Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 270 - Chương 270: Cầu Xin

Chương 270: Cầu Xin Chương 270: Cầu Xin

Nhìn ba đứa trẻ đều cầm một cái kẹo bông hình con vịt vui vẻ quay về, Hà Tứ Hải mới nói: "Đi thôi."

Hắn nói xong, xoay người đi về phía công viên bên cạnh.

Công viên Lâm Hồ này tương đối lớn, công tác xanh hóa làm rất tốt, cây cối đều xanh um tươi tốt.

Bây giờ đang giờ tan học, rất nhiều phụ huynh không lập tức dẫn đứa trẻ về nhà mà đi dạo ở trong công viên.

Đám trẻ túm năm tụm ba chơi đùa. Các phụ huynh tập trung lại với nhau nói về chuyện nhà.

Hà Tứ Hải tìm một chỗ có cây cối vây quanh, nhìn ra mặt hồ.

Bụi cây hình bán nguyệt và bồn hoa bao quanh một chiếc ghế dài trong công viên.

"Đây thật sự là một nơi tuyệt vời." Hà Tứ Hải đang chuẩn bị đi sang ngồi.

Ba đứa trẻ đã "vèo" một cái chạy qua bên cạnh hắn tới đó.

Sau đó, ba đứa ngồi thành hàng, ăn kẹo bông, vung vẩy ngón chân, vô cùng vui vẻ.

Hà Tứ Hải: "..."

"Nhiên Nhiên..."

Thẩm Thiên Phóng vừa muốn gọi, đã bị Hà Tứ Hải cản lại: “Để cho cô bé ngồi đi, chúng ta đứng là được rồi."

Nhưng vào lúc này, Thẩm Di Nhiên từ trên ghế nhảy xuống, sau đó đi tới kéo tay Bùi Cẩm Tú: “Mẹ ngồi đi."

Đào Tử và Huyên Huyên thấy học theo, một đứa tới kéo Hà Tứ Hải, một đứa tới kéo Tôn Nhạc Dao.

"Bé ngoan, mẹ không ngồi. Con ngồi đi."

Bùi Cẩm Tú khẽ xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, trong lòng chua xót khổ sở. Đứa bé đáng yêu biết bao, ngoan ngoãn biết bao, nhưng cô ta lại phải...

"Sức khỏe của mẹ không tốt, mẹ ngồi đi. Sức khỏe của Nhiên Nhiên tuyệt vời, không cần ngồi." Thẩm Di Nhiên ngẩng đầu nói với vẻ ngây thơ.

"Cô ngồi xuống rồi nói." Hà Tứ Hải lên tiếng nói.

Nhìn cô suy yếu như vậy, nói mấy câu đã thở hổn hển.

"Các cháu có thể qua bên kia ngồi." Hà Tứ Hải chỉ vào một hòn đá trang trí bên cạnh và nói.

Nói là đá trang trí nhưng thật ra nó chỉ là một hòn đá bình thường, đặt ở trên cỏ để làm đẹp.

Ba đứa trẻ nghe vậy thì mắt lập tức sáng lên, nối đuôi nhau leo lên.

"Đám trẻ đều rất đáng yêu." Thẩm Thiên Phóng nói.

Hà Tứ Hải liếc nhìn anh ta nhưng không lên tiếng, chờ anh ta nói tiếp.

Thẩm Thiên Phóng thấy Hà Tứ Hải không trả lời, cũng không để ý mà tiếp tục nói: "Sau khi Nhiên Nhiên được sinh không lâu thì vợ tôi bắt đầu bị ốm. Từ khi con bé tới trường mẫu giáo, tôi chưa từng đưa đón con bé lần nào. Hai năm qua, tôi thậm chí chưa từng ôm nó. Hôm nay mẹ con bé tới đón, con bé đã rất vui mừng..."

Nhìn con gái ngồi trên tảng đá lớn, trên gương mặt nhỏ nhắn dính đầy sợi đường, cười to vui vẻ, tim Thẩm Thiên Phóng đau như bị kim đâm vậy.

Hà Tứ Hải liếc nhìn ba đứa trẻ, vẫn không lên tiếng.

Tôn Nhạc Dao, Chu Thúy Hoa cùng Bùi Cẩm Tú ngồi trên ghế dài, tò mò nghe hai người nói chuyện.

