Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 293 - Chương 293: Chú Khỉ Nhỏ

Chương 293: Chú Khỉ Nhỏ Chương 293: Chú Khỉ Nhỏ

“Ba em rất yêu thương em sao? Tô Duệ lần nữa nhấn mạnh nói.

Hà Tứ Hải không biết vì sao cậu ta lại nhấn mạnh như vậy, nhưng vẫn gật đầu.

“Nhưng mà…ông ấy sinh em trai rồi.” Tô Duệ ủ rũ cúi đầu.

Hà Tứ Hải hiểu ra gì đó.

“Bọn họ chắc chắn quá nhớ em, cho nên mới sinh thêm em trai để thay thế em.” Hà Tứ Hải nói.

Nhưng Tô Duệ nghe xong lại lắc đầu, sau đó nhảy từ ghế xuống rối nói với Hà Tứ Hải: “Anh à, giúp em cảm ơn em gái đã cho em chú khỉ nhỏ nhé, em thích nó lắm.”

Nói xong liền xoay người chạy sâu về phía công viên, đó là nơi lúc trước ba mẹ cậu ta làm việc, khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong quãng đời ngắn ngủi của cậu ta.

Đợi cậu ta chạy ra khỏi phạm vi của đèn dẫn hồn, con khỉ bông rơi từ tay cậu ta xuống.

Tô Duệ dừng lại nhìn một lát, sau đó thở dài thườn thượt, tiếp đó xoay người chạy thật xa.

Hà Tứ Hải đi qua, nhặt con khỉ bông rơi ở dưới đất lên, nhẹ nhàng phủi lớp bụi trên người nó.

Hắn không hỏi tâm nguyện của Tô Duệ, Tô duệ cũng không nói.

“Khỉ nhỏ.”

Hà Tứ Hải lắc lắc con khỉ bông trên tay, ngồi lại vào cái ghế dài, để con khỉ bông bên cạnh, ngồi cùng hàng với mình rồi nhìn về hướng Đào Tử đang chơi đùa với bạn bè.

Sau đó lấy điện thoại ra.

Alo…

“Ba ba, ba với khỉ nhỏ ngồi đó làm gì vậy?” Đào Tử phụng phịu chạy lại hỏi.

“Nhìn con chơi đó.” Hà Tứ Hải nói.

“Vậy ba có muốn chơi với con không?” Đào Tử vui vẻ hỏi.

“Không được đâu, ba là người lớn, không thích chơi với mấy bạn nhỏ các con đâu.” Hà Tứ Hải nói.

“Aizz, tiếc quá đi.” Đào Tử để hai con gấu bông trong tay xuống dưới ghế dài, ngồi cùng hàng với khỉ nhỏ.

“Tiếc gì cơ?”

“Tiếc vì ba không có nhiều niềm vui.” Đào Tử nói.

“Ai nói người lớn thì không vui vẻ chứ?”

“Bởi vì người lớn không cười nhiều như trẻ con.”

Hà Tứ Hải nghe xong liền ngây người một lát, sau đó xoa xoa đầu cô bé: “Có lẽ là thế.”

“Đi chơi đi.” Hà Tứ Hải nói.

“Vâng ạ, vậy ba phải chăm sóc giúp con Khôi Khôi với Đô Đô đó nha.” Đào Tử vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Ai là Đô Đô Khôi Khôi vậy?”

“Đây là Khôi khôi.” Đào Tử chỉ tay vào chú khỉ nhỏ của mình.

Sau đó lại chỉ vào con hà mã nhỏ, “Đây là Đô Đô, nó béo béo tròn tròn.”

“Con đó, sắp biến thành Đô Đô rồi.” Hà Tứ Hải véo vào gương mặt mũm mĩm của cô bé.

“Ai dô, cắn tay ba nè.” Đào Tử há to miệng.

Hà Tứ Hải rút tay lại, Đào Tử đắc ý nói: “Thấy con lợi hại chưa, con là cô bé ăn thịt người đấy, chuyên ăn ba ba xấu xa.”

“Rồi, rồi, con lợi hại, Huyên Huyên đang gọi con kìa, nhanh qua đi.” Hà Tứ Hải hơi buồn cười nói.

Đào Tử quay đầu, quả nhiên thấy Huyên Huyên đang gọi, lập tức vui vẻ chạy qua.

“Khỉ con.”

“Tạm biệt Đào Tử, tạm biệt Huyên Huyên.” Thấy trời dần tối, mọi người cuối cùng phải về nhà rồi.

Thẩm Di Nhiên vẫn không nỡ tạm biệt mọi người.

“Thẩm Di Nhiên, ngày mai lại chơi nhé.” Huyên Huyên kéo tay mẹ rồi nói với cô bé.

Còn Đào Tử đã mệt đến nỗi phải nhờ Hà Tứ Hải ẵm, cả người nằm nhoài lên vai Hà Tứ Hải, phờ phạc rũ rượi.

“Ba Đào Tử ơi, chủ nhật này có thể để Đào Tử chơi biển với chúng con không?” lúc này Thẩm Di Nhiên bỗng chạy lại hỏi.

“Chủ nhật này sao? E là không được rồi.” Hà Tứ Hải nói.

Thẩm Di Nhiên nghe xong có chút thất vọng.

Hà Tứ Hải đưa tay xoa xoa đầu cô bé nói: “Bởi vì tuần này chú phải đưa Đào Tử về quê, tuần sau mấy đứa lại cùng nhau chơi nhé.”

“Vậy vâng ạ.” Thẩm Di Nhiên có chút ủ rũ quay lại bên cạnh ba mẹ.

Nhìn thấy một nhà ba người bọn họ rời đi, Tôn Nhạc Dao quay đầu hỏi Hà Tứ Hải: “Chủ nhật con dẫn Đào Tử về quê sao?”

“Vâng ạ, lâu rồi chưa dẫn Đào Tử về, hơn nữa lúc đầu khi bà nội bệnh có mượn ít tiền của mọi người trong thôn nên con quay về trả.” Hà Tứ Hải nói.

“Vậy phải về một chuyến rồi.”

“Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi.” Huyên Huyên ở bên cạnh hét lên.

“Bọn họ về quê có công chuyện, con theo làm gì?” Tôn Nhạc Dao nói.

“Con đi chơi.” Huyên Huyên hùng hồn nói.

“Ở nhà chơi không phải được rồi sao, chủ nhật Đào Tử sẽ về à?” Tôn Nhạc Dao hỏi Hà Tứ Hải câu cuối.

“Vâng, chiều chủ nhật về.” Hà Tứ hải nói.

“Vậy con cũng phải đi, ông chủ đi đâu con theo đó.” Huyên Huyên đắc ý nói.

“Ha ha, em kính nghiệp ghê nhỉ, được rồi, dẫn em theo vậy.” Hà Tứ hải khonm xuống ôm cô bé lên.

“Liệu có phiền con quá không?” Tôn Nhạc Dao hỏi.

“Không đâu, một con lợn cũng phải đuổi, hai con lợn cũng phải đuổi.” Hà Tứ Hải nói.

“Oa, anh nói em là lợn, xem sự lợi hại của em đây.” Huyên Huyên đưa tay nắm lấy tai Hà Tứ Hải.

“Xem lợn con cắn người đây.”

Đào Tử chồm cái đầu nhỏ của cô bé vòng qua cổ Hà Tứ Hải, khiến cậu ta nhột đến nỗi bật cười lớn, còn phải tránh sự công kích từ tay Huyên Huyên.

Buổi tối Lưu Vãn Chiếu từ trường về, nghe Hà Tứ Hải nói muốn về quê, lập tức đòi đi theo.

“Chỉ có một đêm thôi, rất nhanh sẽ về lại, hơn nữa em đi theo thì anh không biết để em ngủ ở đâu nữa.” Hà Tứ Hải nói.

“Anh ngủ ở đâu? Em ngủ ở đó.” Lưu Vãn Chiếu hùng hồn nói.

“Ý anh là, mấy tháng trời không về rồi, trong nhà chắc chắn rất dơ, toàn bụi thôi.” Hà Tứ Hải nói.

“Không sao, em không để ý thì anh để ý làm gì chứ.”

“Được rồi, tuỳ em vậy.” Hà Tứ Hải bất lức nhún nhún vai, chỉ đành tuỳ ý cô ấy thôi.

Lưu Vãn Chiếu để lộ ra nụ cười chiến thắng.

Cô ấy chỉ muốn hiểu thêm một chút về quá khứ của Hà Tứ Hải.

Nơi cậu ấy sống, nơi cậu ấy lớn lên mà thôi…

“Được rồi, nói rồi đấy, mau quay về ngủ đi, ngày mai em phải đi dạy học nữa đấy.”

“Hừ, dám đuổi em đi, anh ghét em ở đây lắm sao?” Lưu Vãn Chiếu bất mãn nói.

Sau đó nhìn Đào Tử đang trở mình ở trên giường, “Em muốn ngủ với Đào Tử.”

“Đào Tử mới không thèm em ngủ cùng, nhanh về đi, lần trước em ở lại đây, ba em thấy anh thì trừng trắng mắt nhìn anh, lúc anh không nhìn thấy…”

“Ha ha.” Lưu Vãn Chiếu nghe xong cười lớn.

“Dì Lưu, dì cười gì vậy? Nói con nghe đi, để con cùng vui với.” Đào Tử chống chân, ngồi trên giường, vẻ mặt đầy tò mò.

Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt, “Chuyện người lớn, con nít không hiểu đâu.”

“Dì không nói thì sao con hiểu chứ?”

“Nói rồi con cũng không hiểu.”

“Sao dì biết con không hiểu?” Đào Tử nghịch ngợm nói.

Sau đó Đào Tử liền vui vẻ, không cần dì Lưu nói với cô bé thì cô bé đã vui vẻ lên rồi.

Lưu Vãn Chiếu không muốn Lưu Trung Mưu lại phải trợn trắng mắt với Hà Tứ Hải nữa, nên vẫn là quay về nhà.

Đào Tử chơi cả một ngày, rất nhanh đã ngủ say rồi.

Thấy Đào Tử ngủ say sưa trên giường, Hà Tứ Hải nhẹ nhàng đắp chăn cho cô bé, sau đó cầm con dấu ra.

Theo sự đắm chìm của tâm thức, ý thức hắn bắt đầu được nâng cao vô hạn, xuất hiện giữa một màn đêm.

Hắn lại nằm mơ rồi…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment