Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 263 - Chương 263: Lá Cây Vàng Rồi

Chương 263: Lá Cây Vàng Rồi Chương 263: Lá Cây Vàng Rồi

Ánh nắng chiều chiếu từ ngoài cửa sổ vào.

Chiếu xuống mặt Thẩm Thiên Phóng, ánh mặt trời ấm áp làm Thẩm Thiên Phóng mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Tối qua, anh ta không ngủ mấy, cả đêm trực trước giường bệnh, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Anh ta vừa tỉnh lại, đã nhìn về phía giường bệnh. Thấy vợ nằm im trên giường, máy đo điện tâm đồ vẫn bình thường, anh ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, vẻ buồn phiền hiện ra trên gương mặt anh ta. Bác sĩ nói với anh ta, nếu bệnh nhân vẫn không tỉnh lại, sợ rằng...

Mấy năm qua, từ sau khi vợ ốm, anh ta gần như dồn hết sức lực chăm sóc cho vợ, không nói tới công ty trì trệ gần như không phát triển, con gái cũng trở nên xa cách, không thân thiết với anh ta nữa.

Anh ta biết vợ gần như hết hy vọng chữa khỏi, có đôi khi anh ta thật sự muốn từ bỏ.

Nhưng anh ta không đành lòng, không cam lòng, càng không muốn.

Anh ta và vợ quen nhau từ khi học đại học, trải qua bao sóng gió trên chặng đường đi tới. Nếu không phải có vợ kiên trì khích lệ, sẽ không có anh ta ngày hôm nay.

Anh ta vốn lên kế hoạch, làm đến bốn mươi tuổi sẽ nghỉ ngơi, sau đó cùng vợ và con cố gắng đi ngắm nhìn thế giới này.

Nhưng căn bệnh của vợ đã làm rối loạn tất cả kế hoạch của anh ta.

Bất luận là công việc hay cuộc sống đều dần loạn hết cả lên, mỗi ngày anh ta chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và công ty, cảm thấy mệt mỏi, thậm chí không thể để ý tới con...

Thẩm Thiên Phóng đứng lên, rót cho mình một cốc nước, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh.

Ngoài cửa sổ có một cây ngô đồng rất cao, dưới ánh nắng chiều hình như tản ra ánh vàng lấp lánh.

"Lá cây vàng rồi..." Đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng anh ta.

"Đúng vậy, đã vào thu rồi." Thẩm Thiên Phóng theo bản năng trả lời.

Sau đó, anh ta mới kịp phản ứng, cốc nước trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng rắc.

Nhưng bây giờ anh ta không để ý nhiều, xoay người ngạc nhiên nhìn về phía giường bệnh: "Vợ, em đã tỉnh rồi?"

Bùi Cẩm Tú đang nằm trên giường giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện cả thân bủn rủn, chẳng có chút sức lực gì.

"Em tạm thời đừng động đậy, anh gọi bác sĩ đến khám đã." Thẩm Thiên Phóng vội vàng ấn nhẹ xuống vai cô ta.

Thẩm Thiên Phóng nói xong, lại muốn ấn chuông ở đầu giường.

"Anh đừng vội, em có lời muốn nói với anh." Bùi Cẩm Tú nói.

Thẩm Thiên Phóng nghe vậy thì biến sắc, vẻ mặt thấp thỏm nói: "Chờ... Chờ bác sĩ kiểm tra xong, em... em lại từ từ nói với anh nhé."

"Anh nghĩ linh tinh gì thế?" Bùi Cẩm Tú trừng mắt nhìn anh ta.

Sau đó cô ta hỏi: "Dây chuyền của em còn chứ?"

"Ở... Ở trong ngăn kéo." Thẩm Thiên Phóng vội vàng mở ngăn tủ đầu giường bên cạnh, lấy sợi dây chuyền từ bên trong ra.

Thẩm Thiên Phóng tặng nó sợi dây chuyền này cho cô lúc học đại học. Vì nó, anh ta đã phải đi làm thêm suốt cả mùa hè, cho nên Bùi Cẩm Tú rất quý trọng.

Cho dù sau này cô ta có cái đẹp hơn, đắt tiền hơn, nhưng vẫn thường xuyên đeo nó.

Bùi Cẩm Tú giơ tay trái nhận lấy, sau đó giơ lên trước mắt cẩn thận nhìn một lúc, mới nói với ngoài cửa: "Cô Ninh..."

"Em..." Thẩm Thiên Phóng vừa định hỏi.

Đã thấy một người phụ nữ đi từ ngoài cửa vào.

"Cô là ai?" Thẩm Thiên Phóng nghi ngờ hỏi.

Nhưng cô gái không trả lời anh ta mà đi thẳng tới trước giường bệnh.

Bùi Cẩm Tú cầm dây chuyền trên tay đưa cho đối phương với vẻ lưu luyến.

"Đây chính là tiền công trả cho tiếp dẫn đại nhân."

"Ồ, chỉ là một sợi dây chuyền à?" Ninh Đào Hoa hơi thất vọng, nhưng vẫn giơ tay nhận lấy.

"Dây chuyền này là vật quý giá nhất đối với tôi." Bùi Cẩm Tú nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Được rồi, dù sao cũng đâu phải tôi đòi. Chẳng qua đây là hòn đá gì vậy? Không ngờ nó có thể làm cô thật sự trở lại trong cơ thể?" Ninh Đào Hoa cất sợi dây chuyền, nhìn về phía tay phải đang nắm chặt của cô ta.

Cô ta đã tò mò từ lâu, muốn cầm qua nghiên cứu tìm hiểu nhưng lại ngại.

"Rốt cuộc cô là ai? Các người đang nói gì vậy? Còn nữa Cẩm Tú, đó là sợi dây chuyền em thích nhất, sao em lại đưa cho người khác?" Thẩm Thiên Phóng ở bên cạnh hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.

"Chồng cô à?" Ninh Đào Hoa liếc nhìn Thẩm Thiên Phóng rồi hỏi Bùi Cẩm Tú đang nằm trên giường.

Bùi Cẩm Tú cười ngọt ngào, sau đó mở lòng bàn tay ra, nói: "Cô Ninh, cô cũng cầm cái này về cho tiếp dẫn đại nhân đi."

Cô ta đã trở lại trong cơ thể của mình, không cần nó nữa.

Hơn nữa, nó rõ ràng là một món bảo vật, tiếp dẫn đại nhân không thể vì một sợi dây chuyền mà tặng luôn cho cô ta.

Cho nên, cô ta còn không bằng bảo Ninh Đào Hoa mang về luôn. Trên đường đi, Ninh Hoa Đào cứ tò mò nhìn hòn đá trên tay cô ta suốt, đã muốn cầm qua nghiên cứu từ lâu.

Quả nhiên, Ninh Đào Hoa nghe vậy thì lập tức mừng rỡ ra mặt, cầm hòn đá trên tay cô.

Sau đó...

Cả người Bùi Cẩm Tú giống như bị kẹt máy, nằm đơ trên giường. Nếu không phải là tất cả dấu hiệu trên điện tâm đồ vẫn bình thường, còn tưởng cô ta đã chết đấy.

Ơ...

"Cô đã làm gì vợ tôi?" Thẩm Thiên Phóng ở bên cạnh nổi giận nói.

"Vợ ơi, Cẩm Tú, em làm sao vậy..." Anh ta hoảng loạn vuốt ve gương mặt của Bùi Cẩm Tú, không biết làm sao mới tốt.

Vợ tỉnh dậy làm anh ta nhìn thấy được một tia sáng lúc rạng đông, nhưng còn không chờ anh ta nhìn thấy rõ, nó đã vụt tắt.

Nhìn linh hồn Bùi Cẩm Tú bên cạnh lại bay lên, Ninh Đào Hoa cũng có phần nghẹn lời.

"Cứ phải mang theo hòn đá à?" Ninh Đào Hoa cầm lấy đá Vong Xuyên giơ lên trước mắt nhìn.

Sau đó, cô ta cảm giác linh hồn dường như sắp bị hút vào, sợ đến mức vội vàng nhắm mắt lại, đưa nó ra xa tầm mắt.

"Rốt cuộc cô là ai hả?" Thẩm Thiên Phóng tức giận chất vấn.

Đồng thời, anh ta giơ tay muốn cướp hòn đá trên tay Ninh Đào Hoa.

Anh ta vừa rồi đã nhìn thấy, đây là thứ Ninh Đào Hoa lấy từ trên tay vợ anh ta.

Ninh Đào Hoa tránh bàn tay anh ta, nói với Bùi Cẩm Tú đang bay trên không trung: "Tôi trả lại cho cô. Nếu cô không quay về, có lẽ chồng cô sẽ ăn tôi mất."

Bùi Cẩm Tú cũng có vẻ bất ngờ, vội vàng nhận lấy đá Vong Xuyên nghìn năm, sau đó nằm xuống.

Nhưng ở trong mắt Thẩm Thiên Phóng, Ninh Đào Hoa đưa hòn đá lên trong không trung, sau đó nó đột nhiên hoàn toàn biến mất.

"Rốt cuộc cô..." Vẻ mặt Thẩm Thiên Phóng thoáng thay đổi, hỏi.

Nhưng anh ta còn chưa kịp hỏi rõ, đã nghe vợ đột nhiên nói: "Được rồi, Thiên Phóng, anh không cần lo lắng đâu. Em rất khỏe."

"Em tỉnh rồi à?" Thẩm Thiên Phóng vội vàng cúi đầu nhìn, vẻ mặt mừng rỡ.

"Xem ra, tôi không thể rời được hòn đá này?" Bùi Cẩm Tú mở lòng bàn tay ra, cười gượng nói.

"Tôi cũng không biết. Cô tự mình đi hỏi tiếp dẫn đại nhân đi. Nhưng nếu tôi đã nhận được tiền công, tôi đi về trước đây." Ninh Đào Hoa nhún vai, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

"Cô Ninh, cô Ninh chờ đã." Thẩm Thiên Phóng phát hiện ra điều gì, vội vàng đuổi theo.

Ninh Đào Hoa nghe tiếng thì xoay đầu lại nhìn anh ta: “Anh hỏi thẳng vợ anh đi."

Cô ta nói xong thì rời đi luôn.

Cô ta cũng xem như có thêm kinh nghiệm trên phương diện xử lý quỷ.

Lúc này, Thẩm Thiên Phóng mới kịp phản ứng, vội vàng chạy vào trong phòng bệnh, thấy vợ nằm trên giường mỉm cười, lẳng lặng nhìn anh ta.

"Cẩm Tú..." Thẩm Thiên Phóng đi tới trước giường.

Bùi Cẩm Tú quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Lá cây vàng rồi..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment