"Bản thân tôi cũng không biết." Hà Tứ Hải gãi đầu nói.
Đào Thần nghe vậy thì nghi ngờ, tưởng Hà Tứ Hải không muốn nói cho bà ta biết.
Chẳng qua bà ta cũng có thể hiểu được. Đù sao đây là bí mật thành thần, sao có thể tùy tiện nói cho người khác biết được?
Bà ta hỏi câu này đã quá đường đột rồi.
Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện kia, bà ta nhìn thấy "thần", khó tránh khỏi hơi thất lễ.
Nhưng Hà Tứ Hải thật sự không biết.
Hà Tứ Hải rất muốn lấy quyển sổ ra, nhưng nhớ tới người văn thư trước đây, hắn lại hơi do dự.
Đào Thần trông mặt mũi hiền lành, cũng không phải là kẻ độc ác gì, hắn thật sự không tiện ra tay.
"Tôi thật sự không nên hỏi chuyện này. Cậu không muốn nói thì không cần nói nữa, tôi có thể hiểu được." Đào Thần đột nhiên nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy hơi mờ mịt, bà hiểu cái gì?
"Đúng rồi, vừa rồi cậu bảo Đào Hoa đi cùng nữ quỷ kia làm gì vậy?" Đào Thần đột nhiên hỏi.
Vừa rồi bà ta cứ trốn ở ngoài cửa, cho nên không nghe được cuộc nói chuyện giữa Hà Tứ Hải và Bùi Cẩm Tú.
"Cô ta còn chưa chết thật, chỉ là linh hồn rời khỏi thân thể thôi. Tôi bảo Ninh Đào Hoa đưa cô ta trở lại." Hà Tứ Hải giải thích.
"Dương thọ của cô ta đã sắp hết, trở lại thì có thể thế nào chứ? Nếu rời khỏi thân thể, chắc chắn là do cơ thể bài xích linh hồn cô ta, Đào Hoa qua đó cũng đâu giúp được cô ta?" Đào Thần nói.
"Tôi có một hòn đá Vong Xuyên nghìn năm, chỉ cần cầm nó trong tay, cô ta lại có thể trở lại trong thân thể của mình." Hà Tứ Hải liếc nhìn Đào Thần, sau đó cúi đầu bình thản nói.
"Đá Vong Xuyên nghìn năm?" Đào Thần nghe vậy, giọng cũng cao hơn rất nhiều.
"Sao vậy?" Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi.
"Không... Không có gì. Đá Vong Xuyên nghìn năm là vật khó có được. Có nó, quả thật có thể hồi hồn. Chẳng qua dương thọ của nữ quỷ kia đã sắp hết, sợ rằng có đá Vong Xuyên cũng không có tác dụng lớn lắm." Đào Thần mỉm cười và nói.
"Thật sao? Vậy tôi cũng không có cách nào nữa." Hà Tứ Hải khẽ sờ mũi vừa cười vừa nói.
Sau đó hắn nghi ngờ hỏi: "Chẳng qua bà làm sao biết dương thọ của cô ta sắp hết? Bà có thể nhìn ra được điều này sao?"
"Hả? Cậu không nhìn ra được sao?" Đào Thần cảm thấy kỳ lạ hỏi.
"Cần phải nhìn ra được à?"
"Đương nhiên, chỉ cần nắm giữ thần lực thì dễ dàng nhìn thấy khí suy yếu trên thân người sắp chết." Đào Thần nghi ngờ nói.
"Thần lực?" Hà Tứ Hải nghe vậy càng nghi ngờ hơn. Hắn không có thần lực gì hết.
"Tôi nói, tôi có thể trở thành tiếp dẫn giả chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, làm thế nào thu được thần lực? Thần lực trông giống thế nào? Bà có thể cho tôi xem thử không?" Hà Tứ Hải gãi đầu, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
Đào Thần nhìn dáng vẻ này của Hà Tứ Hải, cũng phần nào tin tưởng hắn vì chuyện ngoài ý muốn nào đó mới trở thành tiếp dẫn giả.
Trên thực tế, trước đây lúc Địa Phủ chưa sụp đổ, địa vị của tiếp dẫn giả trong Địa Phủ cũng không cao.
Giúp đỡ người chết hoàn thành tâm nguyện không phải là công việc sung sướng gì.
Minh Thổ khôi phục lại trật tự bình thường sao?
Trong lòng Đào Thần thầm nghĩ, bà ta muốn đi tới Minh Thổ.
Minh Thổ mới là nơi tốt nhất cho bọn họ. Nhân gian này không quá sạch sẽ đối với bọn họ.
"Đào Thần đại nhân?" Hà Tứ Hải thấy bà ta đờ người ra thì gọi nhỏ một tiếng.
Đào Thần nghe vậy mới kịp phản ứng, giơ ngón tay ra, một luồng khí màu xám quấn trên đó.
"Đây chính là thần lực." Bà ta nói.
"Đây là thần lực à?" Trong lòng Hà Tứ Hải hơi nghi ngờ.
Bởi vì hắn quá quen với luồng khí màu xám này. Người văn thư, Bình An nương nương, thậm chí giấc mơ kia của hắn, bọn họ cuối cùng đều hóa thành từng luồng khí màu xám.
Cho dù là thân xác của các quỷ thần được vẽ trong quyển sổ của hắn bây giờ bị hắn khống chế, cũng là do những khí màu xám kia tạo thành.
"Thần lực là hiện thân của quy tắc, cho nên năng lực thần lực của mỗi vị thần linh đều khác nhau." Đào Thần thu hồi thần lực, giải thích.
"Mà quan sát dương thọ, số mệnh, phúc họa vân vân của con người chỉ là vận dụng cơ bản nhất của thần lực mà thôi." Đào Thần nói.
"Vậy bà có thể dạy tôi cách dùng được không?" Hà Tứ Hải ngây ngô hỏi.
"Đương nhiên là được rồi." Đào Thần nhận lời rất sảng khoái.
Sau đó, bà ta giơ tay rút cành đào trên tóc xuống, hái một cánh hoa trong veo như nước trên đó.
"Trong này ghi lại pháp môn vận dụng thần lực liên quan tới tôi. Cậu áp nó lên giữa hai chân mày, tất nhiên sẽ biết cách vận dụng thần lực thế nào." Đào Thần nhìn Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
"Thật à? Thuận tiện như vậy sao?"
Hà Tứ Hải nghe vậy, vẻ mặt hưng phấn nhận lấy.
Sau đó, hắn chuẩn bị dính lên giữa hai chân mày của mình.
Nhưng ngay khi sắp đặt lên trán, Hà Tứ Hải đột nhiên mỉm cười nói: "Không có nguy hiểm gì chứ?"
"Đương nhiên không có nguy hiểm rồi." Đào Thần cầm cành đào trên tay, ôm vào trong ngực vừa cười vừa nói.
Đồng thời, bà ta quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.
"Thật sao? Vậy tôi yên tâm rồi." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
"Bất giác đã tới buổi trưa, tôi thấy hơi đói bụng. Chờ ăn cơm xong lại xem tiếp." Hà Tứ Hải đột nhiên nói.
Sau đó đặt cánh hoa đào ở trong túi xách của mình.
"Hà... à, thật sao? Chúng ta đã nói chuyện lâu như vậy à?" Đào Thần có vẻ kinh ngạc.
"Đào Thần đại nhân có muốn đi ăn cơm với tôi không? Tôi mời khách." Hà Tứ Hải đứng lên nói.
"Cho dù tôi là thần nhỏ trong miếu đổ nát, nhưng tôi đã không dính khói lửa nhân gian từ lâu rồi." Đào Thần lắc đầu từ chối.
"Thì ra là thế. Lại nói tiếp, thần và quỷ thật sự giống nhau. Quỷ cũng không cần ăn cơm. Hơn nữa, quỷ bị người ta quên lãng sẽ biến mất, người không tin thần thì thần cũng biến mất, có phải rất giống không?" Hà Tứ Hải vừa cười vừa nói.
"Cái này có gì là kỳ lạ chứ? Chẳng phải trước đó tôi đã nói rồi sao? Bản thân thần chính là quỷ, chỉ có điều được người bái tế nhiều nên biến thành thần thôi." Đào Thần cũng không để ý tới cách nói này.
"Thật sao? Lại nói tiếp, vậy tôi là tiếp dẫn giả, giúp đỡ quỷ hoàn thành tâm nguyện, nếu thần cũng là quỷ, vậy tôi có thể giúp đỡ thần hoàn thành tâm nguyện không?" Hà Tứ Hải đột nhiên mỉm cười nói.
Đào Thần nghe vậy cười: “Cậu chỉ là tiếp dẫn giả nhỏ, làm gì có năng lực lớn như vậy. Cho dù là minh quân của Địa Phủ năm đó cũng không dám nói những lời này."
"Ha ha, tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Chẳng qua tôi rất tò mò, Đào Thần đại nhân cũng có tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao?" Hà Tứ Hải lại ngồi xuống, hỏi.
"Chẳng phải cậu nói muốn đi ăn cơm à?"
"Ừ, Ninh Đào Hoa chắc sắp trở lại, tôi chờ cô ta về thì đi ăn chung luôn, xem như cảm ơn cô ta đi giúp tôi một chuyến." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
Đào Thần nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó nói: "Tâm nguyện của thần và quỷ không giống nhau. Quỷ bởi vì chấp niệm mới ở lại nhân gian, trách nhiệm của tiếp dẫn giả các người chính là giúp bọn họ tháo gỡ khúc mắc, cuối cùng trở về Minh Thổ. Mà tâm nguyện của thần là trường sinh, là vĩnh hằng, là bất diệt..."
Đào Thần nói xong lời cuối cùng, vẻ hiền từ trên mặt biến mất, trở thành sắc bén lại kiên định.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì tiếc nuối nói: "Đáng tiếc tôi chỉ là tiếp dẫn giả nhỏ. Nếu tôi có thể giúp đỡ Đào Thần đại nhân hoàn thành tâm nguyện thì tốt rồi. Ừ... tiền công chính là phương pháp vận dụng thần lực. Dù sao Đào Thần đại nhân đã cho tôi, xem như trả tiền công."
"Ha ha, cậu thật sự dám nghĩ, bản thân cậu còn không thể trường sinh đấy." Đào Thần cười to nói.
"Là tôi suy nghĩ viển vông." Hà Tứ Hải lúng túng nói.
Hắn còn có vẻ đứng ngồi không yên vì tiếng cười của Đào Thần.
Đào Thần cười xong mới thuận miệng nói: "Chẳng qua là phương pháp vận dụng thần lực nhỏ lại có thể đổi được vĩnh hằng bất diệt, tôi nghĩ chẳng những tôi, sợ rằng tất cả thần linh đều sẽ bằng lòng."
"Thật sao? Đào Thần đại nhân cũng bằng lòng à?"
"Đương nhiên rồi." Đào Thần vô tình nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì mỉm cười.
------
Dịch: MBMH Translate