Hà Tứ Hải không lập tức nhặt cánh hoa đào trên mặt đất lên.
Mà nhìn về phía tâm nguyện Đào Thần trên quyển sổ.
Tên họ: Đào Nữ
Sinh ngày: Năm Canh Thìn tháng Mậu Dần ngày Bính Thân giờ Thìn canh ba
Tâm nguyện: Đã hoàn thành
Tiền công: Phương pháp ứng dụng thần lực
"Tên này thật tầm thường." Hà Tứ Hải lẩm bẩm.
Sau đó, hắn lật quyển sổ tới một trang cuối cùng.
Quả nhiên phía trên xuất hiện một hình vẽ mới, chính là Đào Thần, góc trên bên phải cũng có một con số "82".
Lần này, bà ta thật sự vĩnh hằng bất diệt.
Hà Tứ Hải cất quyển sổ và nhặt cánh hoa đào trên mặt đất.
Sau đó...
Hắn phát hiện mình bị hãm hại.
Căn bản không có phương pháp sử dụng thần lực gì, chỉ cần có thần lực, thầm nghĩ là được, điều có thể làm được sẽ làm ra, không làm được thì không làm được, đặc biệt đơn giản.
Lại giống như người ta dùng sức lực của bản thân vác đồ vậy, vác nổi là vác được, vác không nổi thì vẫn vác không nổi, làm gì có phương pháp sử dụng sức lực.
Có lẽ là có nhưng vô dụng.
"Thật là… sao ở Hợp Châu khó bắt xe thế?" Đúng lúc này, tiếng phàn nàn của Ninh Đào Hoa từ ngoài cửa vọng đến.
Hà Tứ Hải cất đèn dẫn hồn và quyển sổ đi.
Sau đó, hắn nhìn thấy Ninh Đào Hoa và Hồ Thanh Nghiên cùng bước vào.
"Sao rồi? Cô hoàn thành nhiệm vụ chứ?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Đương nhiên." Ninh Đào Hoa móc dây chuyền ra, đưa cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải giơ tay nhận lấy.
Một sợi dây chuyền vàng với kiểu dáng rất đơn giản.
Một mặt dây chuyền được trên sợi dây chuyền mảnh, cộng lại cũng không quá mười mấy gam.
"Chẳng qua không thể cầm hòn đá kia về. Tôi thấy anh bị thiệt lớn rồi." Ninh Đào Hoa ở bên cạnh nói.
"Ừ, tôi biết rồi." Hà Tứ Hải tiện tay để sợi dây chuyền lên bàn.
Sau đó hắn hỏi: "Cô vẫn chưa ăn cơm chứ? Tôi mời cô ăn cơm."
"Tốt, tốt, vậy tôi phải cố gắng ăn một bữa thật no." Ninh Đào Hoa cao hứng nói.
"Cô cũng cùng đi cùng đi." Hà Tứ Hải nói với Hồ Thanh Nghiên đứng bên cạnh.
"Hả, tôi cũng có thể ăn được sao?" Hồ Thanh Nghiên nghe vậy thì ngạc nhiên.
"Có đèn dẫn hồn thì tất nhiên có thể. Đúng lúc, tôi cũng muốn nghe thử xem tâm nguyện của cô là gì." Hà Tứ Hải nói.
Vì vậy Hà Tứ Hải khóa cửa, dẫn hai người đi lên phố, nửa đường gặp được La Hoan.
"Sao cậu chạy tới đây?"
"Tiếp dẫn đại nhân, mấy ngày rồi ngài ra ngoài à?" La Hoan bắt đầu mặt dày hỏi.
Sau đó, cậu ta tò mò nhìn Ninh Đào Hoa phía sau Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải không muốn để ý tới cậu ta.
Nhưng từ sau khi La Hoan qua lại, quen với Hà Tứ Hải, cũng bớt sợ hắn hơn.
Cho nên Hà Tứ Hải không hề để ý tới cậu ta, cậu ta vẫn tiếp tục mặt dày nói: "Các người đi ăn cơm à? Vậy tới Vọng Hồ Nhã Cư đi, tôi mời khách."
Vọng Hồ Nhã Cư là ẩm thực Giang Tô do nhà La Hoan mới mở.
"Đi, vậy đi ăn món ăn Giang Tô đi." Hà Tứ Hải nghe vậy thì bước đi trước.
La Hoan vội vàng đuổi theo, sau đó ghé sát bên cạnh Hà Tứ Hải lén lút hỏi: "Người đẹp này là ai thế?"
"Nhiều chuyện, cậu tìm tôi làm gì?" Hà Tứ Hải hỏi.
La Hoan nghe vậy thì không truy hỏi nữa.
Mà cậu ta chỉ nói: "Không phải lúc trước tôi đã nói, tôi có một người bạn, anh ta có một tâm nguyên liên quan tới người chết à?"
"Cho nên?"
"Cho nên tôi dẫn anh ta tới. Ai biết anh không ở đó. Hôm nay vừa hết kỳ nghỉ, tôi nghĩ chắc anh về rồi, cho nên tới đây xem thử."
"Vậy bạn cậu đâu?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Ơ..." La Hoan cũng không biết.
"Người bạn kia của tôi là thợ chụp ảnh, suốt ngày chạy đây chạy đó, tôi cũng không biết bây giờ anh ta đang ở đâu nữa."
"Vậy cậu còn nói làm quái gì nữa, ăn cơm."
...
Ăn cơm xong, Hà Tứ Hải một mình đi bộ về Vấn Tâm Quán.
Ninh Đào Hoa ở lại, La Hoan đang chiêu đãi.
La Hoan biết Hồ Thanh Nghiên, cho nên sau khi biết Ninh Đào Hoa chính là người có thể nhìn thấy quỷ trong lời Hồ Thanh Nghiên nói, thật sự cảm thấy rất hứng thú.
Hơn nữa, cậu ta có tiền, Ninh Đào Hoa nghèo tới nghe được toàn tiền xu leng keng liền bắt nhịp với cậu ta, kể một số công lao vĩ đại mà mình từng làm trước đây.
Hà Tứ Hải ngồi trong Vấn Tâm Quán vắng vẻ, lại mở quyển sổ ra.
Nhiệm vụ về Bùi Cẩm Tú đã hoàn thành, nhưng không thể lấy lại đá Vong Xuyên nghìn năm.
Vừa rồi trong lúc ăn cơm, Ninh Đào Hoa đã nói với hắn về tình trạng của Bùi Cẩm Tú.
"Chẳng lẽ thật sự giống như lời Đào Thần nói, dương thọ của Bùi Cẩm Tú sắp hết? Bây giờ linh hồn cô ta chỉ có thể nhờ đá Vong Xuyên nghìn năm mạnh mẽ trấn áp trong thân thể mà thôi. Chờ đến khi dương thọ của cô ta hết, linh hồn vẫn ở trong cơ thể, có thể sẽ thật sự biến thành hoạt tử nhân, hoặc cương thi không...?" Sức tưởng tượng Hà Tứ Hải phát triển.
Chỉ có điều hắn vừa nghĩ thế, hình như cũng rất có lý.
"Chẳng qua... Nếu dùng một thứ có thể tăng thêm dương thọ của cô ta, có thể cứu được tính mạng của cô ta không?" Trong tay Hà Tứ Hải xuất hiện một quầng sáng màu xanh lục.
Đây chính là bốn mươi tám năm dương tuổi, tiền công do Ngô Tú Tú trả cho hắn.
Có lẽ đây là món tiền công lớn nhất mà Hà Tứ Hải có được từ khi trở thành tiếp dẫn giả tới nay.
Nhưng Hà Tứ Hải thấy hơi tiếc khi bỗng nhiên vô cớ đưa cho một người xa lạ.
Cái này quá đắt giá, bốn mươi tám năm tuổi thọ, đây mới thực là vật báu vô giá.
Nếu cầm bán ra ngoài, sợ rằng ra giá bao nhiêu tiền cũng có người chịu mua.
Hơn nữa, cho dù bản thân Hà Tứ Hải không cần, nhưng hắn vẫn có người thân, vẫn có người để ý, tất nhiên cũng muốn bọn họ sống lâu hơn.
Hắn chỉ là người bình thường, đâu phải Thánh Nhân, tất nhiên cũng có tâm tư riêng.
Chẳng qua nói đến đây, hắn đã rất lâu không về nhà rồi.
Hà Tứ Hải cất bốn mươi tám năm tuổi thọ, thầm nghĩ.
Hơn nữa, hắn còn nợ tiền mấy nhà trong thôn, cũng nên về trả.
...
"Đào Tử, có phải bạn cũng rất nhớ mẹ bạn không?" Thẩm Di Nhiên tò mò hỏi.
Từ khi cô bé biết Đào Tử không có mẹ, vẫn luôn tò mò về vấn đề này.
Bởi vì cô bé sẽ nhanh chóng không còn mẹ.
Đào Tử: (. ˇェˇ)
Cô bé suy nghĩ một lát mới nói: "Không nhớ."
"Vậy tại sao sáng sớm, bạn lại khóc?" Thẩm Di Nhiên tỏ vẻ không tin.
"Bởi vì... Bởi vì..." Bản thân Đào Tử cũng không nói rõ được.
Trên thực tế, ấn tượng của cô bé về mẹ đã rất mơ hồ.
"Trẻ con muốn khóc thì khóc chứ, làm gì có lý do?" Huyên Huyên ở bên cạnh nói.
"Đúng, muốn khóc thì khóc, muốn cười lại cười, ha ha..." Đào Tử chống nạnh cười to nói.
"Vừa khóc vừa cười, con mèo nhỏ thắt cổ." Thẩm Di Nhiên lập tức tiếp lời.
Đào Tử: _
Huyên Huyên: _
"Bà ngoại nói với mình, một lát khóc một lát cười, con mèo nhỏ sẽ lên treo cổ, con chuột tới mở cửa, mông ngã thật đau." Thẩm Di Nhiên hát nói.
"Có ý gì vậy?" Huyên Huyên hỏi tới.
"Mình cũng không biết." Thẩm Di Nhiên nói.
"Ơ... Ha ha, Thẩm Di Nhiên chơi thật vui." Đào Tử cảm thấy Thẩm Di Nhiên rất buồn cười.
Sau đó, cô bé cười tới mức mũi phun ra một cái bong bóng.
"Hả? Vừa khóc vừa cười, mũi phun bong bóng." Huyên Huyên lập tức nói.
Bản thân Đào Tử cũng sửng sốt, sau đó rất vui vẻ.
"Ha ha, mình có thể dùng mũi thổi bóng bóng, các bạn có làm được không?" Đào Tử sung sướng nói.
Sao có thể không được chứ?
Huyên Huyên và Thẩm Di Nhiên nghe vậy, lập tức ra sức dùng mũi thổi khí.
Đào Tử cũng phì một cái, sau đó "pia…" nổ, dính lên mặt cô bé.
Cô giáo Từ ở bên cạnh vẫn luôn để ý Thẩm Di Nhiên, thấy vậy trực tiếp che mặt, đúng là ba đứa ngốc...
------
Dịch: MBMH Translate