Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 289 - Chương 289: Dương Hỉ Muội.

Chương 289: Dương Hỉ Muội. Chương 289: Dương Hỉ Muội.

"Bà à, đi vào ngồi đi." Hà Tứ Hải bắt chuyện với bà lão.

"Tiếp dẫn đại nhân, bà lão này làm phiền rồi." Bà lão ở cửa chần chừ một chút, sau đó đi vào.

Hà Tứ Hải thắp sáng đèn Dẫn Hồn, bà lão tò mò liếc mắt nhìn, sau đó ngồi xuống ở cái ghế bên cạnh.

Hà Tứ Hải rót cho nàng một chén nước.

"Cảm ơn, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Trên mặt bà lão mang theo một chút hoang mang mà tiếp nhận.

"Bà là tới từ Ký Châu sao?" Hà Tứ Hải bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Bà lão nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó cười hỏi: "Tiếp dẫn đại nhân đều biết rồi?"

Nói xong liền cúi đầu uống một hớp nước.

"Hừm, tôi nghe khẩu âm của bà, thấy giống như là người Ký Châu."

Hắn mới từ trở về từ Thạch Môn, cũng coi như là quen biết với khẩu âm địa phương.

Bà lão trước mắt tóc trắng phơ, khắp gương mặt đều là nếp nhăn, lưng khom, bàn tay giống như cành cây khô, cảm giác già nua không gì sánh được.

"Tôi tên là Dương Hỉ Muội, đến từ Dương gia trang, huyện Tân An, tỉnh Ký Châu. Tôi có một tâm nguyện, muốn tiếp dẫn đại nhân giúp đỡ." Dương Hỉ Muội nói.

"Có tâm nguyện gì, bà nói nghe một chút." Hà Tứ Hải cười hỏi.

"Tôi muốn gặp gỡ cháu trai Dương Dương của mình, tôi đã lâu rồi chưa gặp nó, cũng không biết nó hiện tại đang sống như thế nào nữa." Dương Hỉ Muội nói.

"Ồ, bà không biết hắn ở nơi nào sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Lẽ ra sau khi nàng thành quỷ, có thể đi bất kỳ chỗ nào mà nàng muốn đi, cũng không đến nỗi một chút tin tức về cháu trai cũng không biết.

"Không biết, từ sau khi ba mẹ Dương Dương ly hôn. Dương Dương bị mẹ nó mang đi rồi. Tôi cũng chưa từng gặp mặt lần nào, những năm này tôi vẫn luôn nhớ nó. Nhưng mà đợi đến chết cũng không thể đợi được nó trở về, ai ~" Dương Hỉ Muội tràn đầy bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.

"Như vậy đúng thật là không quá dễ xử lý. Tôi là người tiếp dẫn, quản quỷ không quản người, bà có tin tức nào khác không, tôi tìm người tra một chút." Hà Tứ Hải nói.

"Được, cháu trai của tôi tên là Dương Dương, năm nay 23, sinh ngày 20 tháng 5, mặt tròn mắt to, lớn lên chắc cũng rất đẹp..." Khắp gương mặt của Dương Hỉ Muội đều là hạnh phúc.

"Được, tôi sẽ nhận tâm nguyện của bà." Hà Tứ Hải cười nói.

"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, đây là thù lao mà tôi giao cho đại nhân." Dương Hỉ Muội lấy ba đồng tiền ra từ trong túi tiền rồi đưa cho Hà Tứ Hải.

"Trước không cần đưa, chờ sau khi tôi giúp bà hoàn thành tâm nguyện thì bà lại cho tôi đi." Hà Tứ Hải nói.

"Được, được, tiếp dẫn đại nhân thực sự là người giữ chữ tín." Dương Hỉ Muội vui vẻ nói.

Sau đó lại cất ba đồng tiền trở về.

"Nếu như vậy, tôi sẽ không quấy rầy tiếp dẫn đại nhân nữa. Trước đây đúng là không tiện, nơi nào đều không đi được, hiện tại biến thành quỷ rồi, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, đúng là thuận tiện hơn nhiều. Tôi cũng muốn đi xung quanh xem một chút." Dương Hỉ Muội nói.

"Được, vậy bà cứ đi đi, chờ có tin tức thì tôi để người xách đèn đi tìm bà." Hà Tứ Hải nói.

"Được, được..." Dương Hỉ Muội nghe vậy thì cười híp mắt rồi đi ra ngoài cửa.

Thế nhưng Hà Tứ Hải nhìn bóng lưng của nàng, lại lộ ra từng tia nghi hoặc.

Sau đó hơi suy nghĩ, sổ sách xuất hiện ở trong tay hắn, nhìn những tin tức trên kia, Hà Tứ Hải bỗng nở nụ cười.

Sau đó hắn trực tiếp đóng cửa tiệm, chuẩn bị đi trên trấn ăn cơm.

Buổi trưa ở trấn hồ Kim Hoa Hồ tất cả đều là người, quán cơm hai bên tỏa lên các loại mùi thơm.

Quá nhiều sự lựa chọn, Hà Tứ Hải nhất thời cũng không biết nên đi quán nào.

"Hà tiên sinh, Hà tiên sinh, ăn cơm chưa?"

Bỗng nhiên trong cửa hàng bên cạnh có người gọi hắn, Hà Tứ Hải quay đầu nhìn lại, cũng là một mặt kinh ngạc.

Người kia chính là cha của lính cứu hỏa Thường Tuấn Khải- Thường Quốc Quang.

"Chú ở trong này là?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.

"Đây là cửa tiệm tôi mới mở, Hà tiên sinh, ngài ăn cơm chưa?" Thường Quốc Quang chỉ chỉ về tấm biển "Quán phá lấu Thường gia" ở phía sau.

"Chú không phải nói là ra ngoài đi du lịch với thím sao?"

"Đi qua một ít chỗ, du lịch quá mệt mỏi rồi, hơn nữa mỗi ngày nhàn rỗi cũng tẻ nhạt, đơn giản trở về mở một cửa tiệm, phát triển quán phá lấu một lần nữa nghe có vẻ vui hơn."

"Hà tiên sinh ăn cơm trưa chưa?" Thường Quốc Quang hỏi lần nữa.

"Vẫn còn chưa."

"Vậy thì thật là tốt, đến cửa hàng của tôi đi. Tôi mời ngài ăn phá lấu, độc nhất bí phương, mùi vị rất ngon, lúc Tuấn Khải nhà chúng tôi còn rất là thích ăn." Thường Quốc Quang vui vẻ nói.

"Được, vậy tôi sẽ nếm thử." Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, xoay người theo hắn đi vào bên trong cửa hàng.

"Tiểu Yến, Tiểu Yến, mau tới, Hà tiên sinh đến rồi." Thường Quốc Quang vừa vào tiệm đã lập tức lớn tiếng nói.

Tề Tiểu Yến nghe tiếng lập tức đi ra, nhìn thấy Hà Tứ Hải đương nhiên là vô cùng mừng.

"Anh vừa ra cửa, đã gặp phải Hà tiên sinh, em nói xem có trùng hợp hay không?" Thường Quốc Quang nói với Tề Tiểu Yến.

Hà Tứ Hải phát hiện hai người bọn họ hiện tại tinh thần sáng láng, không còn dáng vẻ già nua và chìm đắm ở trong bi thương chờ đợi tử vong như trước nữa.

"Đúng thật là trùng hợp, trước đó em có đến cửa hàng của Hà tiên sinh mấy lần, nhưng đều đóng kín cửa, ngày hôm nay gặp gỡ rồi, vừa vặn nếm thử tay nghề của em." Tề Tiểu Yến nói xong liền vội vàng đi vào nhà bếp.

"Hà tiên sinh ăn cay không?" Thường Quốc Quang ở bên cạnh hỏi.

"Hơi cay là được."

"Tiểu Yến, hơi cay là được."

"Được, biết rồi" Tề Tiểu Yến trong phòng bếp lớn tiếng đáp lại.

"Không cần quá phiền phức." Hà Tứ Hải vội vàng nói.

"Không phiền phức, đều là sẵn có, rất nhanh thôi, trong cửa hàng đều là bán như vậy."

"Chuyện làm ăn như thế nào rồi?" Hà Tứ Hải đánh giá cửa hàng một hồi, có mấy người đang ăn.

"Vẫn được, cũng không phải vì kiếm tiền, huề vốn là được." Thường Quốc Quang nói.

Tề Tiểu Yến rất nhanh đã bưng phá lấu của Hà Tứ Hải lên, một nồi tràn đầy, đặc biệt nhiều.

"Hơi đơn sơ, Hà tiên sinh, ngài chớ để ý." Thường Quốc Quang mới vừa nhìn thấy Hà Tứ Hải thì cảm thấy hưng phấn, hiện tại tỉnh táo lại, ngẫm lại dùng phá lấu chiêu đãi Hà Tứ Hải thật giống như có chút thất lễ.

"Không có chuyện gì, rất tốt." Hà Tứ Hải kẹp một miếng dạ dày trâu lên rồi đặt ở trong miệng.

"Ừm ~, mùi vị thật sự không tệ." Hà Tứ Hải nói thực.

"Đúng không, tiểu Khải nhà chúng tôi rất thích ăn đó, chờ sang năm trở về là có thể ăn rồi." Tề Tiểu Yến nói với vẻ mặt chờ đợi.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì dừng một chút, thì ra bọn họ là vì Thường Tuấn Khải.

Nhưng mà ngẫm lại bọn người La Hoan cũng vậy. Mẹ Chu Lan vì con gái mà trực tiếp mở một cửa hàng ở trên trấn, nên hắn cũng không bất ngờ.

Tuy rằng giàu nghèo cách xa, thế nhưng bọn họ đều là vì con cái, đều là giống nhau.

Sau khi ăn no nê ở quán phá lấu, Hà Tứ Hải không về Vấn Tâm Quán, mà biết trực tiếp trở lại Ngự Thủy Loan.

Đào Tử còn chưa tan học, Lưu Vãn Chiếu cũng đến trường học rồi, ngay cả tiểu Bạch cũng không biết chạy đi nơi đâu nữa.

Hà Tứ Hải trở về phòng, lấy mấy thứ đồ mang về từ thôn Trương gia ở dưới đáy tủ.

Trong đó sư đao và nghiên mực chỉ là vật bình thường.

Mà chiếc kèn lệnh và con dấu lại không phải là vật phàm.

Kèn lệnh tạm thời không biết nó gọi là gì.

Thế nhưng con dấu, vào ngày Hà Tứ Hải thu được thì tâm thần liền câu thông, đã biết được tên của nó.

"Để an toàn, lần này nên mang theo ngươi thì hơn."

Hà Tứ Hải hơi suy nghĩ, sổ sách xuất hiện ở trong tay hắn.

Sau đó hắn cầm lấy con dấu, đặt lên sổ sách, hai món đồ chớp mắt đồng thời biến mất vô ảnh vô tung.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment