Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 292 - Chương 292: Tô Duệ

Chương 292: Tô Duệ Chương 292: Tô Duệ

Năm năm trước Tô Duệ chết đuối ở hồ Kim Hoa, lúc đó công viên Lâm Hồ vẫn chưa được xây, nơi này là một mảnh hoang vu.

Ba của cậu bé chính là lao động nhập cư xây dựng công viên Lâm Hồ.

“Tô Hữu Minh, đây là con của anh đây sao? Lớn như vậy rồi?” Mấy công nhân đang trồng trọt trên bãi cỏ nhìn thấy Tô Duệ nấp ở phía sau Tô Hữu Minh, thì lập tức tò mò hỏi.

“Tiểu tử thối, còn không chào mọi người?” Tô Hữu Minh kéo Tô Duệ từ phía sau lên.

“Chào chú ạ.” Tô Duệ nói nhỏ.

“Còn có các cô nữa nè, chào chú, thì không chào cô nữa sao?” Lập tức có mấy người phụ nữ nói lớn.

Cuộc sống trong công viên, không giống như là công trường, có khá nhiều phụ nữ.

Tô Duệ có chút sợ hãi nấp ra phía sau, nhưng nhanh chóng bị một chiếc tay lớn tóm lấy sau lưng.

“Chào cô đi.” Tô Hữu Minh nói.

Bố dường như đã cho cậu bé dũng khí vô hạn, cậu lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào những người công nhân đang làm việc, nói to: “Chào cô chú ạ.”

“Haha.” Mọi người đều bật cười.

“Được đấy, hừng hực khí thế, Tô Hữu Minh, giỏi hơn anh rồi.” Mọi người trêu chọc cười nói.

Tô Duệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu vốn dĩ luôn ở quê đi học, nơi xa nhất từng đi chính là lên trấn.

Sau khi ông nội mất vào mùa đông năm ngoái, trong nhà chỉ còn lại mình cậu, bình thường đều là chú Đàng chăm sóc cậu.

Nhưng nghỉ hè năm nay, chú Đàng cũng đi làm xa, bố mẹ không yên tâm để cậu một mình ở nhà, cho nên đưa cậu lên đây.

Đây cũng là lần đầu cậu được đến một thành phố lớn như này, ánh mắt tràn ngập sự mới mẻ.

“Con ở đây chơi, đừng chạy đi xa, đợi tới trưa mẹ con xong việc, bố mẹ sẽ đưa con đi ăn cơm.” Tô Hữu Minh dặn dò mấy câu, rồi cầm lấy dụng cụ cùng làm việc với mọi người.

Vợ của Tô Hữu Minh cũng ở đây, chẳng qua là đang trồng cây ở khu khác.

Tô Duệ lần đầu đến đây, nào dám chạy lung tung.

Chỉ chạy qua chạy lại ở trong tầm mắt của Tô Hữu Minh.

Nhưng cũng rất vui.

Vô số các loại hoa đẹp, thực vật mới mẻ, cây cối cao vút, còn có đá sỏi lởm chởm v.v.v, tất cả đều khiến cho cậu cảm thấy mới lạ, cho nên cho dù có một mình cậu, cũng không cảm thấy buồn chán.

Hơn nữa chỉ cần có thể ở cùng với bố mẹ, cậu đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

“Ba mẹ của em rất thương em.” Tô Duệ ôm con thú bông khỉ ngồi trên ghế dài đột nhiên quay đầu nói với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nghe thấy vậy thì ngẩng người, có chút không hiểu tại sao cậu bé lại nói vậy.

Nhưng vẫn vuốt vuốt đầu cậu nói: “Chắc chắn là rất thương em, nếu không thì nghỉ hè đã không vì lo lắng em ở nhà một mình, mà đưa em theo.”

“Dạ vâng, họ rất thương em.” Tô Duệ liên tục gật đầu, giống như là đang nhấn mạnh,

“Điều em thích nhất, chính là bố mẹ cho em tiền, để em đến cửa hàng phía trước mua kem.” Trong ánh mắt Tô Duệ ngập tràn ước muốn.

Nhưng tiếc là sau khi công viên Lâm Hồ xây xong, cửa hàng bên đường kia cũng tháo dỡ rồi, ông chủ cũng không biết chuyển đi đâu rồi.

“Thời tiết nắng nóng, Tiểu Duệ, con phải nhớ uống nhiều nước, còn nữa đừng cứ chạy dưới nắng, xem con phơi nắng kìa.” Tô Hữu Minh cầm lấy bình nước lớn, tu hết một hơi.

Mùa hè ở Hợp Châu, nóng bức không có gì sánh bằng, cho dù bọn họ trồng cây xanh, vừa trồng vừa rắc nước, cũng cảm thấy nóng.

“Dạ vâng, bố, con muốn ăn kem, hihi~” Tô Duệ cười ngốc.

“Đi tìm mẹ con đi, tiền hút thuốc của bố đây, đếu bị con tiêu hết sạch rồi.” Tô Hữu Minh tức giận nói.

Có câu con tuổi ăn tuổi lớn, ăn sập cả nhà.

Tên tiểu tử này ăn còn khỏe hơn ông, mới ăn no xong, lại muốn ăn vặt.

“Dạ.” Tô Duệ cũng không để ý, xoay người chạy đến chỗ làm việc của mẹ mình là u Tiểu Lan.

“Đừng chạy lung tung.” Tô Hữu Minh dặn dò, sau đó tiếp tục làm việc.

Đây cũng phải là lần đầu, cũng không có gì phải lo lắng cả.

“Tô Hữu Minh, Tiểu Duệ sắp khai giảng chưa? Vợ chồng anh một người chuẩn bị về quê chăm sóc thằng bé sao?” Mấy người bạn làm công hỏi.

“Lớn như vậy rồi. chăm sóc gì nữa? Nó tự mình chăm cho mình là được rồi.” Tô Hữu Minh không để ý nói.

Thực ra trong lòng lại lóe lên một tia ưu sầu.

Hai người nhất định phải có một người quay về chăm sóc đứa trẻ, không thể thật sự để một mình Tiểu Duệ ở nhà.

Nhưng như vậy, thu nhập ít đi, hơn nữa vợ chồng cũng phải chia xa.

Tô Duệ cũng đã 14 tuổi rồi, ông còn nghĩ mua một căn nhà trên trấn, nếu như Tô Duệ học giỏi thì đó là tốt nhất, nếu như không giỏi, cũng không thể để thằng bé tiếp tục làm nông dân cả đời?

……

“Mẹ, bố kêu mẹ cho con tiền đi mua kem.”

Tô Duệ vô cùng thông minh, lấy bố ra làm bia đỡ đạn, nói như vậy, xác suất có được tiến sẽ càng lớn hơn.

“Cũng biết tìm đến con già này xin tiền, tiền của con già này, đều bị cha con hai người xài hết rồi.”

u Tiểu Lan ngoài miệng thì nói vậy, nhưng vẫn móc một tệ đã sớm chuẩn bị từ trong túi áo ra.

“Cho con, trời nắng nóng, mua xong rồi thì nhanh chóng quay về.”

“Con biết rồi ạ.” Tô Duệ nhận tiền, xoay lưng chạy đi.

“Tiểu tử thối này.” u Tiểu Lan “mắng yêu” một tiếng, xoay người tiếp tục làm việc.

“Tiểu Lan, Tiểu Duệ nhà chị năm nay đã 14 rồi, qua vài năm nữa, là có thể dẫn một cô cô gái về ra mắt chị rồi.”

“Nhà thì nghèo rớt mồng tơi, cô gái náo mù mắt, mới đồng ý ở bên nó.”

“Cho nên chị với Tô Hữu Minh phải cố gắng kiếm tiền.”

“Quỷ đòi nợ này, thật là đã thiếu thằng bé một người.” u Tiểu Lan lẩm bẩm, khiến cho mọi được một tràng cười lớn.

“Nhà ai không vậy chứ? Bây giờ thật sự là không cưới nổi vợ.”

……

Tô Duệ cầm lấy tiền, để đầu trần dưới nắng, men theo con đường lớn chạy về cửa hàng nhỏ phía trước.

Đường Hoàn Hồ vẫn đang thi công, đâu đâu cũng loang loang lỗ lỗ.

Bởi vì thời tiết quá nắng, các công nhân đều không muốn làm, ngoài một số móc, đến một người cũng không có.

Tô Duệ mang một đôi giày xăng-đan, cảm thấy đế giày như bị phỏng, cảm giác như sắp tan hòa ra.

Nhưng nghĩ đến lập tức được ăn kem, cũng không cảm thấy phỏng nữa.

“Ông chủ, cháu mua kem.” Tô Duệ chạy đến trước của tiệm hét lớn.

Chủ tiệm đang nghỉ ngơi nheo nheo mắt liếc nhìn cậu nói: “Tiền đặt ở quầy hàng, rồi từ lấy đi.”

Tô Duệ cũng không khác khí, đặt tiến xuống, trực tiếp lấy một cây kem que.

Bởi vì có một tệ, kem để cậu có thể lựa không nhiều, kem que lấy cây to nhất trong số đó, hơn nữa cũng rất ngọt.

Vừa ăn kem, vừa quay về, nhưng vẫn chưa đợi cậu về tới, kem đã ăn hết sạch, bởi vì kem tan, trên tay dính nhớp nhớp vết kem.

Lúc đó, cậu nhìn thấy hồ Kim Hoa ở bên đường.

Cho nên đi đến bên hồ, rửa tay.

Sau đó hắt hắt nước lên mặt, vuốt vuốt.

Một làn gió thổi qua mặt hồ, mang đến một làn hơi mát mẻ.

Nhìn sóng nước lấp loáng trên mặt nước, cậu cởi đôi giày xăng-đan ra, thăm dò trong hồ nước một xíu…

Nước ở gần không quá sâu, Mặt Tô Duệ lộ ra sự vui vẻ, cậu chính là chàng trai vàng trong làng bơi lội, lúc còn dưới quê, mùa hè thường cùng bạn bè ra bể nước tắm.

Sau đó cậu cởi quần áo giày dép, mình trần như nhộng nhảy xuống hồ Kim Hoa.

u Tiểu Lan tưởng rằng Tô Duệ đến chỗ của bố.

Tô Hữu Minh lại tưởng rằng Tô Duệ ở chỗ của mẹ.

Không ai chú ý đến.

Đợi khi tan làm, mới phát hiện không thấy con đâu nữa.

Trời như đổ sụp xuống.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment