"Tâm nguyện của bà, tôi nhận." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
Vẻ mặt Đào Thần chợt thay đổi.
"Sao có thể như vậy được?" Giọng bà ta chói tai giống như móng tay cào trên thủy tinh.
Đã không còn cảm giác yếu đuối mềm mỏng nữa.
Gương mặt hiền lành còn vặn vẹo một cách đáng sợ.
Nhưng Hà Tứ Hải không hề sợ hãi.
Chỉ cần đạt được "khế ước", vậy phải nằm trong quy tắc của hắn.
"Bà đã nói đạo không cho phép có thần trên đời? Vậy bà làm sao là thần được chứ? Bà là quỷ a?" Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Hà Tứ Hải. Nhưng khi Đào Thần nói ra câu bà ta bằng lòng, Hà Tứ Hải đã biết được hắn suy đoán không sai.
Trên thế giới này căn bản không có thần.
Lại giống như hắn suy đoán trước đây.
"Hơn nữa, đây thật sự là phương pháp vận dụng thần lực sao?" Hà Tứ Hải móc cánh hoa đào từ trong túi ra.
Lúc này, Đào Thần trái lại bình tĩnh, ôm chặt cành đào vào trong ngực, nhìn về phía Hà Tứ Hải nói: "Sao cậu phát hiện ra?"
"Lúc tôi nói ra đá Vong Xuyên nghìn năm, bà biểu hiện ra phản ứng mà thần linh không nên có." Hà Tứ Hải nói.
Đá Vong Xuyên nghìn năm là bảo vật vô giá đối với quỷ, nhưng hoàn toàn vô bổ đối với thần linh chân chính.
"Chỉ có vậy à?" Đào Thần nghe vậy thì thoáng ngây người.
"Còn nữa, tôi nói tôi không có thần lực, nhưng khi tôi hỏi bà về phương pháp sử dụng thần lực, bà lập tức nhận lời." Hà Tứ Hải nói.
Đào Thần nghe vậy, khẽ nhíu đầu.
"Mặt khác, tôi hỏi bà dùng nó có nguy hiểm không, vẻ mặt bà cũng không đúng."
Sau khi Hà Tứ Hải nói vậy thì nhẹ buông tay, cánh hoa rơi xuống đất.
Sau đó nó hoàn toàn biến mất rồi lại xuất hiện ở trên vị trí Đào Thần vừa hái xuống.
"Ha ha, đúng là một thằng nhóc thông minh." Đào Thần nghe vậy thì cười.
Bà ta che miệng cười với tư thế tao nhã, không hề hoảng loạn khi bị Hà Tứ Hải vạch trần.
"Không ngu thôi." Hà Tứ Hải nhún vai nói.
Cho dù không lớn tuổi nhưng bởi vì những trải nghiệm lúc bé đã khiến hắn có bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Ai tốt ai xấu, ai giả ai thật, bình thường đều có thể cho ra một kết luận đại khái trong thời gian rất ngắn.
Đương nhiên chưa chắc đã chính xác, nhưng rất hữu dụng.
Bằng không, hắn có thể lấy những “đồ cổ” từ trong trạm thu phế liệu về, bán đi với giá gấp trăm, gấp nghìn lần sao?
"Dù cậu thông minh mấy đi nữa thì sao chứ? Cậu chỉ là một vị thần nhỏ thấp kém thậm chí không có cả thần lực. Tôi vốn không định làm vậy." Đào Thần nói xong, giơ cành đào trong tay điểm về phía Hà Tứ Hải.
"Lẽ nào bà không biết, bà đã thành lập khế ước với tôi, ở trong khế ước của tôi, bà không thể tổn thương tôi?" Hà Tứ Hải không tránh không né, nói.
"Không thể làm tổn thương cậu?" Đào Thần lộ ra vẻ kỳ quái.
"Cậu tưởng tôi là quỷ thật à? Cho dù là quỷ, tôi cũng không phải quỷ bình thường. Hơn nữa, nguyện vọng của tôi là vĩnh hằng bất diệt, cậu có thể thực hiện giúp tôi sao?" Đào Thần thu lại cành đào. Bà ta cũng rất tò mò về điều này.
"Đương nhiên." Hà Tứ Hải khẽ gật đầu.
Lần này, Đào Thần lại càng tò mò hơn. Bà ta tưởng Hà Tứ Hải nhận được cơ duyên đặc biệt nào đó.
Cho nên bà ta lập tức kích động tới đỏ cả mặt, vội vàng hỏi tới: "Làm sao mới có thể được vĩnh hằng bất diệt?"
"Đá trong núi, nước trong biển, khí trong không trung... đều có thể vĩnh hằng?" Hà Tứ Hải thản nhiên nói.
Trên thực tế, trên thế giới làm gì có vĩnh hằng, vũ trụ còn có thể tan biến, thần linh cũng có thể ngã xuống.
Còn nói vĩnh hằng vớ vẩn gì chứ? Đào Thần vừa nhìn qua đã biết không có văn hóa gì rồi.
"Cậu đùa giỡn tôi à?" Đào Thần tức giận nói, giơ cành đào đánh về phía Hà Tứ Hải.
Mùi đào bay trong Vấn Tâm Quán, hoa đào màu hồng phun ra từ các ngóc ngách, nhưng cành đào của Đào Thần vẫn không thể rơi xuống đầu Hà Tứ Hải.
Một con chó đất ngoài cửa thò đầu nhìn vào, sau đó vội vàng cụp đuôi chạy ra xa.
"Tôi nói rồi, bà ở trong quy tắc của tôi, bà không thể tổn thương được tôi." Hà Tứ Hải bình tĩnh nói.
Đào Thần nghe vậy thì lộ vẻ khó tin. Bà ta nhìn cành đào trong tay thật lâu vẫn khó có thể hạ xuống, lẩm bẩm: "Không thể được. Sao có thể như vậy được? Cậu chỉ là thần nhỏ thấp kém mà thôi, tôi đã yếu đến mức không làm gì được quỷ sai nhỏ à?"
Chẳng qua Đào Thần nhanh chóng lấy lại tinh thần. Bà ta lấy lại cành đào, cắm nó trên đầu mình. Tất cả hiện tượng kỳ lạ trong Vấn Tâm Quán đều biến mất, dường như tất cả những điều vừa rồi đều là ảo giác vậy.
"Cậu cũng biết, giữa chúng ta có khế ước tồn tại, tôi thực sự không tổn thương được cậu, nhưng cậu cũng không tổn thương được tôi." Đào Thần lạnh lùng nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì khẽ gật đầu. Đúng là vậy. Cho dù hắn là người chủ đạo trong "khế ước", nắm giữ quyền lợi cao hơn, nhưng nếu không có lý do đặc biệt, hắn cũng không thể tổn thương đối tượng trong "khế ước".
"Trừ khi cậu có thể hoàn thành tâm nguyện của tôi." Đào Thần đắc ý nói.
Hoàn thành tâm nguyện thì ràng buộc trong “khế ước" tất nhiên sẽ kết thúc.
"Ninh Đào Hoa thật sự là con cháu đời sau của bà à?" Hà Tứ Hải đột nhiên hỏi.
Đào Thần biết Hà Tứ Hải không tổn thương được mình, hơn nữa càng không thể nào hoàn thành tâm nguyện của bà ta, cho nên cũng không giấu nữa.
"Cô ta là con cháu đời sau của thân thể này."
Hà Tứ Hải hơi bừng tỉnh, trong lòng có vài suy đoán.
"Cho nên Ninh Đào Hoa chỉ là thân thể do bà bồi dưỡng, bà muốn mượn thể xác của cô ta?"
"Cậu thật sự rất thông minh." Đào Thần than thở.
Sau đó, bà ta lại ngồi xuống, cầm lấy cái chén trà trên bàn uống một ngụm.
"Đạo không cho phép có thần, cho nên chúng tôi không có thần chức, biến thành thần cô độc, hoặc nói là thần tự do, không khác gì quỷ..." Đào Thần bất đắc dĩ nói.
Hà Tứ Hải tỏ vẻ đã hiểu, cái này cũng giống như nhân viên nhà nước bị đuổi việc, không thể bảo đảm cho cuộc sống.
"Cho nên chúng tôi chỉ có thể mượn thân thể để kéo dài tính mạng. Đào Hoa đã bị thần lực của tôi ngấm dần từ nhỏ, qua mấy chục năm nữa, cô ấy sẽ là thân xác hoàn mỹ nhất. Nhưng nếu có đá Vong Xuyên nghìn năm, tôi sẽ tiết kiệm không ít thời gian..." Đào Thần biết Hà Tứ Hải không làm gì được mình, nên biết gì đều nói hết.
"Nhưng nếu cậu có thể cho tôi đá Vong Xuyên nghìn năm, tôi cũng có thể dạy cậu phương pháp vận dụng thần lực, thậm chí làm sao thu được thần lực." Đào Thần đắc ý nói.
"Không cần, bởi vì chúng ta đã đạt được khế ước, chỉ cần tôi hoàn thành tâm nguyện của bà, tất nhiên sẽ nhận được tiền công." Hà Tứ Hải nói.
"Cậu có ý gì?" Đào Thần nghe vậy, không biết vì sao cảm thấy lo lắng bất an.
Nhưng dựa vào kiến thức của bà ta, một vị tiếp dẫn giả nhỏ bé không thể tiếp xúc được với vĩnh hằng bất diệt.
"Ý của tôi là bà ở cùng với đạo, còn không phải là vĩnh hằng bất diệt sao?"
Quyển sổ đột nhiên xuất hiện ở trong tay của Hà Tứ Hải.
Đào Thần lập tức nhảy dựng, dường như vô cùng khủng hoảng.
Hoa đào đầy trời lại phun vào trong Vấn Tâm Quán, mùi thơm hoa đào làm người ta vừa ngửi đã có cảm giác choáng váng hoa mắt.
Nhưng Hà Tứ Hải không hề có cảm giác gì, mùi hoa đào hóa thành một khí màu hồng, giống như một con trăn lớn quấn quanh hắn thành từng tầng.
Hà Tứ Hải không hề hoang mang, mở quyển sổ ra.
Ngay trong nháy mắt này, trong hư không đột nhiên có một sợi dây xích màu đỏ bắn ra, quấn lấy cổ Đào Thần trước mặt, kéo "bà ta” một cách rất thô bạo vào trong hư không.
Đào Thần thậm chí không kịp phát ra một tiếng kêu rên, đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một cánh hoa đào nằm lẳng lặng trên mặt đất.
------
Dịch: MBMH Translate