Thấy Hà Tứ Hải vẫn không lên tiếng, Bùi Cẩm Tú đứng lên, móc đá Vong Xuyên nghìn năm từ trong người ra, đưa tới trước mặt Hà Tứ Hải nói: "Tiếp dẫn đại nhân... đây là của ngài, tôi... trả lại cho ngài."

Lúc cô ta nói chuyện cũng không nhìn Hà Tứ Hải, mà nhìn về phía con gái đang ngồi trên tảng đá cười to.

"Mẹ?" Thẩm Di Nhiên vẫy tay, đầy vẻ hưng phấn kêu lên.

Cô bé đã rất lâu không đi chơi cùng mẹ, còn có cả bạn tốt bên cạnh nữa. Hôm nay, cô bé rất vui.

"Vợ..." Thẩm Thiên Phóng run rẩy kêu lên một tiếng.

Anh ta biết, chỉ cần Hà Tứ Hải cầm lại hòn đá trên tay vợ mình, vợ mình sẽ lại hôn mê, sợ rằng không còn hy vọng gì nữa.

Bùi Cẩm Tú quay đầu, nhìn về phía Thẩm Thiên Phóng, sau đó rụt tay lại, nhìn "đá thần" trong tay, rất không muốn trả.

Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thiên Phóng, mỉm cười và lắc đầu.

"Tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn." Bùi Cẩm Tú nhìn sang Hà Tứ Hải, trên mặt hiện ra một nụ cười nói bây giờ cô ta rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.

"Cô thật sự quyết định như vậy sao?" Hà Tứ Hải cũng hơi bất ngờ khi thấy Bùi Cẩm Tú quả quyết như vậy.

Bùi Cẩm Tú khẽ gật đầu.

"Vợ..." Thẩm Thiên Phóng kêu lớn, trong mắt đầy vẻ cầu xin.

Nước mắt anh ta chậm rãi lăn theo gò má chảy dưới.

"Cẩm Tú."

Cho dù Chu Thúy Hoa ở bên cạnh không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng bà có một dự cảm xấu.

"Mẹ..." Bùi Cẩm Tú quay đầu gọi một tiếng, trên mặt cô ta cũng đầy nước mắt.

Cho dù ngoài miệng nói rất hay nhưng thật ra trong lòng cô ta cũng không muốn.

"Cẩm Tú, đây là sao vậy?" Chu Thúy Hoa bối rối hỏi.

"Mẹ, xin lỗi. Mẹ và ba vất vả nuôi con lớn như vậy, con còn chưa kịp báo đáp ba mẹ. Mẹ nói với ba giúp con, con yêu ba. Nếu còn có kiếp sau, con vẫn mong được làm con gái của ba mẹ." Bùi Cẩm Tú lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Đứa nhỏ ngốc này, con nói những chuyện đó làm gì? Nói những chuyện đó làm gì hả?" Chu Thúy Hoa nghe giống như căn dặn hậu sự, nên vô cùng hoảng loạn.

"Mẹ, mẹ nghe con nói hết đã. Sau khi con đi rồi, làm phiền mẹ giúp con chăm sóc Nhiên Nhiên. Thiên Phóng căn bản không biết chăm sóc trẻ con. Con xin lỗi, xin lỗi... ba mẹ đều già rồi, con còn muốn tăng thêm rắc rối cho ba mẹ..." Bùi Cẩm Tú chảy nước mắt nói.

"Con đừng nói những lời đó, mọi chuyện đều tốt mà. Đang yên đang lành, sao con nói những lời đó làm gì?" Chu Thúy Hoa đánh nhẹ vào cánh tay Bùi Cẩm Tú, vừa khóc vừa nói.

Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh khẽ thở dài, ngẩn người ra, nhớ tới quá khứ của mình.

"Hà tiên sinh, cầu xin ngài cứu vợ của tôi đi. Ngài bảo tôi làm gì, tôi cũng sẵn lòng. Xin ngài đừng lấy lại 'đá thần' này. Tôi... Tôi có thể cho ngài tiền... Không, tôi đưa mạng của tôi cho ngài..." Thẩm Thiên Phóng trực tiếp quỳ xuống, nói năng lộn xộn cầu khẩn.

"Ba, mẹ?"

Thẩm Di Nhiên đang ngồi trên tảng đá lớn chơi đùa thì nhìn thấy vậy, dù không biết chuyện gì xảy ra, cô bé vẫn hoảng hốt trượt từ trên tảng đá xuống.

Đào Tử cũng tò mò nhìn qua. Chỉ có Huyên Huyên là hiểu rõ được phần nào.

"Anh cũng biết, cho dù tôi không lấy lại hòn đá Vong Xuyên nghìn năm này, vợ anh cũng không sống nổi. Bởi vì tuổi thọ của cô ấy sắp hết, cuối cùng thân thể sẽ chết, sẽ mục nát, còn bốc mùi. Nhưng bởi vì đá Vong Xuyên nghìn năm, cô ấy sẽ bị nhốt ở trong thân xác mục nát..."

Hà Tứ Hải còn chưa nói xong, Thẩm Thiên Phóng đã lộ vẻ hoảng sợ.

Mà bàn tay Bùi Cẩm Tú cầm đá Vong Xuyên nghìn năm cũng run lên, nghĩ lại thật dọa người.

"Cho nên tôi vẫn thu lại thứ này thì thỏa đáng hơn..." Hà Tứ Hải cầm đá Vong Xuyên nghìn năm từ trên tay Bùi Cẩm Tú về.

Bùi Cẩm Tú lập tức giống như con rối gỗ bị đứt giây, ngã luôn về phía sau.

Thẩm Thiên Phóng đang quỳ, chợt theo phản xạ có điều kiện nhảy lên đỡ vợ, cô ta mới không ngã xuống đất.

"Cẩm Tú, con làm sao vậy? Con đừng dọa mẹ nữa." Chu Thúy Hoa hoảng loạn kêu lên.

"Mẹ." Thẩm Di Nhiên cũng không cần kẹo bông nữa, hoảng sợ chạy tới ôm chân Bùi Cẩm Tú.

"Vợ, vợ ơi..." Thẩm Thiên Phóng vội vàng sờ mũi của Bùi Cẩm Tú, thấy vẫn còn hít thở mới yên tâm.

Sau đó, anh ta lập tức quay đầu nhìn về phía đá Vong Xuyên nghìn năm trên tay Hà Tứ Hải, hai mắt đỏ hoe, cố nén ý định cướp lấy, cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài.

Tạm thời không nói có thể cướp được từ trên tay "Thần" không, cho dù anh ta cướp được thì có ích gì chứ?

Anh ta bế vợ, sau đó đặt lên băng ghế trong tiếng khóc của mẹ vợ và con gái.

Tiếp theo, anh ta xoay người chạy vội tới trước mặt Hà Tứ Hải, lập tức quỳ xuống đất.

Anh ta không nói một lời nào, chỉ dập đầu "côm cốp".

"Tứ Hải..." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh thấy vậy, cũng không đành lòng, kêu một tiếng.

Nhưng sau đó, bà cố kìm chế. Hà Tứ Hải mới là "người nhà" của bà, bà không muốn "người nhà" khó xử.

Đào Tử và Huyên Huyên cũng trượt từ trên tảng đá xuống, chạy tới.

"Ba của Đào Tử, cậu có thể cứu con gái tôi đúng không? Cầu xin cậu, tôi dập đầu cầu xin cậu." Chu Thúy Hoa thấy Thẩm Thiên Phóng không ngừng dập đầu về phía Hà Tứ Hải, cho dù bà ta không biết chuyện xảy ra, nhưng vẫn đại khái biết được nguyên nhân.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Oa, mẹ đừng mặc kệ Nhiên Nhiên. Con không cần ôm nữa, cũng không cần mẹ đón con đi học về nữa, mẹ mau dậy đi, oa..." Thẩm Di Nhiên khóc to, nói.

"Thẩm Di Nhiên..." Đào Tử nhìn người bạn nhỏ gào khóc bên cạnh.

Cô bé lại ngẩng đầu nhìn lên Hà Tứ Hải gọi một tiếng "Ba", trong tay cầm kẹo bông, trên gương mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu đầy vẻ mờ mịt.

Cô bé không hiểu nổi, vừa rồi mọi người còn rất vui vẻ, vì sao đột nhiên khóc vậy?

"Ôi…" Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Huyên Huyên."

"Ông chủ."

Huyên Huyên rất ăn ý, lấy đèn dẫn hồn từ sau mông mình ra.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment