Hà Tứ Hải lại nằm mơ rồi.
Tâm thức hắn không ngừng nâng cao, một con sông lớn chảy vòng quanh mặt đất.
Hà Tứ Hải biết đây là âm ty.
Nhưng bầu trời âm ty vốn dĩ trăng thanh gió mát, lại phủ đầy tầng tầng lớp lớp những làn sương khói, che phủ cả một mảng trời.
Sấm chớp chớp nhoáng khắp trời, tựa như con rắn bạc, bay lượn khắp không trung, xé toạc bầu trời thành nhiều mảnh, trời như bị phân cắt ra vậy.
Ở cuối chân trời có một cây cầu hình vòng cung khổng lồ, dòng sông bên dưới cây cầu róc rách chảy.
Nhưng một mặt khác của cây cầu, có sáu vòng xoáy nước khổng lồ đang lập loè ánh sáng màu vàng kim.
Chính vào lúc này, bầu trời bỗng rơi xuống những quả cầu lửa đang bùng cháy, rơi ngay phía trên cầu, chúng nghịch ngợm bật lên bật xuống mấy lần, lăn lông lốc, cuối cùng rơi vào một trong những xoáy nước rồi biến mất tăm mất dạng.
Làn sương dần tan, lần nữa trở lại thành dáng vẻ trong xanh thăm thẳm, lấp lánh ánh sao.
Gió từ trên không trung thổi đến, lướt qua dòng sông, lướt qua mặt đất, lướt qua núi cao, lướt qua những cánh đồng…
Tâm thức Hà Tứ Hải xuôi theo cơn gió mà phiêu dạt khắp nơi.
Hắn nhìn thấy một thôn làng hoang vu vắng vẻ, cũng nhìn thấy những trấn nhỏ phồn hoa náo nhiệt, nhìn thấy những thành thị vô cùng uy nghiêm…
Có súc vật, có động vật, có cây cỏ, có quỷ, cũng có cả thần linh…
Nơi đây dường như nhìn chả khác gì so với nhân gian cả.
Cuối cùng, tâm thức Hà Tứ Hải xuôi theo cơn gió đến một ngọn núi, sau đó rơi thẳng xuống.
Gió không thổi qua nổi ngọn núi này, thần linh không qua được.
Cà ngọn núi đen nghịt, không mọc nổi cọng cỏ, trên đỉnh núi có một ngôi miếu nhỏ.
Dưới chân núi có một vị “thần” linh, từng bước từng bước leo lên núi, vô cùng thành kính.
Hà Tứ Hải quen người đó, ông ta là tổ tiên Trương Giải của Hà Tứ Hải.
Tốc độ leo núi của ông ấy nhìn có vẻ rất chậm, nhưng thực tế lại rất nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt đã leo đến đỉnh núi.
Sau đó đứng trước ngôi miếu trên đỉnh núi ngập ngừng một hồi, sau đó sải bước chân lớn mà bước vào.
Ngôi miếu rất nhỏ, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác nghiêm trang tự nhiên, tràn đầy sự thăng trầm.
Hà Tứ Hải theo ông ấy vào miếu, bên trong trống không, không có tượng thần.
Chỉ là trước bàn thờ có thờ cúng một con dấu lớn hình lập phương.
Trên con dấu có những dòng sáng chuyển động, phản chiếu vô số núi non sông ngòi, khí thế hùng vĩ oai phong, khiến người khác chấn động vô cùng.
Trương Giải lạy vài lạy với con dấu, luồng sáng từ con dấu dần tản ra.
Hà Tứ Hải cũng nhìn được chân tướng của nó.
Nhìn thì có vẻ chỉ là con dấu bình thường, hơn nữa Hà Tứ Hải nhìn rất quen mắt.
Vào lúc này, Trương Giải tiến lên trước rồi nắm vào trong tay, sau đó vội vàng chạy khỏi ngôi miếu…
Ngoài miếu không biết từ khi nào lại đến một vị thần khác, người đó đứng ngoài miếu, lặng lẽ chờ đợi…
Hà Tứ Hải đang tò mò không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thì bị tiếng cười của con nít kéo hắn ra khỏi giấc mộng.
Thì ra là tiếng cười của Đào Tử, cô bé có lẽ đã gặp chuyện vui gì đó trong mơ, chiếc chăn đắp lên người cô bé đã bị đá văng ra một bên, để lộ cái bụng ra ngoài, nhấp nhô lên xuống.
Quả nhiên người lớn không vui vẻ bằng con nít, con nít trong mơ cũng cười.
Cậu ta vươn tay đắp lại chăn cho Đào Tử, nhưng lại thấy con dấu chạm vào trên tay, lật ngược lại thì thấy trên con dấu có hai chữ mà Hà Tứ Hải không biết.
Nhưng Hà Tứ Hải lại hiểu hai chữ “ m dương” này.
Hà Tứ Hải phát hiện đồ vật mà hắn có được dường như đều liên quan đến âm dương…
…
“Được rồi, các con vào đi, phải ngoan ngoãn nghe lời thầy cô đấy!” Hà Tứ Hải đứng trước cửa nhà trẻ nói với hai đứa trẻ.
“Ba ba, tan học ba đến đó con được không?” Đào Tử hỏi.
“Đương nhiên đến đón rồi, mau vào đi.” Hà Tứ Hải xoa xoa đầu hai đứa trẻ.
“Tạm biệt ba ba.”
“Tạm biệt ông chủ.”
Hai đứa nhóc nắm tay nhau đi vào nhà trẻ.
Hôm nay Tôn Nhạc Dao bận việc, nên chỉ có một mình Hà Tứ Hải đưa bọn nhỏ đi thôi.
Còn Lưu Trung Mưu và Lưu Vãn Chiếu thì đến trường rồi.
Nhìn thấy hai đứa nhóc đi vào nhà trẻ, Hà Tứ Hải không vội đến Vấn Tâm Quán mà đi tới công viên Lâm Hồ ở kế bên.
Nhìn ngó xung quanh, Tô Duệ không đến, cũng không biết chạy đi ngõ nào rồi, có điều hắn cũng chẳng để ý, ngồi lên cái ghế trong công viên.
Lúc này người đi học thì đi học, người đi làm thì đi làm, đến cả các ông bà cụ tập thể dục sáng cũng đã quay về nhà.
Nên công viên Lâm Hồ yên lặng lạ thường, chỉ còn lại tiếng chim hót, côn trùng kêu mà thôi.
Lúc này chuông điện thoại reo lên, là Đinh Mẫn gọi đến.
“Nhanh vậy đã có tin tức rồi sao?” Hà Tứ Hải cười hỏi.
“Giờ là thời đại thông tin, tra gì cũng nhanh.” Đinh Mẫn cười nói trong điện thoại.
“Ố, vậy nói tôi nghe nào.”
“Đầu tiên, năm năm trước ở Kim Hoa Hồ quả thật có một đứa trẻ tên Tô Duệ bị chết đuối, ba mẹ cậu bé là công nhân nhập cư làm việc gần đó.”
“Cụ thể thế nào?”
“Bọn họ là người thôn Tô Cương, huyện Trường Thuận, sau khi Tô Duệ mất thì về lại quê làm nông, năm sau thì sinh đứa thứ hai, hai năm trước bọn họ vay tiền mua một mặt bằng trên trấn, mở một tiệm tạp hoá, hai vợ chồng đều là người thật thà, sống rất an phận.”
“Được, cô gửi địa chỉ cụ thể của họ cho tôi, chuyện thứ hai thì sao?”
“Chuyện thứ hai có chút rắc rối, tốn không ít thời gian, tin tức hữu ích không nhiều.”
“Cụ già tên Dương Hỉ Muội ở Dương gia thôn, huyện Tân An, tỉnh Ký Châu đã chết nhiều năm, con trai bà ấy Dương Tài Bảo mười năm trước cũng chết do bệnh ung thư phổi, trong nhà không còn ai nữa, đứa cháu Dương Dương của bà cụ từ lúc nhỏ đã theo mẹ là Triệu Hồng đến sống ở huyện Tân An, chủ yếu sống nhờ việc đánh giày, sửa giày dép cho người khác, nhưng không lâu sau khi Dương Tài Bảo chết, Triệu Hồng cũng chết ngay trong căn nhà thuê, chết rất kì lạ, vụ án này mãi vẫn chưa giải quyết được, còn Dương Dương lúc đó bị đưa đến Viện phúc lợi huyện Tân An, sau này đã đi đâu? Tôi không tra ra được nữa.”
“Là vậy à, vậy tên ban đầu của Dương Hỉ Muội là gì?” Hà Tứ Hải nghĩ một lát rồi hỏi.
Trong quá khứ, sau khi con gái gả đi thì sẽ theo họ chồng, ví dụ Trương Vương thị, người con gái họ Vương gả cho chàng trai họ Trương!
Nhưng đến hiện này, không nói thị nữa, có rất nhiều người già cả đời theo họ chồng.
“Hình như họ Hồ, có hồ sơ từng ghi lại.” Đinh Mẫn nghĩ một hồi rồi nói.
“Hồ Hỉ Muội?” Hà Tứ Hải nghe xong liền hơi chau mày, cái tên này hình như nghe qua đâu đó rồi, nhưng nhớ không ra.
“Ý?” Đinh Mẫn đầu dây bên kia chợt kinh ngac.
“Sao thế? Cô từng nghe qua?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Đây không phải tên của Trĩ tinh chín đầu trong bảng phong thần sao? Nhưng cô ta tên Hồ Hỉ Mị, không phải Muội trong muội muội,” Đinh Mẫn cười nói.
Hà Tứ Hải nghe xong như ngộ ra gì đó, nói như vậy hắn cũng nhớ ra rồi, hắn lúc nhỏ có xem qua Bảng phong thần.
Có điều…
“Cô gửi địa chỉ Viện phúc lợi cho tôi, tôi tự đi điều tra.”
“Được, tôi nhờ cảnh sát địa phương điều tra giúp một tí!”
“Cảm ơn nhá!”
“Đừng khách sáo, qua hai ngày nữa tôi cũng có chuyện cần anh giúp!” Đinh Mẫn nói.
“Được thôi, cứ trực tiếp tới tiệm tìm tôi!” Hà Tứ Hải nói.
Sau đó hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Hà Tứ Hải cất điện thoại vào túi, nhìn về phía Tô Duệ đang đúng bên cạnh đang do dự muốn nói gì đó với hắn.
------
Dịch: MBMH Translate