Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 267 - Chương 267: Hạnh Phúc Ở Trường Mẫu Giáo

Chương 267: Hạnh Phúc Ở Trường Mẫu Giáo Chương 267: Hạnh Phúc Ở Trường Mẫu Giáo

"Ôi…"

Đào Tử khẽ sờ vào gương mặt nhỏ nhắn đã được cô giáo Từ lau sạch sẽ, phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Bong bóng mũi của cô bé không còn.

Bong bóng mũi của cô bé không thấy nữa.

Bong bóng mũi của cô bé thật đáng thương.

...

Đào Tử cố phun bằng hai mũi, muốn thổi ra một cái bong bóng.

Huyên Huyên và Thẩm Di Nhiên ở bên cạnh cũng vậy, nhưng sắp thổi ra tiếng lợn nhỏ vẫn không thể thổi ra một bong bóng.

"Được rồi, các con đừng chơi trò này nữa, đi chơi trò khác đi." Cô giáo Từ khẽ xoa đầu ba cô bé.

"Đi chơi gì bây giờ?" Thẩm Di Nhiên là người bỏ cuộc đầu tiên, không có nước mũi thì thổi bong bóng mũi kiểu gì, rõ ràng là không thể.

"Chúng ta chơi cầu trượt đi." Huyên Huyên nhìn cầu trượt phía xa nói.

"Nhưng đông người lắm." Đào Tử nhìn theo ánh mắt cô bé và nói.

Bên cầu trượt đều là các bạn nhỏ, ngay cả trên thang trượt cũng ngồi kín chỗ, căn bản không thể trượt xuống được.

"Hay chúng ta qua chơi lung lay." Thẩm Di Nhiên nói.

Lung lay chính là phía trên là hình một động vật nhỏ trong phim hoạt hình, phía dưới là một cái lò xo lớn, ngồi phía trên có thể lắc qua lắc lại.

"Nhưng... đám người Vu Minh Hạo đang chơi đấy." Huyên Huyên nói.

Vu Minh Hạo chính là nhóc mập từng đánh nhau với Thẩm Di Nhiên. Cậu bé đang ngồi trên lưng một con hải cẩu, lắc tới lắc lui.

Cậu ta thấy các cô bé nhìn qua, còn đắc ý làm mặt quỷ với chúng.

"Mình biết rồi, mình đi qua cướp chỗ của cậu ta." Thẩm Di Nhiên chống nạnh hầm hừ nói.

"Làm vậy... Làm vậy không tốt đâu. Cô giáo nói các bạn nhỏ không thể đánh nhau." Đào Tử do dự nói.

"Vậy chúng ta chơi gì? Chơi trốn tìm à?" Thẩm Di Nhiên hỏi.

Đào Tử nghe vậy thì nhìn xung quanh, thấy cô giáo Từ không ở đó, mới vẫy tay gọi Huyên Huyên và Thẩm Di Nhiên, lén lút nói: “Các cậu đi theo mình."

Cô bé nói xong thì xoay người chạy về phía phòng học.

Huyên Huyên và Thẩm Di Nhiên tất nhiên vội vàng đuổi theo.

Nhóc mập Vu Minh Hạo ở phía xa nhìn thấy, cũng không chơi trò lung lay nữa, tò mò len lén đuổi theo.

Bởi vì các bạn nhỏ đều ra ngoài, trong phòng học vắng vẻ. Đào Tử chạy vào phòng học, nhìn quanh, sau đó nhìn sang ngăn tủ thấp bên cạnh.

Trên đó xếp đầy cặp sách của các bạn nhỏ.

Cặp sách nhỏ do trường học cùng phát, nhưng các phụ huynh đều rất có tâm, không phải dán tên lên thì treo một vật nhỏ, rất dễ phân biệt.

Cặp sách nhỏ của Đào Tử cũng vậy, phía trên treo một con ếch xanh nhỏ, do dì Lưu mua cho cô bé.

Cặp sách của Huyên Huyên có một con rùa nhỏ.

Đào Tử nhón chân, kéo cặp sách nhỏ của mình từ trên ngăn tủ xuống.

Huyên Huyên và Thẩm Di Nhiên lập tức tò mò tiến lại gần.

Hóa ra trong cặp sách của Đào Tử có một con gà đồ chơi béo mập.

"Oa, Đào Tử, em cầm con gà tới trường mẫu giáo à?" Huyên Huyên kinh ngạc nói.

"Hì hì, đêm qua em nhân lúc ba không chú ý, lén bỏ vào đấy." Đào Tử đắc ý nói.

Trường học quy định là không được phép mang theo đồ ăn vặt, đồ chơi đến trường mẫu giáo.

Nhưng Đào Tử không phải là người đầu tiên, luôn có vài bạn nhỏ cầm theo vài món đồ đến trường mẫu giáo.

Rất nhiều thứ kỳ quái, cái gì cũng có thể mang theo. Lần trước còn có một bạn nhỏ mang theo một quân bài mạt chược, cuối cùng bị cô giáo Từ phát hiện.

Đào Tử lấy con gà đồ chơi của mình ra khỏi cặp sách.

Sau đó, cô bé để nó dưới đất, khẽ rút sợi dây ở sau mông con gà, nó lập tức chạy về phía trước.

Ha ha, ba cô bé sung sướng.

Vì vậy ba cô bé một người ngồi một hướng, cậu chuyền cho mình, mình chuyền cho cậu.

Nhìn con gà béo qua lại, sung sướng thôi rồi.

Hạnh phúc của đứa trẻ rất đơn giản.

Vu Minh Hạo đi theo phía sau thấy vậy, mắt lập tức sáng lên, cũng muốn tới chơi cùng. Nhưng nhìn thấy Thẩm Di Nhiên ngồi ở đó, cậu bé hơi sợ.

Sau khi nghĩ ngợi một lát, cậu bé xoay người chạy ra khỏi phòng học.

Cậu bé nhanh chóng kéo cô giáo Từ vào cùng.

"Cô giáo, cô xem, các bạn ấy mang đồ chơi tới trường mẫu giáo đấy." Vu Minh Hạo đắc ý nói.

Ba cô nhóc lập tức giật mình đứng lên. Đào Tử lén lút giấu con gà nhỏ ra sau lưng, nghĩ cô giáo sẽ không nhìn thấy.

Đào Tử: o((⊙﹏⊙))o.

Huyên Huyên: ()

Thẩm Di Nhiên: ()

"Ai mang đồ chơi đến?" Cô giáo Từ đi tới hỏi.

Huyên Huyên và Thẩm Di Nhiên: (. _. )

"Cô giáo, là em mang đến." Đào Tử khẽ nói.

"Em đấy, trường mẫu giáo quy định không thể mang đồ chơi tới rồi. Cô tịch thu trước, cuối giờ học sẽ trả lại cho em."

Cô giáo Từ gõ nhẹ một cái vào đầu cô bé, sau đó giơ tay ra.

Đào Tử bất đắc dĩ lấy con gà mập từ sau lưng ra, đặt vào lòng bàn tay của cô giáo Từ.

"Cô phải chăm sóc nó cẩn thận đấy." Đào Tử nói.

"Cô biết rồi."

"Cô không thể vứt nó đi." Đào Tử nói tiếp.

"Được, được."

"Nó đói, cô phải cho nó ăn cơm, nó khát, cô phải cho nó uống nước..."

Cô giáo Từ: "..."

"Ăn cơm xong lại uống nước, còn phải cho nó đi ị thối..."

"Thế này đi, em cứ bỏ nó vào trong cặp sách của em, chẳng qua không thể lấy ra chơi, biết chưa?" Cô giáo Từ nói.

"Được." Đào Tử cười híp mắt.

"Được rồi, tất cả đều ra ngoài chơi đi, đừng ở trong phòng học nữa." Chờ Đào Tử cất xong con gà đồ chơi.

Cô giáo Từ đuổi chúng giống như đuổi lợn con, khiến các cô bé đều chạy ra khỏi phòng học.

Mỗi ngày, trường mẫu giáo đều có quy định về hoạt động trong phòng và hoạt động ngoài trời.

Bây giờ đang là thời gian hoạt động ngoài trời, các bạn nhỏ tất nhiên phải chơi ở bên ngoài.

Mấy đứa nhỏ lại chạy lịch bịch ra bên ngoài.

Các cô bé Đào Tử không muốn tới gây sự với nhóc mập mách lẻo, rất nhanh đã ném chuyện này ra sau đầu, sung sướng xếp hàng chơi cầu trượt, chơi đu quay...

Trẻ con rất đơn giản.

...

"Em khỏe không? Nếu không em chờ ở trên xe, tôi xuống đón Nhiên Nhiên là được rồi." Thẩm Thiên Phóng nói với Bùi Cẩm Tú đang ngồi trên ghế lái phụ.

Gương mặt Bùi Cẩm Tú tái nhợt, trông cũng rất yếu.

Khiến người ta có cảm giác như đang cố chống đỡ.

Cô ta thật sự đang cố chống đỡ, nếu không phải nhờ có hòn đá thần kỳ kia, chỉ sợ cô ta đã sớm rời khỏi thân thể, tiếp tục biến thành trạng thái linh hồn.

"Thiên Phóng, chỉ sợ đây là cơ hội cuối cùng của em. Em không muốn phải tiếc nuối nữa..." Bùi Cẩm Tú dựa vào trên cửa kính xe, nhìn các phụ huynh đang ồn ào náo nhiệt bên ngoài, khẽ nói.

"Em đừng nói những lời không may mắn đó nữa. Bây giờ sức khỏe của em hơi kém, dưỡng sức một thời gian sẽ khá hơn thôi." Thẩm Thiên Phóng an ủi.

Nhưng trong giọng nói của anh ta cũng không che giấu được sự bất an.

"Thiên Phóng, anh không cần an ủi em, cơ thể của em, em biết. Em có thể cảm giác được, thời gian của em không còn nhiều..."

Thẩm Thiên Phóng gục đầu trên tay lái, im lặng không nói gì.

"Em đi rồi, anh cũng đừng quá nhớ mong em. Mấy năm nay, công ty vì em mà gần như trì trệ không tiến, anh cũng không thể một lòng một dạ tập trung vào công việc. Nhiên Nhiên còn nhỏ, anh cũng phải để ý tới cảm nhận của con bé. Nếu gặp được người phụ nữ tốt, anh đừng bỏ qua, có thể để Nhiên Nhiên sống ở chỗ mẹ em. Sức khỏe của bọn họ còn tốt, anh rảnh tới thăm là được rồi, nếu bận thì đừng quấy rầy..." Bùi Cẩm Tú lẩm bẩm.

Thẩm Thiên Phóng gục đầu trên tay lái, tim như bị xé thành từng mảnh.

Tan học rồi, không biết ai kêu lên một tiếng.

Đám người nhốn nháo, các phụ huynh chen về phía trước, tất cả đều muốn nhìn thấy đứa bé nhà mình trước tiên!

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment