"Bà Tôn, ba cháu đâu?"
Đào Tử chạy ra từ nhà trẻ, nhìn xung quanh, chưa thấy Hà Tứ Hải thì có chút thất vọng.
"Không biết nữa, trước đó có nói với bà là sẽ đến đón cháu mà." Tôn Nhạc Dao cũng hơi nghi hoặc một chút.
Nàng muốn gọi điện thoại hỏi một chút, ngẫm lại vẫn là quên đi.
"Hẳn là có việc nên đến chậm." Tôn Nhạc Dao nói.
"Há, vậy chúng ta có thể đến công viên chơi một hồi không?" Đào Tử nhân cơ hội hỏi.
"Có thể nha, hiện tại thời gian còn sớm." Tôn Nhạc Dao trực tiếp gật đầu đồng ý.
"Thẩm Di Nhiên, cậu có muốn đi chơi cùng chúng tớ không?" Đào Tử quay đầu hỏi Thẩm Di Nhiên đang nói chuyện với ba mẹ của mình.
"Được." Thẩm Di Nhiên lập tức vui vẻ đáp một tiếng, chờ sau khi đồng ý mới nhớ tới còn chưa trưng cầu ý kiến của ba mẹ.
Thế là ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai vợ chồng Thẩm Thiên Phóng.
"Đi chơi đi." Bùi Cẩm Tú xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
Nàng hiện tại chỉ muốn bồi đứa nhỏ cho thật tốt, nào có không đồng ý.
Thế là ba đứa nhóc hoan hô một tiếng rồi chạy về phía trước.
Chờ đến lúc chạy đến cửa công viên Lâm Hồ, có rất nhiều đồ ăn, ba tên nhóc mới dừng bước chân lại.
Có bán kẹo bông, chuỗi nổ, bán chong chóng tre, còn có bán diều.
"Mẹ, mẹ, con muốn chơi diều." Huyên Huyên nhìn thấy diều màu sắc rực rỡ liền hưng phấn nói.
Đào Tử ngước cổ, nhìn lên trời, ở trên trời có chim én nhỏ, cá vàng nhỏ, bươm bướm điệp, còn có khỉ con, tiểu công chúa… đủ loại diều với các kiểu dáng khác nhau.
"Cháu cũng muốn chơi diều." Đào Tử nói.
Đứa nhỏ đều hi vọng tham gia trò vui, Thẩm Di Nhiên thấy hai cái bạn tốt đều muốn chơi diều, nàng đương nhiên cũng muốn thả.
"Được, chúng ta đến cửa hàng phía trước mua đi, chất lượng tốt hơn chút." Tôn Nhạc Dao nói.
Nàng vừa nãy đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, thấy có nhà bán diều chất lượng tốt.
Thế là đoàn người cùng đi về phía cửa hàng tiện lợi.
"Ồ, là ba ba." Đào Tử bỗng nhiên hưng phấn nói.
Tôn Nhạc Dao nhìn lại theo ánh mắt của nàng, "Đúng thật là ba của cháu."
"Ba ba đang làm gì thế?" Đào Tử tò mò hỏi.
" y. . . , hẳn là đang gắp búp bê đi." Tôn Nhạc Dao nói.
Trước cửa hàng tiện lợi có đặt hai chiếc máy gắp thú, Tôn Nhạc Dao không nghĩ tới Hà Tứ Hải lại còn thích chơi cái này. Nhưng mà vừa nghĩ tới tuổi tác của hắn hình như cũng không phải là rất lớn, cũng có thể thông cảm được.
Chỉ là bình thường đối nhân xử thế quá mức thành thục, theo bản năng mà quên tuổi tác của hắn.
Không chỉ Tôn Nhạc Dao cảm thấy bất ngờ, mà Thẩm Thiên Phóng và Bùi Cẩm Tú theo ở phía sau cũng là hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Hà tiên sinh lại còn có một mặt như vậy.
Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy Hà Tứ Hải hưng phấn cười to lên.
Bước chân ngắn nhỏ của Đào Tử nhanh chóng chạy tới, một mặt tò mò hỏi: "Ba ba, ba đang cười cái gì vậy?"
" y. . . ? Khụ khụ . ." Đào Tử đột nhiên xuất hiện, Hà Tứ Hải thiếu chút nữa là bị sặc.
"Ba ba cuối cùng cũng gắp được một con búp bê, con nhìn xem, có thích không?" Hà Tứ Hải khom lưng, đưa một con khỉ mà hắn gắp được qua.
"Ha ha, chơi thật vui nha, mông của khỉ nhỏ là màu đỏ ư." Đào Tử tò mò nói.
Con khỉ này mặc một cái quần yếm, nhưng mà lại phơi mông ở bên ngoài, sau đó dùng vải vóc màu đỏ làm trang sức.
"Mông của khỉ đương nhiên là đỏ rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Con cũng muốn, con cũng muốn."
Huyên Huyên và Thẩm Di Nhiên chạy tới từ phía sau nói với vẻ mặt hâm mộ.
"Nhìn ba đây, ba gắp cho các con." Hà Tứ Hải vung tay lên, hào hùng vạn trượng.
"Ha ha, ba ba thật là lợi hại, ba ba cố lên." Các nàng hiện tại muốn thả diều nữa, đều vây quanh Hà Tứ Hải, nhìn hắn gắp thú.
Nhưng mà. . .
Hà Tứ Hải liên tiếp gắp sáu, bảy lần, tất cả đều thất bại, đúng là quá mất mặt.
"Cái này. . . chỉ kém một chút, lại thử, nhất định có thể gắp được." Trong ánh mắt thất vọng của bọn nhỏ, Hà Tứ Hải lúng túng giải thích.
Đào Tử: (ˉ▽ ̄~)
Huyên Huyên: (ˉ▽ ̄~)
Thẩm Di Nhiên: (ˉ▽ ̄~)
"Để tôi đến thử xem." Thẩm Thiên Phóng nói.
"Được, anh đến, anh đến." Hà Tứ Hải vội vàng tránh ra, hắn thực sự không chịu nổi ánh mắt của ba tên nhóc này.
Nhưng mà Thẩm Thiên Phóng đến, cũng không có tốt hơn là bao, một lần tốt nhất đã sắp tới miệng, nhưng cuối cùng còn rớt xuống.
Tôn Nhạc Dao và Bùi Cẩm Tú đứng ở một bên, cười cười nhìn hai người bọn họ luống cuống tay chân, một đầu đầy mồ hôi.
Càng nhanh thì lại càng không gắp được.
"Hừ, để con tự tới đi." Thẩm Di Nhiên chống nạnh hầm hừ nói.
"Được, vậy các con cứ thử xem."
Hai người lớn vội vàng tránh ra.
Hai chiếc máy gắp thú, bên trong một chiếc máy gắp thú là khỉ con vừa dễ thương vừa đáng yêu, bên trong một chiếc là hà mã nhỏ đáng yêu, trên đầu hà mã còn có một con chim nhỏ.
Huyên Huyên đi gắp hà mã, Thẩm Di Nhiên đi gắp khỉ con.
Đào Tử đứng ở bên cạnh ôm khỉ con, không ngừng hô cố lên.
Đáng tiếc, các nàng vẫn không được, ngay cả nắm trúng một lần đều không được
Một phần là cái gắp rất lỏng, một phần các nàng quá thấp rồi, tầm nhìn không được, ngắm không chuẩn.
"Ai ~" hai đứa nhóc cùng nhau thất vọng thở dài.
"Đào Tử, em tới đi." Huyên Huyên nói.
"Được, nhìn xem em lợi hại thế nào đây. Em muốn lấy hết tất cả chúng nó ra."
Đào Tử đưa con khỉ trên tay cho Huyên Huyên, bảo nàng cầm cẩn thận giúp mình, sau đó vuốt vuốt tay áo không tồn tại của mình, chuẩn bị làm một vố lớn.
"Nếu không được thì trực tiếp mua đi, nói với nhân viên cửa hàng một tiếng." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh nói.
Nàng thấy số tiền gắp vừa nãy phỏng chừng đủ để mua mấy con rồi.
"Còn có bốn xu, để cho Đào Tử gắp xong đi." Hà Tứ Hải mở bàn tay ra rồi nói, sau đó ném một đồng xu vào giúp Đào Tử.
"Nhìn xem đây." Đào Tử cầm lấy rồi chuyển động loạn một trận, tay nhỏ càng là ấn loạn một trận trên đó.
Cái cặp lắc loạn một trận, sau đó xèo ~ trực tiếp rơi xuống, cái cặp còn không mở ra.
Mọi người che mặt, xem ra vẫn là thất bại.
Nhưng mà. . .
Đúng lúc này, cái cặp tự động xách lên, sau đó phía trên thế mà lại có hai con khỉ con.
Bởi vì có hai cái kẹp trong lúc vô tình đã cắm vào bên trong quần yếm của khỉ con, kéo chúng nó lên.
"Oa ~" Đào Tử và Huyên Huyên lập tức vui vẻ.
Sau đó, hai con khỉ nhỏ đương nhiên là được gắp ra.
"Hừ, em rất lợi hại đúng không." Đào Tử đắc ý nói.
"Đào Tử, thật là lợi hại, cố lên, chúng ta lại gặp một con hà mã nhỏ." Thẩm Di Nhiên hưng phấn chỉ vào bên trong máy gắp thú hà mã.
"Được, nhìn tớ đây." Đào Tử cảm giác mình cực kỳ lợi hại.
Một gắp là có thể bắt được, thực sự quá đơn giản rồi.
Sau đó. . .
Chuyện xảy ra đã làm mới tam quan của mọi người. Hà Tứ Hải quăng vào ba đồng còn lại, tổng cộng bắt được sáu con búp bê, mỗi một gắp xuống, nhất định đều mang lên được hai con búp bê.
Cuối cùng, nhân viên bán hàng đều bị kinh động, cho rằng máy gắp thú gặp sự cố chỗ nào rồi.
Thế nhưng Thẩm Thiên Phóng, Bùi Cẩm Tú và Tôn Nhạc Dao lại nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Thật không có quan hệ gì với tôi cả, ngay cả tôi đều không gắp được, chỉ có thể nói Đào Tử số may mà thôi." Hà Tứ Hải có chút dở khóc dở cười nói.
Nhưng mà mọi người không tin tưởng một chút nào, vận may này cũng quá tốt rồi.
Bọn họ không tin Hà Tứ Hải cũng không có cách nào.
Đào Tử cũng không tin, đây mới không phải là vận may, là bởi vì nàng rất lợi hại, siêu giỏi.
Nhưng mà hiện tại có chín con búp bê, thực sự quá nhiều.
Hà Tứ Hải kiến nghị các nàng có thể đưa cho những người bạn nhỏ khác.
Thế là ba đứa nhỏ rì rà rì rầm thương lượng một chút, chuẩn bị đi công viên cho các bạn nhỏ mà mình nhìn hợp mắt.
Về phần chuyện chơi diều thì đều đã bị các nàng quăng ra sau đầu rồi.
------
Dịch: MBMH Translate