Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 262 - Chương 262: Đào Thần

Chương 262: Đào Thần Chương 262: Đào Thần

Theo giọng nói của Hà Tứ Hải, trong Vấn Tâm Quán đột nhiên dâng lên từng luồng khí màu xám mà người bình thường không nhìn thấy được.

Sau đó, chúng dần tụ lại một chỗ, cuối cùng hóa thành một phu nhân mặt mũi hiền từ.

Trên người bà ta mặc lăng la, đầu đầy trang sức bằng vàng, có vẻ ung dung sang trọng, tóc còn đặc biệt vấn cao, cắm một cành đào nở đầy hoa, khiến cho người khác phải chú ý.

"Đào Thần?" Hà Tứ Hải nhíu mày hỏi.

"Tiếp dẫn đại nhân." Đào Thần về phía Hà Tứ Hải làm lễ vạn phúc.

"Cho nên, Ninh Đào Hoa có thể nhìn thấy quỷ là vì bà?" Hà Tứ Hải nói.

Đào Thần nghe vậy, khẽ gật đầu.

"Vậy tại sao cô ấy không nhìn thấy được bà?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Bởi vì tôi là thần." Đào Thần nói.

Giọng bà ta rất êm tai, cho người ta một cảm giác yếu đuối, mềm mỏng.

"Mời ngồi." Hà Tứ Hải mời đối phương ngồi xuống.

Đây là lần thứ hai hắn gặp được "Thần".

Đào Thần không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống đối diện với Hà Tứ Hải.

"Ninh Đào Hoa hình như không biết tới sự tồn tại của bà?" Hà Tứ Hải rót cho cô cốc nước.

Đào Thần khẽ gật đầu, hạ thấp người nhận lấy cốc nước.

"Vì sao?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

Theo lẽ thường, bà ta đã làm cho Ninh Đào Hoa thấy được quỷ, vì sao không nói với cô ấy là có thần?

Đào Thần nghe vậy cũng không trả lời Hà Tứ Hải mà nhìn hắn với vẻ kỳ quái.

"Sao vậy?" Hà Tứ Hải nghi ngờ hỏi.

"Cậu không biết à?" Đào Thần nói.

"Tôi nên biết sao?"

"Cậu làm sao trở thành tiếp dẫn giả vậy?" Đào Thần hỏi.

"Hơn nữa, cậu còn có người dẫn đường." Bà ta liếc nhìn đèn dẫn hồn trên bàn, thán phục nói.

"Bản thân tôi cũng không biết, bà có thể nói cho tôi biết không?" Hà Tứ Hải cười gượng nói.

"Bởi vì hắn không cho phép có thần." Đào Thần run rẩy nói.

Hình như bà ta đang sợ điều gì đó?

"Hắn?" Hà Tứ Hải hơi nghi ngờ.

"Cậu có thể cho là đạo, là khởi nguồn, là quy tắc, là vạn vật chúng sinh..." Đào Thần nói.

"Vì sao hắn không cho phép có thần? Nếu hắn không cho phép, sao bà là thần?" Hà Tứ Hải nghi ngờ hỏi.

Bản thân vấn đề này có chút mâu thuẫn.

Chẳng qua hắn nhớ tới giấc mơ lúc trước, dường như mơ hồ hiểu ra điều gì.

Đào Thần nghe vậy thì im lặng một lát.

Sau đó bà ta mới nói: "Chúng ta tạm thời gọi hắn là đạo."

Đạo khống chế vạn vật thế gian, luân hồi sống chết, vạn vật luân chuyển.

Trong "Đạo Đức Kinh" có một câu nói là trời đất bất nhân, xem vạn vật là rơm rác.

Rất nhiều người hiểu thành ông trời bất nhân, coi vạn vật là rơm rác.

Nhưng ý thật sự của nó là muốn biểu đạt đạo công bằng, đối xử với vạn vật thế gian bình đẳng.

Đạo không ác, tất nhiên cũng không thiện, tất cả thuận theo tự nhiên.

Dương thế người trị người, âm thế quỷ trị quỷ.

Vốn dĩ âm dương luân chuyển, vạn vật dựa vào nhau để sống.

Nhưng người thờ quỷ, vì vậy thần ra đời.

Mỗi thần linh đều đại biểu cho một loại quy tắc của đạo.

Đối với đạo, là người, là quỷ, hay là thần đều không có gì khác biệt.

Nhưng theo dục vọng thờ cúng thần của con người càng lúc càng mạnh, thần càng lúc càng nhiều, càng lúc càng phức tạp.

Cuối cùng dục vọng làm ô nhiễm thần linh, cũng ô nhiễm quy tắc.

Đạo bắt đầu sinh ra tình cảm.

Có tình cảm thì sẽ có bất công.

Vạn vật sẽ mất cân bằng, thế giới sẽ bị hủy diệt.

Cho nên đạo diệt thần trước...

Hà Tứ Hải há hốc mồm, cảm giác những điều này thật sự quá khó tin, quá...

Nói thế nào nhỉ? Cảm giác như đọc truyện tiểu thuyết huyền huyễn vậy.

"Những điều này đều là thật à?" Hà Tứ Hải hơi nghi ngờ hỏi.

Nhưng hắn nhớ tới giấc mơ lúc trước, cảm giác mơ hồ tin được.

Đào Thần uống một ngụm trà, mím môi rồi nở một nụ cười giảo hoạt: "Không biết."

"Ơ..."

Không ngờ Đào Thần mặt mũi hiền lành cũng có bộ mặt như vậy.

Hắn đột nhiên nhớ đến Ninh Đào Hoa vừa rời đi, cảm giác bọn họ thật ra có vài phần tương tự.

"Tôi chỉ nghe được những truyền thuyết này từ nơi khác, tôi chỉ là một thần nhỏ trong ngôi miếu đổ nát, làm sao biết được nhiều." Đào Thần nói với vẻ mặt buồn bã.

"Vậy trên thế giới này có nhiều thần không? Tôi từng tới Minh Thổ, ở đó hình như đã không còn thần linh." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ? Cậu từng tới Minh Thổ à?" Đào Thần nghe vậy thì cảm thấy khiếp sợ, nước trà trên tay cũng vãi ra.

"Sao vậy? có vấn đề gì à?" Hà Tứ Hải nghi ngờ hỏi.

"Cậu không sao chứ?" Đào Thần căng thẳng hỏi.

"Tôi có thể có gì chứ?"

"Không ngờ cậu bình an vô sự trở về. Minh Thổ bây giờ thế nào?" Đào Thần tò mò hỏi.

"Bà không biết à?" Hà Tứ Hải nghi ngờ hỏi.

Đào Thần nghe vậy cười gượng nói: "Cho dù những gì tôi nói lúc trước là vô căn vô cứ, nhưng năm đó thần linh Minh Thổ quả thật đã bị đạo tiêu diệt, rất nhiều âm thần quỷ sai trốn tới nhân gian."

"Nhưng nhân gian cũng xảy ra thay đổi rất lớn. Loài người bắt đầu phát triển khoa học. Đặc biệt là mấy chục năm trước, các chùa miếu bị phá hủy, tượng thần bị đập, nhiều người bắt đầu không tin thần."

"Thần vốn do con người mà sinh ra, cũng vì con người mà bị tiêu diệt. Rất nhiều âm thần quỷ sai giữ lại hơi tàn trốn tới nhân gian đã hoàn toàn biến mất, rất ít thần có thể duy trì được thân thể thật sự. Cho nên Minh Thổ gần như thành vùng đất cấm."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì chợt hiểu ra. Chẳng qua nhìn vẻ mặt, phong thái của Đào Thần trước mắt, hình như bà ta không bị tai kiếp này ảnh hưởng.

Đào Thần hình như nhìn ra được nghi ngờ của Hà Tứ Hải, chủ động giải thích: "Tôi chỉ là thần nhỏ trong một ngôi miếu đổ nát, chức quyền nhỏ, cho nên ảnh hưởng cũng nhỏ mà thôi."

Nhưng Hà Tứ Hải không tin.

Tuyệt đối không chỉ có vậy.

Hắn nhớ tới Bình An nương nương lúc trước.

Bà ta đại khái cũng là thần linh tương tự với Đào Thần, nhưng bà ta chỉ còn sót lại một tia linh thức, ngay cả hình thái hoàn chỉnh cũng không có, bằng không sẽ không muốn cắn nuốt thân thể quỷ của La Thanh Thần, mượn cô ta sống lại.

Cho nên Đào Thần nhất định có chỗ đặc biệt của bà ta.

Hà Tứ Hải nhìn cành đào nở rộ trên đầu bà ta.

Đào Thần chú ý thấy ánh mắt của Hà Tứ Hải, ánh mắt lóe lên, cầm chén trà trong tay uống một ngụm để che giấu.

Hà Tứ Hải cũng không truy hỏi nữa mà chỉ nói: "Tôi vẫn không hiểu, vì sao bà không cho Ninh Đào Hoa biết sự tồn tại của bà?"

"Bởi vì tôi cũng không biết mình sẽ biến mất vào lúc nào? Hơn nữa, sở dĩ Đào Hoa nhìn thấy quỷ chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn lúc còn nhỏ, cũng không phải do ý định ban đầu của tôi." Đào Thần thở dài nói.

"Hình như bà đặc biệt quan tâm Ninh Đào Hoa?" Hà Tứ Hải hỏi.

Nếu không quan tâm Ninh Đào Hoa, bà ta tuyệt đối sẽ không đi theo Ninh Đào Hoa tới đây.

"Bởi vì Đào Hoa cũng xem như là con cháu đời sau của tôi." Đào Thần mỉm cười dịu dàng.

"Ồ?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì đặc biệt giật mình.

Nói vậy, Ninh Đào Hoa xem như là con cháu đời sau của thần linh à?

Chờ đã, nếu nói đạo không thừa nhận sự tồn tại của thần, vậy bà ta còn được tính là thần linh sao?

"Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi. Tôi vừa... Thôi bỏ đi, không nói những thứ đó nữa." Đào Thần đột nhiên dừng lại.

Sau đó, bà ta tò mò nhìn về phía Hà Tứ Hải hỏi: "Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu làm sao trở thành tiếp dẫn giả không?"

Vì cần phải được đạo công nhận mới có thể trở thành tiếp dẫn giả.

Nhưng đạo rõ ràng đã không cho phép có thần, tại sao hắn có thể là ngoại lệ?

Chẳng lẽ đây là dấu hiệu thần linh sống lại?

Đào Thần nghĩ tới đây, trong lòng hơi kích động.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment