"Chị Chu, đây là con gái chị sao? Sức khỏe đã bình phục rồi à?" Tôn Nhạc Dao đi tới nói.
Bà ngoại Thẩm Di Nhiên tên là Chu Thúy Hoa.
Chu Thúy Hoa nghe vậy, quay đầu nhìn con gái lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Tôn Nhạc Dao thấy Chu Thúy Hoa không trả lời, cũng không hỏi nữa, mà nói với hai cô bé nói: "Hai đứa tạm biệt Thẩm Di Nhiên đi, chúng ta còn về nhà."
"Thẩm Di Nhiên, đây là mẹ của bạn à?" Đào Tử nhìn Bùi Cẩm Tú tò mò hỏi.
Thẩm Di Nhiên khẽ gật đầu. Bùi Cẩm Tú tiếp lời: "Đúng, dì là mẹ của Thẩm Di Nhiên. Có phải cháu là Đào Tử không?"
"Ồ, làm sao dì biết?" Đào Tử nghe vậy thì giật mình.
"Bởi vì dì thường nghe Thẩm Di Nhiên kể về cháu, nói các cháu là bạn tốt." Bùi Cẩm Tú nói.
Đào Tử nghe vậy thì vui mừng. Bạn tốt, hì hì…
Bùi Cẩm Tú nói xong, lại nói với Huyên Huyên bên cạnh: "Huyên Huyên, cám ơn cháu."
Tôn Nhạc Dao đứng bên cạnh nghe vậy thì kinh ngạc, liếc nhìn con gái đang nắm tay mình.
Huyên Huyên nhìn Tôn Nhạc Dao cười hì hì.
Tôn Nhạc Dao lập tức biết cô bé chắc chắn đã làm chuyện gì.
Chẳng qua bà không hỏi, chỉ nói: "Vậy chúng tôi đi trước đây."
Bà nói xong thì kéo hai đứa trẻ muốn rời đi.
"Dì Tôn, chờ đã." Thẩm Thiên Phóng vẫn đứng ở bên cạnh chợt nói.
Tôn Nhạc Dao nghe vậy, tò mò nhìn về phía anh ta, không biết anh ta gọi mình lại làm gì.
Bà chỉ biết Thẩm Thiên Phóng là con rể của Chu Thúy Hoa, ba của Thẩm Di Nhiên, lần trước từng gặp qua một lần nhưng chưa nói được một câu, càng không có quan hệ gì khác.
Chu Thúy Hoa cũng nghi ngờ, không hiểu vì sao Thẩm Thiên Phóng gọi Tôn Nhạc Dao lại, nhưng không lên tiếng.
Ở đó đại khái chỉ có Bùi Cẩm Tú biết nguyên nhân, trong lòng cảm thấy bất lực.
Bởi vì cô ta biết, tiếp dẫn đại nhân chỉ giúp đỡ người chết hoàn thành tâm nguyện, hoặc nói là giúp đỡ hoàn thành tâm nguyện có liên quan tới quỷ.
Cho nên chồng mình có gặp được tiếp dẫn đại nhân, cũng vô dụng thôi.
Chẳng qua đúng lúc phải trả lại hòn đá thần kỳ này. Cô ta biết cái này nhất định là một món bảo bối khó lường, cô ta cũng biết mình sắp không xong rồi.
"Cháu có thể hỏi, ba của tiểu thư Đào Tử có đến không?" Thẩm Thiên Phóng hỏi.
"Tiểu thư Đào Tử?"
Đào Tử nghe vậy thì thoáng ngây người, sau đó trộm vui. Mình là tiểu thư Đào Tử. Ha ha, mình thật là lợi hại đấy nhé.
Sở dĩ Thẩm Thiên Phóng hỏi vậy là vì từng gặp Hà Tứ Hải tơi đón Đào Tử tan học.
Tôn Nhạc Dao nghe anh ta muốn tìm Hà Tứ Hải thì chợt hiểu ra, sau đó nói: "Cậu ấy có tới, bây giờ dang ở bên kia."
Tôn Nhạc Dao chỉ về phía công viên Lâm Hồ.
"A, ba tới à?" Đào Tử ngạc nhiên nói.
Cô bé còn tưởng hôm nay chỉ có bà Tôn đón cô bé tan học. Đây không phải là lần đầu tiên, cho nên cô bé cũng quen rồi.
"Đúng vậy, ba cháu đang ở bên kia mua kẹo bông cho cháu và Huyên Huyên đấy." Tôn Nhạc Dao nói.
"Oa, kẹo bông." Đào Tử và Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức kéo tay Tôn Nhạc Dao, muốn chạy về hướng đó.
Thẩm Di Nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ.
"Chúng ta cũng đi đi." Bùi Cẩm Tú khẽ xoa đầu cô bé.
Thẩm Di Nhiên nghe vậy thì chạy đuổi theo Đào Tử và Huyên Huyên.
Nhưng sau đó nhớ tới điều gì, cô bé vội vàng quay về, kéo tay Bùi Cẩm Tú chậm rãi đi về phía trước, cho dù trong ánh mắt không che giấu được tâm trạng sốt ruột của cô bé.
"Thiên Phóng, con là…?" Chu Thúy Hoa thấy mấy người Tôn Nhạc Dao đi về phía trước, mới hỏi con rể.
"Mẹ, cứ đi trước đã. Chờ sau khi về nhà, con sẽ nói tỉ mỉ với mẹ sau."
"Ông đừng làm kẹo bông quá lớn, nhỏ là được rồi, mặt khác chỉ cần màu trắng." Hà Tứ Hải nói với ông chủ bán kẹo bông.
"Cậu là người đầu tiên bảo tôi làm kẹo bông nhỏ thôi đấy. Những người khác đều yêu cầu càng to càng tốt." Ông chủ vừa cười vừa nói.
"Tôi mua cho trẻ con ăn, cái này quá ngọt, nếm thử là được rồi, hơn nữa lớn cũng chỉ lãng phí."
"Vậy cậu làm hình gì?"
"Hai cái đều là hình con vịt nhỏ đi."
Ông chủ tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng làm ra hai cái kẹo bông đúng yêu cầu của Hà Tứ Hải.
Bởi vì tan học, xung quanh đều là trẻ con nên buôn bán rất tốt, lập tức lại có người tới mua.
Hà Tứ Hải cầm hai cái kẹo bông nhưng không đi tới cổng trường mà chờ ở bên đường. Cổng trường đông người, đụng người này chạm người kia sẽ không hay. Hơn nữa hai cô bé chắc hẳn cũng sắp qua rồi.
"Ba..." Hà Tứ Hải đang quan sát xem hai cái kẹo bông cái nào lớn cái nào nhỏ, đã nghe tiếng Đào Tử hưng phấn gọi.
"Chậm một chút." Hà Tứ Hải nhìn thấy Đào Tử và Huyên Huyên rời khỏi tay Tôn Nhạc Dao, sung sướng chạy về phía hắn.
"Cẩn thận một chút, cẩn thận ngã đấy." Hà Tứ Hải đi qua đón bọn họ.
Hai cô bé căn bản không nghe lọt tai, lao thẳng đến kẹo bông trên tay hắn.
"Này, một đứa một cái." Hà Tứ Hải đưa kẹo bông trên tay qua.
Hai cái kẹo bông đều cùng một hình nên hai cô bé cũng không kén chọn.
Đây cũng là nguyên nhân Hà Tứ Hải mua giống nhau.
"Tứ Hải, ba của Thẩm Di Nhiên tìm cậu hình như có việc?" Tôn Nhạc Dao từ phía sau đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh hai cô bé và nói với Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nghe vậy, nhìn về phía sau bà.
Quả nhiên hắn nhìn thấy cả nhà Bùi Cẩm Tú đang chậm rãi đi tới.
Chủ yếu là Bùi Cẩm Tú quá yếu, đi rất chậm.
Thẩm Thiên Phóng nhận ra Hà Tứ Hải, muốn đi tới trước, nhưng nghĩ ngợi rồi từ bỏ, đỡ vợ đi tới.
"Tiếp dẫn đại nhân." Bùi Cẩm Tú cung kính gọi một tiếng.
"Cô đáng lẽ phải ở bệnh viện." Hà Tứ Hải quan sát cô ta rồi nói.
"Thời gian của tôi không còn nhiều." Bùi Cẩm Tú nói.
Chu Thúy Hoa ở bên cạnh vẫn lưu ý, nghe nói con gái nói vậy thì mấp mấy môi nhưng cuối cùng không nói gì.
Thẩm Di Nhiên kéo tay mẹ, nhìn kẹo bông trong tay, Đào Tử và Huyên Huyên lại nhìn thùng bán kẹo được các bạn nhỏ vây kín, sau đó ngẩng đầu nhìn ba mẹ và bất đắc dĩ thở dài.
"Tiếp dẫn đại nhân, có thể..." Thẩm Thiên Phóng ở bên cạnh hỏi thăm với giọng điệu run rẩy, đầy vẻ chờ mong.
"Chúng ta qua công viên ngồi một lát đi." Hà Tứ Hải ngắt lời của anh ta. Xung quanh đều là phụ huynh đưa đón trẻ, người đến người đi.
"Được, được, tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn, cảm ơn..." Thẩm Thiên Phóng vội vàng cảm ơn.
Chỉ cần đối phương chịu nghe anh ta nói, vậy thì vẫn còn có một tia hy vọng.
"Anh cứ gọi tôi Hà tiên sinh đi." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó, hắn cúi đầu liếc nhìn Thẩm Di Nhiên đang ngước cổ tò mò nhìn hắn.
Hắn mỉm cười với cô bé.
"Ba Đào Tử." Thẩm Di Nhiên mỉm cười, vẫy bàn tay nhỏ bé.
Hà Tứ Hải giơ tay khẽ xoa đầu của cô bé.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nói với vợ chồng Thẩm Thiên Phóng: "Anh cũng mua cho cô bé một cái kẹo bông đi."
"Hả, à..." Thẩm Thiên Phóng nghe vậy thì thoáng ngây người, sau đó vội vàng đáp một tiếng.
Anh ta thật sự không ngờ Hà Tứ Hải sẽ nói những lời đó.
"Để mẹ." Chu Thúy Hoa đứng bên cạnh nói, sau đó kéo tay Thẩm Di Nhiên đi về phía thùng kẹo bông.
Huyên Huyên và Đào Tử lập tức chạy theo. Tôn Nhạc Dao tất nhiên cũng vội vàng đi theo.
"Hà tiên sinh." Thẩm Thiên Phóng nói với vẻ lo lắng bất an.
Anh ta hơi sốt ruột, rõ ràng là có ý muốn đi tới công viên tìm một chỗ nói chuyện trước.
Đám trẻ có bà nội dẫn theo, không cần lo lắng.
Nhưng Hà Tứ Hải không đồng ý, mà nhìn ba đứa trẻ vây quanh thùng bán kẹo bông đang líu ríu, nói: "Chờ đã, cũng không cần vội."
Thẩm Thiên Phóng nghe vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ đỡ vợ đứng bên cạnh chờ.
------
Dịch: MBMH Translate