng ngây người, sau đó giơ tay kéo thứ phía trên xuống, lại che nó đi.

Lý Nguyên Gia đi vào trong phòng, nhìn thấy con trai đang ngước cổ xem những tờ giấy khen trên tường.

Vì dán quá lâu, bây giờ cũng không xé xuống được nữa.

"Sao hả? Khi ba còn bé có giỏi không? Sau này, con cũng phải học giỏi như ba đấy."

→_→

Con trai Lý Tử Minh nghe vậy thì liếc xéo anh ta , sau đó nói: "Ông nội nói, lúc ba còn bé đọc sách rất tệ, học lâu như vậy cũng chỉ có được mấy tờ giấy khen này."

"Thằng nhóc thối này, sao chuyện gì ông nội cũng nói với con vậy?" Lý Nguyên Gia giơ tay gõ vào đầu cậu ta một cái.

Sau đó anh ta nhìn khung ảnh treo trên bức tường bên cạnh.

Trong khung ảnh kiểu cũ này có kẹp sáu bảy bức ảnh, đều là bức ảnh đen trắng, chỉ có một cái ảnh màu.

Đó là ảnh cưới của Lý Nguyên Gia, Lý Nguyên Gia ngồi trên ghế, vợ Hoàng Nhã Dung đứng ở sau lưng anh ta, một tay khoác lên trên vai của anh ta, cười vô cùng hạnh phúc.

Những bức ảnh đen trắng còn lại, có cái ba bé anh ta, có cái ba dắt tay anh ta, còn có cái anh ta cưỡi ở trên cổ ba...

Đó đều là ảnh chụp khi anh ta còn bé, sau mười mấy tuổi thì không có nữa.

Lý Nguyên Gia ngây người nhìn những bức ảnh này rất lâu.

"Ba." Con trai Lý Tử Minh kéo vạt áo anh ta.

"Sao vậy?" Lý Nguyên Gia cúi đầu hỏi.

"Có phải ba nhớ ông nội không?" Lý Tử Minh nhìn anh ta không hề chớp mắt, hỏi.

Lý Nguyên Gia nghe vậy, vội vàng xoay đầu đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi ngược lại: "Con nhớ à?"

"Nhớ chứ!" Lý Tử Minh lớn tiếng nói.

"Ông nội khá tốt với con." Lý Tử Minh hơi khổ sở nói.

Lý Nguyên Gia giơ tay khẽ xoa đầu cậu ta, lặng lẽ không nói tiếng nào.

Sau đó, anh ta chỉ vào một mảng tường bị vẽ: "Đây là bức tranh ba vẽ khi còn bé đấy."

"Con biết, ông nội nói, ba vẽ là con hổ lớn. Ba xem, con vẽ một Võ Tòng chuyên đánh con hổ của ba." Lý Tử Minh chỉ vào một người diêm dài nhỏ bên cạnh, đắc ý nói.

"Thằng nhóc thối nhà con." Lý Nguyên Gia đưa cánh tay kẹp lấy đầu cậu ta.

"Con là Võ Tòng, con không sợ ba đâu. Ba xem con lợi hại đây." Lý Tử Minh cố giãy giụa.

...

Hoàng Nhã Dung từ trong sân bước vào, thấy hai ba con đang vui đùa ầm ĩ thì khẽ mỉm cười, đứng ở cửa nhìn về phía trên bức tường kia.

Hoàng Nhã Dung và Lý Nguyên Gia được người quen giới thiệu mới biết nhau.

Cho dù Lý Nguyên Gia lớn lên trong gia đình độc thân nhưng là người thật thà, lại chăm lo gia đình, đối xử với cô ta cũng tốt. Hai người hẹn hò một thời gian thì kết hôn.

Bởi vì sau khi kết hôn, bọn họ chuyển tới nhà mới ở, cho nên cô ta không hiểu lắm về Lý Lập Xuân ba chồng mình.

Ấn tượng sâu nhất chính là nấu cá ăn rất ngon.

Mỗi lần bọn họ trở về, ông ta đều nấu một con cá, làm cả một bàn đầy thức ăn.

Ông ta là một người suốt ngày vui vẻ giống như không có gì phiền não, rất thích quan sát.

Cô ta từng phàn nàn tính cách chồng giống hệt ba anh ta, không có lòng cầu tiến, không có tiền đồ.

Chồng lúc nào cũng vui vẻ hớn hở không nói lời nào.

Lý Nguyên Gia đang vui đùa với con trai, nhiên quay đầu, nhìn Hoàng Nhã Dung đứng ở cửa và nói: "Tôi không muốn bán."

"Không muốn bán? Thế anh giữ lại làm gì? Cho anh ở chắc?" Hoàng Nhã Dung chợt cao giọng.

"Đây là nhà tôi." Lý Nguyên Gia nói.

"Vân Đỉnh Hoa Viên mới là nhà anh." Hoàng Nhã Dung tức giận nói.

"Dù sao tôi cũng không bán." Lý Nguyên Gia kiên trì nói.

"Tùy anh. Anh nên nghĩ cho tương lai của Minh Minh đi." Hoàng Nhã Dung nổi giận đùng đùng, cầm túi đi ra ngoài.

Lý Nguyên Gia cúi đầu, liếc nhìn con trai đang ngước cổ nhìn mình.

Anh ta bình tĩnh nói: "Buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn cơm đi. Ăn món bít tết mà con thích ăn nhất đấy."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment