Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 271 - Chương 271: Không Đành Lòng

Chương 271: Không Đành Lòng Chương 271: Không Đành Lòng

Thẩm Di Nhiên là một bạn nhỏ đặc biệt thông minh, cô bé thấy bà ngoại và ba cầu xin Hà Tứ Hải.

Cô bé tất nhiên cũng biết Hà Tứ Hải có thể cứu mẹ mình, vì vậy chạy tới, ôm chân của Hà Tứ Hải, nắm lấy áo hắn và ngước cổ lên, gương mặt đầy nước mắt nói: "Ba Đào Tử, cứu mẹ cháu đi."

"Thẩm Di Nhiên." Đào Tử ở bên cạnh gọi một tiếng. Cô bé thấy bạn tốt khóc, cô bé cũng đau lòng, ngẩng đầu tủi thân nhìn Hà Tứ Hải.

"Được rồi, sẽ không có chuyện gì." Hà Tứ Hải giơ tay giúp cô bé lau nước mắt.

Sau đó giơ tay điểm về phía đèn dẫn hồn được Huyên Huyên giơ lên thật cao.

Dưới ánh nắng chiều, một ánh đèn màu cam lập lòe chỉ về phía trước.

"Được rồi, bảo bối, đừng khóc nữa." Đúng lúc này, Thẩm Di Nhiên đang khóc lớn thì cảm giác có người vỗ nhẹ vào vai cô bé.

Cô bé vừa quay đầu lại, thấy trên mặt mẹ đầy vệt nước mắt nhưng vẫn mỉm cười nhìn cô bé.

"Oa, mẹ." Thẩm Di Nhiên đang ôm chân Hà Tứ Hải thì lập tức xoay người nhào vào trong lòng của cô ta.

"Được rồi, con đừng khóc nữa."

"Mẹ, mẹ đừng chết..." Thẩm Di Nhiên ôm cổ Bùi Cẩm Tú, vừa khóc và nói.

"Được rồi, không sao, không sao..." Bùi Cẩm Tú vỗ nhẹ vào lưng con gái an ủi.

Thẩm Di Nhiên ôm cổ mẹ khóc tới lem cả mắt, cô bé vươn bàn tay nhỏ lau lung tung trên mặt.

Sau đó, cô bé lại nhìn thấy mẹ đang nằm ở trên ghế.

Tiếng khóc của cô bé lập tức được phanh gấp, lộ ra vẻ mặt "(⊙⊙).

Sau đó, cô bé vội vàng đẩy Bùi Cẩm Tú đang ôm mình ra.

(°ー°〃)

Cô bé lại nhìn người phía sau rồi nhìn người phía trước.

"Mình có hai mẹ à?" Cô bé nghĩ thầm.

"Mẹ?" Nhưng cô bé vẫn nghi ngờ kêu lên một tiếng.

"Ơi…" Bùi Cẩm Tú đáp một tiếng.

Lúc này, chẳng những Thẩm Di Nhiên giật mình, cho dù là Thẩm Thiên Phóng và Chu Thúy Hoa cũng giật mình.

Lúc trước, Thẩm Thiên Phóng từng nghe Bùi Cẩm Tú kể, cho nên còn tạm ổn.

Còn Chu Thúy Hoa không phải xác định mình chỉ có một con gái, cũng sẽ nghi ngờ lúc trước mình sinh đôi.

"Oa, mẹ Thẩm Di Nhiên thật giỏi, lập tức biến thành hai người. Nếu cháu cũng có thể biến thành hai người thì tốt rồi. Hai Đào Tử, hì hì..." Đào Tử vừa tưởng tượng đến đó, cô bé mới đau khổ đã ngây ngô cười trộm.

Sau đó, cô bé nhìn kẹo bông trong tay, lại nhìn Hà Tứ Hải bên cạnh.

"Vẫn là một Đào Tử tốt hơn." Cô bé lại nghĩ.

"Đây là... Có chuyện gì vậy?" Chu Thúy Hoa có phần giật mình trước cảnh tượng trước mắt.

"Đèn dẫn hồn, đèn sáng là người, đèn tắt là quỷ." Huyên Huyên giơ cao đèn lồng trên tay nói.

"Thiên Phóng, mẹ, bây giờ con..." Bùi Cẩm Tú đứng lên, gương mặt đầy cay đắng nói.

"Con... con... Nói cách khác, con... con chết rồi à?" Chu Thúy Hoa lắp bắp nói.

"Mẹ, Cẩm Tú chỉ là hồn phách rời khỏi thân thể, không có cái kia... đá Vong Xuyên, hồn phách của cô ấy không về được cơ thể mình." Thẩm Thiên Phóng liếc nhìn hòn đá trong tay Hà Tứ Hải nói.

"Vậy... vậy Hà tiên sinh..." Chu Thúy Hoa nghe vậy, nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt cầu xin.

"Tôi vừa nói rồi, đá Vong Xuyên nghìn năm chỉ có thể giúp đỡ nhất thời..." Hà Tứ Hải khẽ nhíu mày nói.

Chu Thúy Hoa nghe vậy thì chợt hiểu ra. Lúc trước, Hà Tứ Hải nói những lời đó, bà ta vẫn thấy mơ hồ, bây giờ mới hiểu được hết.

"Hà tiên sinh, cầu xin ngài cứu vợ tôi đi. Tôi không thể không có cô ấy. Đứa bé cũng còn nhỏ... Cần điều kiện gì, tôi đều có thể hứa với ngài." Thẩm Thiên Phóng nói.

Thẩm Di Nhiên đứng bên cạnh, nghi ngờ nghe người lớn nói chuyện.

Lại nghe bà cầu xin ba của Đào Tử, cô bé mới chợt hiểu ra.

Sau đó, cô bé học theo ba vừa rồi, quỳ xuống nói với Hà Tứ Hải: "Ba Đào Tử, chú cứu mẹ cháu đi. Cháu không muốn không có mẹ. Cháu... sau này cháu không cần mẹ ôm, cũng không cần mẹ đón cháu tan học nữa..."

Thẩm Di Nhiên nói xong thì cúi đầu, nước mắt tí tách rơi xuống. Cô bé còn nhỏ, tưởng mẹ biến thành như vậy là do mình gây ra, đều là lỗi của cô bé.

"Ba, mẹ của Thẩm Di Nhiên sẽ chết sao?" Đào Tử ở bên cạnh khẽ hỏi.

Hà Tứ Hải còn chưa trả lời, Huyên Huyên ở bên cạnh đã tiếp lời: "Đương nhiên rồi."

"Vậy bạn ấy sẽ không có mẹ nữa à?" Đào Tử nói.

"Đúng rồi." Huyên Huyên khẽ gật đầu.

Thẩm Di Nhiên khóc càng đau lòng hơn.

"Đào Tử cũng không có mẹ. Ba, con nhớ mẹ." Đào Tử đột nhiên ngước cổ nói với Hà Tứ Hải.

Mắt nước rưng rưng.

Hà Tứ Hải: "..."

"Hôm nay ở trường mẫu giáo, Đào Tử nhớ mẹ, còn khóc đấy." Huyên Huyên ở bên cạnh nói.

"Bạn nhỏ đều có mẹ." Đào Tử tủi thân nói.

Hôm nay, cô bé đặc biệt hỏi những người bạn nhỏ khác, bọn họ đều có mẹ, chỉ có cô bé là không có mẹ. Bây giờ nhớ lại, cô bé vẫn cảm thấy rất ấm ức.

"Thẩm Di Nhiên sắp không có mẹ nữa rồi." Huyên Huyên ở bên cạnh nói.

Thẩm Di Nhiên vốn chỉ nức nở chợt òa khóc.

Cô bé khóc rất đau lòng, nghẹn ngào đến mức sắp không thở nổi nữa.

"Được rồi, được rồi, tất cả đều đứng lên đi." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ xua tay.

Hắn cũng không nhẫn tâm.

Theo tâm niệm thoáng động, quyển sổ xuất hiện ở trong tay hắn.

Sau đó, hắn lật tới bức tranh văn thư ở trang cuối cùng.

Hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt phẳng, trên trang giấy lập tức bốc lên từng làn khói xanh, quấn ở trên người Hà Tứ Hải. Trong nháy mắt, hắn biến thành một văn sĩ mặc trang phục thư sinh.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, quả nhiên tầm mắt khác hẳn trước đây.

Ở ngực của mỗi người đều có một đốm sáng xanh, có mạnh có yếu. Mạnh thì trải rộng khắp toàn thân, yếu thì trải rộng nửa người, phần còn lại bị một khí suy bại chiếm giữ.

Hắn nhìn lại về phía Bùi Cẩm Tú nằm ở trên ghế, chỉ thấy ánh sáng màu xanh lục trên người cô ta giống như ánh nến trong gió, có thể tắt bất cứ lúc nào. Chẳng trách Đào Thần nói dương thọ của cô ta sắp hết.

Đốm sáng xanh kia thật ra chính là tuổi thọ sinh mạng của mỗi người. Chờ nó tiêu hao hết, cũng chứng tỏ bọn họ đã đi hết cuộc đời.

Chẳng qua...

Hà Tứ Hải nhìn về phía Đào Tử đang đứng bên cạnh, tay cầm kẹo bông, vẻ mặt tò mò nhìn mình.

Sau đó hắn nhìn về phía bạn nhỏ Thẩm Di Nhiên từ quỳ chuyển thành ngồi, vừa khổ sở lại tò mò.

Tiếp theo, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Thiên Phóng đầy vẻ hi vọng bên cạnh, nói: "Nể tình con gái anh vẫn còn nhỏ, tôi nhận lời anh một lần, kéo dài tuổi thọ cho vợ anh thêm mười tám năm. Chẳng qua anh phải đáp ứng tôi một điều kiện."

"Được." Thẩm Thiên Phóng nghe vậy thì lập tức nhận lời.

"Anh không hỏi xem điều kiện của tôi là gì à?"

"Chỉ cần ngài nói ra, tôi đều đồng ý." Thẩm Thiên Phóng nói.

"Anh mua căn hộ 1803 ở tầng bảy của Phong Hoa Uyển, sau đó tặng nó cho Tiền Tư Viễn – chủ nhà trước đó..."

"Được." Thẩm Thiên Phóng nghe vậy thì nhận lời luôn.

Cũng đâu phải là biệt thự, cho dù giá cao, cũng có thể cao tới đâu chứ?

Hơn nữa dựa vào tài sản của anh ta, cho dù là biệt thự, anh ta vẫn mua nổi.

"Sở dĩ tôi bảo anh làm thế, là vì mạng của vợ anh đổi với mạng của vợ anh ta." Hà Tứ Hải nói xong, trong tay xuất hiện một đốm sáng màu xanh lục.

Quả nhiên giống như trong tiền công của Đào Thần đã nói, chỉ cần nắm giữ "thần lực", đâu cần phương pháp gì.

Chỉ cần suy nghĩ trong lòng, tất nhiên có thể làm được.

Hắn duỗi ngón tay rạch một cái trên "bốn mươi tám năm tuổi thọ", nó lập tức tách ra làm hai.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment