"Chúng ta cũng đi xuống thôi. Em còn muốn Nhiên Nhiên vừa ra là có thể nhìn thấy em đấy." Bùi Cẩm Tú phấn chấn tinh thần nói.
Thẩm Thiên Phóng bi thương, đầu từ trên tay lái ngước lên, hai mắt đỏ hoe.
"Được rồi, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi." Bùi Cẩm Tú đặt tay lên trên mu bàn tay của anh ta, vỗ nhẹ vài cái.
Sau đó, cô ta mở cửa xe, nhưng tất nhiên không thể mở được. Cô ta quá yếu.
"Để anh."
Thẩm Thiên Phóng hoảng hốt xuống xe, nhân cơ hội lau nước mắt rồi quay sang mở cửa xe giúp Bùi Cẩm Tú. Sau đó, anh ta đỡ Bùi Cẩm Tú xuống. Cô ta thật sự quá yếu rồi.
"Chúng ta cứ đứng ở chỗ này chờ thôi." Thẩm Thiên Phóng thấy đám người chen chúc vào cổng trường thì nhíu mày nói.
"Chen qua một chút, xem có thể đi tới không." Bùi Cẩm Tú nói xong, ngẩng đầu đi về phía trước.
"Nhưng..." Thẩm Thiên Phóng khó xử nói.
"Không nhưng nhị gì hết. Nhiên Nhiên nhìn thấy em, chắc chắn sẽ rất vui mừng. Đúng rồi, mẹ em có tới không? Để em tìm xem mẹ em ở đâu." Bùi Cẩm Tú nói.
Thẩm Thiên Phóng nghe vậy thì bất đắc dĩ đỡ cô ta đi theo đoàn người tiến về phía trước.
“Làm ơn nhường đường một chút, nhường đường một chút…”
Người phía trước thấy phía sau chen lên, vốn định nói gì, nhưng vừa quay đầu thấy Thẩm Thiên Phóng đỡ Bùi Cẩm Tú mặt tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt thì những lời hùng hùng hổ hổ định nói ra đều nuốt xuống, chủ động tránh sang bên.
"Mẹ." Thẩm Thiên Phóng liếc mắt đã thấy mẹ vợ đang nói chuyện với người ta, vội vàng kêu lên một tiếng.
Thẩm Thiên Phóng đã từng gặp người kia một lần, hình như là phụ huynh bạn tốt của Nhiên Nhiên.
Bà ngoại Thẩm Di Nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, bất giác quay đầu lại hỏi: "Sao con cũng tới?"
"Mẹ." Bùi Cẩm Tú nhìn về phía bà ta, mỉm cười gọi.
"Cẩm Tú, sao con cũng tới đây?" Bà ta vội vàng ra đón.
"Không phải, con đã tỉnh rồi à? Nhưng sao con không chờ trong bệnh viện, chạy đến đây làm gì? Thiên Phóng, con cũng thật là… Sao chuyện gì cũng chiều theo nó vậy? Con mau đưa nó về đi..." Bà ngoại lo lắng nói.
"Mẹ, mẹ đừng trách Thiên Phóng, là con cứ nhất quyết đòi tới." Bùi Cẩm Tú nói.
"Mẹ đương nhiên biết con nhất quyết đòi tới rồi. Chỉ có con mới làm ra chuyện không đáng tin như thế. Con xem con yếu như thế, trên mặt cắt không còn giọt máu rồi." Bà ngoại ra vẻ tức giận nói.
"Mẹ, mẹ đừng giận, con chỉ muốn đón Nhiên Nhiên một lần thôi. Chờ đón được con bé, con sẽ quay về." Bùi Cẩm Tú nói.
"Vậy cũng phải chờ con hết bệnh rồi nói chứ? Bây giờ, con nhảy nhót lung tung như vậy làm gì?"
"Con... con sợ sau này không có cơ hội." Bùi Cẩm Tú nói.
Bà ngoại nghe vậy thì đột nhiên biến sắc: “Con nói linh tinh gì vậy? Thiên Phóng, đưa nó về."
Bà ngoại có vẻ rất tức giận, không biết tại sao trong lòng luôn có một dự cảm chẳng lành.
Đúng lúc này, cổng trường mẫu giáo phía sau mở ra.
Bảo vệ kéo dải phân cách ra.
Các bạn nhỏ xếp thành từng hàng đi ra ngoài.
Tiếng kêu của ba mẹ, ông bà vang lên khắp nơi.
"Mẹ, cũng đã tan học rồi, mẹ tùy cô ấy đi." Thẩm Thiên Phóng ở bên cạnh thở dài, chân mày nhíu chặt, buồn phiền không sao tả xiết.
Bà ngoại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nhìn dáng vẻ con gái yếu ớt, trong lòng cũng đau khổ.
"Vậy chờ một lát rồi đi. Bây giờ là lớp mẫu giáo bé đi ra, rồi mới tới lớp chồi." Bà ngoại nói.
Bà ta vừa mới dứt lời, đã thấy Thẩm Di Nhiên giơ biển lớp, đi ra.
"Ồ, Nhiên Nhiên là người đầu tiên à?" Bùi Cẩm Tú ngạc nhiên nói.
"Đúng vậy, con bé giơ biển lớp đấy." Bà ngoại tự hào nói.
Mặc dù giơ biển lớp là chuyện nhỏ, nhưng có thể nhìn ra giáo viên tán thành đứa trẻ trên phương diện nào đó.
"Đúng, con nhớ ra rồi, trước đây Nhiên Nhiên kia đã từng nói với con đấy." Bùi Cẩm Tú hơi áy náy nói.
Thẩm Di Nhiên giơ biển lớp, là người đầu tiên ra khỏi cổng trường học, sau đó cô nhìn xung quanh tìm bóng dáng bà ngoại.
"Nhiên Nhiên, ở đây." Bà ngoại vẫy tay.
Thẩm Di Nhiên nghe tiếng nhìn lại, cao hứng vẫy tay ra hiệu. Sau đó cô bé nhìn thấy ba mẹ đứng sau lưng bà ngoại.
Cô bé kinh ngạc, sau đó rất vui mừng.
Lại chạy thẳng về phía bọn họ.
"Bà ngoại, ba mẹ." Cô bé cao hứng kêu lên.
Chờ chạy được một nửa đường, cô bé mới phát hiện ra trên tay còn cầm biển lớp.
Cô bé vội vàng dừng lại, nói với bọn họ: "Mọi người chờ con một lát nhé."
"Được." Bùi Cẩm Tú mỉm cười đáp một tiếng.
Thẩm Di Nhiên lập tức xoay người chạy về, cắm biển lớp trên cái giá ở cổng trường.
Huyên Huyên tò mò nhìn về phía Bùi Cẩm Tú.
Ái chà, chẳng phải là cô quỷ à?
Bùi Cẩm Tú cũng thấy Huyên Huyên, lập tức vẫy tay gọi cô.
"Ai vậy?" Thẩm Thiên Phóng đang đỡ cô ta tò mò hỏi.
"Chính là cô bé Huyên Huyên mà em đã nói với anh đấy." Bùi Cẩm Tú nói.
"Ồ, con biết Huyên Huyên à?" Bà ngoại ở bên cạnh nghe vậy thì xoay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Thẩm Thiên Phóng nghe vậy chợt nảy ra một ý định, cẩn thận quan sát cô bé có tên gọi Huyên Huyên này.
Vợ đã kể tỉ mỉ với anh ta về những gì cô ta nghe và thấy trong trạng thái hồn lìa khỏi xác.
Anh ta vốn không tin, nhưng mọi chuyện xảy ra trước đó khiến anh ta không thể nào giải thích được.
Trước đây, anh ta từng gặp cô bé tên Huyên Huyên này. Đó là một trong những bạn tốt của con gái, anh ta cũng thường nghe con gái nhắc tới.
Vợ nói cô bé Huyên Huyên này là người đầu tiên nhìn thấy cô ta trong trạng thái linh hồn.
Vợ nói cô bé tên Huyên Huyên này nói mình cũng là quỷ.
Nhưng nhìn cô bé thế nào cũng không giống quỷ, có lẽ là nói đùa thôi.
Vợ nói, cô bé Huyên Huyên này bảo cô bé là người dẫn đường, ông chủ của cô bé có thể giúp đỡ được vợ. Mà ông chủ của cô bé chính là ba của Đào Tử.
Ba của Đào Tử đã thật sự giúp được vợ...
Mỗi người có thể có chút thành tựu trên phương diện sự nghiệp, đều có một hoặc nhiều ưu điểm mà người khác không có.
Thẩm Thiên Phóng cũng không ngoại lệ. Anh ta giỏi về nắm bắt trọng điểm. Đây chính là một trong những ưu điểm của anh ta.
Đây cũng là bí quyết thành công của hắn, trong lúc phát triển sự nghiệp, anh ta luôn có thể nắm bắt được trọng điểm, sau đó nắm chắc phương hướng.
Cho nên ánh mắt anh ta nhanh chóng chuyển qua người Huyên Huyên sang cô bé đang nói chuyện với Huyên Huyên.
Anh ta cũng từng gặp cô bé này rồi.
"Ba của Đào Tử." Thẩm Thiên Phóng lẩm bẩm.
Anh ta chợt nhớ tới, có một lần anh ta dẫn con gái tới bệnh viện thăm vợ, con gái đã chào một người thanh niên ở cổng bệnh viện. Anh ta thuận miệng hỏi người đó là ai, con gái nói với anh ta, đó là ba của Đào Tử.
Chỉ có điều lúc đó anh ta chỉ nhìn lướt qua, cũng không để ý lắm, cho nên bây giờ không nhớ người đó trông thế nào.
Lúc này, hai cô bé kia được người vừa nói chuyện với mẹ vợ đón qua.
"Mẹ, mẹ biết bà ấy không?" Thẩm Thiên Phóng ra hiệu về phía Tôn Nhạc Dao và hỏi.
"À, con muốn nói về em gái nhà họ Tôn à? Cô ấy là mẹ của Huyên Huyên." Bà ngoại của Thẩm Di Nhiên nói.
Thẩm Thiên Phóng nghe vậy thì hơi bất ngờ, chẳng qua cũng không quá kinh ngạc. Trong xã hội bây giờ, người bốn mươi, năm mươi tuổi có con bốn, năm tuổi cũng là chuyện thường thấy.
"Vậy Đào Tử thì sao?" Thẩm Thiên Phóng hỏi.
Bùi Cẩm Tú biết Thẩm Thiên Phóng muốn làm gì, cô ta rất hiểu anh ta nhưng không ngăn cản, đương nhiên cũng không ngăn cản được.
Bà ngoại Thẩm Di Nhiên còn chưa kịp nói
Thẩm Di Nhiên đã hưng phấn nhảy chân sáo, chạy tới.
Bùi Cẩm Tú vội vàng cúi xuống, bế cô bé vào trong lòng.
"Mẹ…"
Thẩm Di Nhiên ôm chặt cổ cô ta, cao hứng gọi một tiếng.
Sau đó, cô bé đột nhiên quay đầu, từ phía xa gọi Đào Tử và Huyên Huyên kêu: "Đào Tử, Huyên Huyên, đây là mẹ mình. Mẹ mình tới đón mình tan học đấy."
Dường như mẹ đón cô bé tan học là một chuyện vô cùng vinh dự.
Bùi Cẩm Tú nghe vậy lại cảm thấy chua xót khổ sở.
Tôn Nhạc Dao tò mò liếc nhìn cô ta, sau đó kéo hai đứa trẻ đi tới.
------
Dịch: MBMH Translate