Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 291 - Chương 291: Một Bé Trai

Chương 291: Một Bé Trai Chương 291: Một Bé Trai

Trong công viên có rất nhiều bạn nhỏ, đa số đều rất quen mặt, dù sao thì cũng là một trường mầm non, tuy không học cùng lớp, nhưng chưa biết chừng lúc trước đã từng cùng nhau chơi đùa ở sân trường.

Chẳng qua là bởi vì quá nhiều, bọn họ nhất thời do dự không biết phải đưa cho ai.

Có tổng cộng chín con thú nhồi bông, để lại cho mỗi người hai con hai con khác nhau, thì còn lại một con.

Đào Tử đảo mắt xung quanh, nhanh chóng xác định mục tiêu, một bé gái nhỏ tuổi hơn con bé, có lẽ vẫn đang còn học lớp mầm.

Con bé đang nhặt lá cây trên mặt đất, mẹ con bé thì đi theo phía sau trông chừng.

“Bé ơi, con khỉ con này tặng cho em.” Đào Tử chạy qua, đưa con khỉ con còn lại cho cô bé.

Cô bé ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn, một vẻ mặt vui mừng hiện ra tức khắc, có vẻ là rất muốn nhận.

Nhưng mẹ của con bé lại ngăn lại: “Cô bé à, không cần, không cần đâu, con giữ lại cho mình chơi đi.”

Thông thường thì bố mẹ đều như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ muốn con của người khác đưa đồ chơi hay bất cứ đồ gì cho con mình.

Dù sao thì cũng là trẻ con, bây giờ đưa, chốc nữa lại muốn đòi lại thì phải làm sao?

Không cẩn thận còn phải giải thích với bố mẹ của đối phương.

“Cầm lấy đi, chúng tôi gắp được ở máy gắp thú phía trước, còn dư lại.” Hà Tứ Hải đi tới nói, trên tay hắn còn con cầm hai con thú bông của Đào Tử.

Mẹ của bé gái nghe nói như thế thì mới vỡ lẽ ra, sau đó nói với bé gái: “Đã như thế thì, con nhận đi, cảm ơn chị gái.”

“Cảm ơn chị.” Bé gái vui vẻ chạy lên trước, sau đó đưa thú bông khỉ áp sát vào mặt mình cọ cọ.

“Cảm ơn cậu.” Mẹ của bé gái nói với Hà Tứ Hải.

“Không có gì, chỉ là gắp dư mà thôi.”

“Chị ơi, tụi mình có thể chơi cùng nhau được không?” Bé gái nhìn Đào Tử, nói với vẻ mặt tràn ngập sự mong chờ.

“Được thôi.” Đào Tử thuận tay kéo bé gái, chạy về phía đám người Huyên Huyên.

Mẹ của bé gái nhìn thấy balo trên vai của Hà Tứ Hải, nên cười nói: “Bé nhà cậu cũng học ở trường mầm non Dương Quang?”

“Đúng vậy.”

Ở gần đây không chỉ có một trường mầm non.

Mà lúc này Thẩm Di Nhiên đang chần chừ có nên tặng con thú bông hà mã này cho bạn nhỏ đối diện hay không.

Mà bạn nhỏ này chính là kẻ thù không đội trời chung của Thẩm Di Nhiên ở trường mầm non, nhóc mập Vu Minh Hạo.

Thằng bé đi cùng với ông nội.

Ông nội của thằng bé cũng đang đứng ở một bên mỉm cười nhìn Thẩm Di Nhiên.

Ông nội của Vu Minh Hạo nhận ra cô bé, lần trước hai đứa đanh nhau, sau đó giáo viên nói với ông, ông còn vì vậy mà quen được bà của Thẩm Di Nhiên, trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, cũng không để bụng.

“Sao vậy, con muốn tặng cho bạn đó sao? Vậy thì qua đây đưa cho bạn đi.” Thẩm Thiên Phóng nhìn thấy con gái mặt đầy chần chừ nhìn nhóc mập ở phía đối diện, có chút tò mò tiền lên trước nói.

“Nhưng mà, con với cậu ta đánh nhau, còn nói với mé cô giáo nói tụi con chơi đồ chơi, con không thèm đưa cho cậu ta đâu.” Thẩm Di Nhiên hậm hực nói.

“Trẻ con không nên hẹp hòi, hào phóng một chút.” Thẩm Thiên Phóng nhẹ nhàng vỗ lưng của con gái.

Nhưng Bùi Cẩm Tú ở bên cạnh lại có quan điểm khác.

“Con tự mình quyết định đi, con không muốn tặng thì đừng tặng, bố mẹ cũng sẽ không có ý kiến gì hết.” Nàng xoa xoa đầu của con gái nhỏ nói.

Thẩm Di Nhiên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bước lên trước, đưa có hà mã trong tay cho Vu Minh Hạo đang tha thiết mong chờ nhìn mình.

“Tiểu tử ngốc, còn không mau cảm ơn bạn Thẩm Di Nhiên.” Ông nội của Vu Minh Hạo gõ nhẹ vào sau đầu thằng bé nói.

“Cảm ơn cậu.” Vu Minh Hạo nói một cách vui vẻ.

“Không có gì.” Thâm Di Nhiên cũng nói.

“Như vậy mới đúng chứ, đều là bạn tốt của nhau, đi chơi đi.” Ông nội của Vu Minh Hạo cười nói.

Nhìn hai đứa nhóc chạy đi chơi, ông của Vu Minh Hạo mới hỏi hai vợ chồng Thẩm Thiên Phóng: “Hôm nay, hai người đến đón Thẩm Di Nhiên sao, bà của con bé đâu.”

Quả nhiên nghe ông của Vu Minh Hạo nói như vậy là biết ông ấy cũng quen biết với bà ngoại cô bé, hai vợ chồng cũng lập tức thân thiết hơn.

… …

Huyên Huyên cầm con thú bông khỉ trên tay, tìm cả một vòng, cũng không tìm được được một bạn nhỏ vừa ý, để tặng nó đi.

Cuối cùng thì nhìn thấy một anh trai ngồi xổm trong bụi cỏ, cũng không biết đang làm gì, thế là lặng lẽ bước tới.

Hóa ra là một tổ kiến, một đàn kiến đang di chuyện một quả rụng từ trên cây xuống.

“Woa, bọn chúng thật lợi hại.”

Nhìn thấy đàn kiến kết bầy, kết đàn, nét mặt Huyên Huyên đầy vẻ khen ngợi.

“Cái này thì có gì mà lợi hại, anh lần trước nhìn thấy một đàn kiến, còn di chuyển một lát bánh mì nướng nữa kìa.”

“Thật sao?” Huyên Huyên nghe nói vậy thì mặt đầy kinh ngạc.

Cậu bé đó nghe thấy Huyên Huyên trả lời thì đầy kinh ngạc, sau đó hỏi một cách ngạc nhiên: “Em nhìn thấy anh sao?”

Huyên gật gật đầu, sau đó đem con thú bông khỉ trong tay đưa sang nói: “Cái này tặng cho anh.”

“Em gái, cảm ơn em, nhưng anh không cầm được.” Cậu bé đó nói.

“Ờ, Em đều quên rồi.” Huyên Huyên cười ngốc.

“Huyên Huyên, con ngồi đây nói chuyện với ai vậy?” Tôn Nhạc Dao đứng cách đó không sao có chút lo lắng hỏi.

Thật sự đã đoán được, nhưng đối với sự kỳ lạ của con gái, trong lòng vẫn có chút lo lắng.

“Con đang nói chuyện với Tiểu ca ca.”

“Ừ, vậy nói xong thì mau chóng quay về, còn đã nghĩ xong sẽ đem thú bông khỉ tặng cho ai chưa?” Tôn Nhạc Dao vừa nói, vừa nhìn xung quanh.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải, lập tức vẫy vẫy tay với anh, bảo anh mau chóng qua đây.

“Dạ, con muốn tặng thú bông khỉ cho Tiểu ca ca.” Huyên Huyên nói.

“Như vậy sao.” Tôn Nhạc Dao cũng không biết nói gì.

May là lúc này Hà Tứ Hải đi đến, bà không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

‘Này, nhà của em ở gần đây sao?” Hà Tứ Hải nhìn thấy cậu bé cũng có chút bất ngờ.

Một cậu bé chạc mười ba mười mười bốn tuổi, mặc áo ba lỗ quần short, cắt đầu đinh, da đen bóng, nhìn có vẻ rất có tinh thần.

Cậu bé nhìn thấy Hà Tứ Hải, trước tiên ánh mặt hiện lên vẻ mơ màng, sau đó mặt lộ ra vẻ vui mừng.

“Anh là thần tiên sau?” Cậu phần khởi hỏi.

“Ừm, em cứ coi là vậy đi.” Hà Tứ Hải không muốn giải thích quá nhiều với cậu, cũng không cần thiết.

“Thần tiên đại nhân, xin chào.” Cậu bé liền lập tức quỳ xuống dập đầu với Hà Tứ Hải.

“Này, mau đứng lên, mau đứng lên.” Hà Tứ Hải nhanh chóng đỡ cậu lên.

“Em tên là gì, tại sao lại ở đây?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Em tên Tô Duệ, bởi vì chết đuối ở hồ Kim Hoa.” Tô Duệ thần sắc có chút buồn bã nói.

“Hóa ra là như vậy, vậy em có tâm nguyện gì?” Hà Tứ Hải nói.

Tô Duệ nghe vậy cúi đầu không lên tiếng.

“Không cần vội, nghĩ kĩ rồi hẵng nói với anh.” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xoa xoa vai cậu bé, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Huyên Huyên đang đưa tay ra.

Huyên Huyên lập tức hiểu ý, móc ra chiếc đèn dẫn hồn từ sau mông, Hà Tứ Hải đưa tay thắp sáng nó lên, Tô Duệ ngay lập tức xuất hiện trước mặt Tôn Nhạc Dao.

“Hóa ra là một cậu bé ư.” Tôn Nhạc Dao nghĩ thầm.

Tô Duệ vẻ mặt đầy tò mò sờ soạng khắp người, sau đó dời tầm mắt về phía đèn dẫn hồn trên tay Huyên Huyên.

“Cái này cho anh.” Huyên Huyên đưa con thú bông khỉ trong tay cho cậu bé.

“Không, không, anh không cần, em giữ lấy đi.” Tô Duệ lắc đầu lia lịa.

“Em vẫn còn nè.” Huyên Huyên chỉ vào tay của Tôn Nhạc Dao.

“Cầm lấy đi.” Hà Tứ Hải nói.

“Cảm ơn em gái.” Tô Duệ lúc này mới nhận lấy, và rất lịch sự nói tiếng cảm ơn.

“Đi chơi cùng với đám Đào Tử đi.” Hà Tứ Hải dương tay lấy chiếc đèn dẫn hồn trong tay Huyên Huyên, ra hiệu cho Tôn Nhạc Dao đưa con bé đi chơi.

Nhìn thấy họ rời đi, lúc này Hà Tứ Hải mới nói với Tô Duệ: “Chúng ta đi tới chỗ cái ghế dài kia ngồi đi.”

Thẩm Thiên Phóng ở xa xa vốn muốn đi đến tìm Hà Tứ Hải chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy Hà Tứ Hải xách chiếc đèn dẫn hồn và đang nói chuyện với một cậu bé, thì lập tức dừng bước.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment