Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 295 - Chương 295: Tình Yêu Sẽ Tan Biến Sao?

Chương 295: Tình Yêu Sẽ Tan Biến Sao? Chương 295: Tình Yêu Sẽ Tan Biến Sao?

“Tiểu Lan, sau khi em đưa Hiểu Hiểu đến trường, thì đến nhà Vĩ Minh một chuyến, lần trước lấy bột mì ở tiệm chúng ta còn chưa trả tiền, hai ngày nữa anh nhập hàng, lại không kết toán được, anh làm gì có tiền nhập hàng?” Tô Hữu Minh dùng khăn ướt lau mặt, nói với người vợ đang cho con ăn sáng.

“Lại là nhà của anh ta à, theo em nói, sau này đừng cho anh ta nợ nữa, tiền của anh ta là khó đòi nhất, mỗi lần đòi tiền, cứ như là em đang van nài anh ta vậy.” u Tiểu Lan bất mãn mà lẩm bẩm nói.

“Cũng không dễ gì”. Tô Hữu Minh nhẹ giọng nói.

“Ai mà dễ dàng chứ?” u Tiểu Lan nhỏ giọng càm ràm.

Tuy hai vợ chồng mở một cửa hàng tạp hóa, nhưng vừa phải nuôi con, vừa phải trả tiền vay mua nhà, may mà người lớn dưới quê bây giờ vẫn chưa cần bọn họ chăm sóc, bằng không thật không chắc có thể sống nổi.

“Ăn cơm cho đàng hoàng, đừng vừa ăn vừa chơi.” Tô Hữu Minh ngồi trở lại bàn ăn.

“Bố, chủ nhật tuần này, có thể dắt con đi xem phim ở rạp chiếu phim không?” Tô Hiểu ngẩng đầu nói.

Nhìn thấy khuôn mặt giống y đúc đứa con trai cả, Tô Hữu Minh có chút ngẩn người.

“Hữu Minh.” Người vợ kêu ông một tiếng, Tô Hữu Minh mới phản ứng lại.

“Ăn cơm đi.” Tô Hữu Minh cầm đũa lên.

“Bố vẫn chưa nói là có đưa con đi hay không.” Tô Hiểu nói ỉu xìu.

“Không cần buôn bán nữa sao.” Tô Hữu Minh trừng mắt nhìn cậu bé nói.

“Vậy để mẹ đưa con đi.” Tô Hiểu lập tức nói.

Trên trấn không có rạp chiếu phim, muốn xem phim, phải ngồi xe lên huyện thành, tuy không xa, nhưng cả đi cả về, lại tính cả thời gian xem phim, đoán chừng là đi tong một ngày.

“Được rồi, Tiểu Lan, chủ nhật đưa nó đi đi.” Tô Hữu Minh nghĩ một hồi rồi nói.

“Đi thật ư.” u Tiểu Lan nghe thấy vậy có chút do dự nói.

“Đi đi, tránh nó khỏi làu nhàu cả ngày.” Tô Hữu Minh cười nói.

“Cảm ơn bố.” Tô Hiểu hoan hô nói.

Bộ phim hoạt hình được chiếu ở rạp tháng này, có rất nhiều bạn học đều xem rồi, ngày nào cũng bàn luận ở trường, cậu đã muốn xem từ sớm.

“Nhưng mà, con phải nghe lời của mẹ con, đừng giống với anh con.” Tô Hữu Minh vuốt vuốt nhẹ sau gáy cậu.

Khiến cho Tô Hiểu lầu bầu không vui.

… …

“Thực ra em rất vâng lời mà.” Tô Duệ lau nước mắt nói.

“Lúc ông nội mất, em ở nhà một mình sợ chết khiếp, tối nào ăn cơm ở nhà chú xong, em đều một mình làm bài tập, sau đó đi ngủ, nhưng sợ ảnh hưởng đến công việc của bọn họ, mỗi lần gọi điện đến, em đều không nói với họ…”

“Tối nào bố mẹ cũng ngủ cùng với em trai, còn mua cho em ấy rất nhiều sách tham khảo, lúc trước em muốn họ mua cho em đọc, nhưng bố nói, trẻ con không cần đọc quá nhiều sách tham khảo làm gì, hiểu hết các kiến thức có trong sách giáo khoa trước đi….”

“Bọn họ trước giờ chưa từng đưa em đi xem phim, tivi ở nhà hư, em muốn xem phim hoạt hình, muốn bố đem đi sửa, nhưng bố nói tivi hư cũng tốt, không còn lơ là chuyện học hành nữa…”

“Quần của em bị rách, mẹ dùng miếng vải đỏ chắp lại cho em, lúc đi học, bạn bè đều cười em, nhưng quần áo của em trai rách, thì không mặc nữa, mua cho em ấy rất nhiều quần áo mới….”

……

“Em cảm thấy họ không hề thương em chút nào.”

Tô Duệ lau nước mắt, Hà Tứ Hải cũng không biết an ủi cậu như thế nào.

Nói bố mẹ Tô Duệ không thương cậu ấy, chắc chắn là không đến nỗi đó.

Chỉ có điều lúc đó nghèo quá, cho nên có những chỗ chắc chắn chưa làm tốt.

Mà bây giờ cuộc sống đỡ hơn rồi, chắc chắn là sẽ chăm sóc tốt hơn cho con trai.

Thêm vào đó có thể đang bù đắp cho con trai nhỏ những gì đã mắc nợ ở người con trai lớn.

Nhưng trong mắt của Tô Duệ lại không phải là như thế.

Chỉ cảm thấy bố mẹ thương em trai hơn mà thôi.

Cho nên cậu mới không về nhà, mà cả ngày du đãng ở công viên Lâm Hồ, có lẽ những tháng ngày đó, là những ngày tháng mà cậu hạnh phúc nhất.

“Vậy thì tâm nguyện của em, là muốn hỏi họ có thương em không đúng không?” Hà Tứ Hải xoa xoa đầu hỏi, có chút châm chích ở tay.

“Không phải, mẹ nói khai giảng mua cho em một chiếc cặp mới.” Tô Duệ nghẹn ngào nói.

Cái gọi là tâm nguyện, là cái mà chỉ người và sự việc nhớ mong nhất trước khi chết, sau đó trở thành chấp niệm, để nó lưu lại ở nhân gian.

Cho dù sau đó biến thành quỷ, nhì thấy những cái khác, tâm nguyện cũng sẽ không thay đổi.

Tô Duệ chính là thuộc vào trường hợp này, tuy cậu rất muốn hỏi bố mẹ có thương cậu không, nhưng chiếc cặp mới mới chính là tâm nguyện thật sự của cậu.

“Được, tâm nguyện của em anh nhận lấy rồi, anh sẽ giúp em hoàn thành.” Hà Tứ Hải nói.

“Mẹ không mua cho em.” Tô Duệ sắc mặt chán nản nói.

Nhưng mà cậu chết rồi, bố mẹ cậu không mua cho cậu, cũng có thể thông cảm được.

“Yên tâm đi, sẽ có đó, ngày mai đi, ngày mai anh sẽ đến nhà em.” Hà Tứ Hải nói.

“Cảm ơn thần tiên đại nhân.” Tô Duệ lau nước mắt nói.

Hà Tứ Hải không sửa lại cho hắn, cũng không nhấn mạnh mình là người nữa, bởi vì anh phát hiện, có lúc thân phận thần tiên, càng có được sự tín nhiệm của “con người”.

“Vậy em về nhà trước đây, em cũng có chút nhớ họ, thần tiên đại nhân biết nhà em ở đâu không?” Tô Duệ đứng lên nói.

Hà Tứ Hải gật đầu.

“Bọn họ mua cho em trai một căn nhà lớn, em trai còn có phòng riêng, rất là đẹp…”

Tô Duệ nhìn hồ Kim Hoa lấp loáng sóng nước ở xa, lại quay đầu lại nhìn công viên Lâm Hồ rực rỡ gấm hoa, thở dài một tiếng, đứng lên đi về phía xa xa kia.

“Tạm biệt, thần tiên đại nhân.” Đi được một đoạn, mới nhớ ra, quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Hà Tứ Hải.

“Mai gặp lại.” Hà Tứ Hải nói.

……

Ngày hôm sau

Hà Tứ Hải cầm balo của Đào Tử lên, đeo lên cho Đào Tử, sau đó dắt tay cô bé, gõ cửa nhà Lưu Vãn Chiếu ở đối diện.

“Woa, Đào Tử.” Huyên Huyên đang ăn sáng nhìn thấy Đào Tử thì mặt đầy bất ngờ.

Bình thường buổi sáng đều là cô đến nhà Đào Tử, Đào Tử rất ít khi đến nhà cô.

“Ăn sáng chưa?” Tôn Nhạc Dao đứng lên hỏi.

“Dạ ăn rồi.” Hà Tứ Hải trả lời.

“Ăn thêm xíu nữa đi.” Tôn Nhạc Dao đứng lên đi xuống bếp.

Hà Tứ Hải vẫn chưa trả lời, Đào Từ đã leo lên ghế ngồi ngay ngắn.

Lúc này Lưu Vãn Chiếu đang bưng bát cơm từ trong bếp đi ra.

“Sớm vậy?” Cô có chút kinh ngạc nói.

“Ừ, hôm nay em cho anh mượn xe một tí.” Hà Tứ Hải nói.

“Ok, được thôi.” Lưu Vãn Chiếu tuyệt nhiên không từ chối.

“Hôm nay anh phải đi một chuyến đến huyện Trường Thuận, đợi lát nữa anh sẽ lái xe đưa em đến trường trước, đợi đến chiều lúc tan học, có lẽ anh cũng quay về, đúng lúc lại đến trường đón em.” Hà Tứ Hải nói.

“Dạ vâng, nhưng mà nói đến thì, anh vẫn chưa đưa em đi làm bao giờ.”Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi nói.

Lưu Trung Mưu ngồi ở bên cạnh cúi đầu ăn sáng, bưng bát canh rong biển hút sụt sụt.

“Haha, bố thật lợi hại, nhìn con nè.” Huyên Huyên cô bé ngốc này, học theo dáng vẻ của bố cố ý húp sụt sụt.

Hà Tứ Hải có chút ngại ngùng cười cười, Lưu Vãn Chiếu lại không hề kiên dè bật cười lớn.

“Nha đầu ngốc này.” Lưu Trung Mưu không hài lòng trừng mắt nhìn cô.

Đợi Lưu Vãn Chiêu ăn sáng xong, Hà Tứ Hải liền cũng cô đi trước, còn Đào Tử, bây giờ đến trường mầm non vẫn còn sớm, hai đứa nhóc này phải ở nhà chơi một chút nữa mới đi.

“Phải nghe lời bà Tôn biết chưa?” Hà Tứ Hải dặn dò.

“Vâng ạ.” Đào Tử đang nghịch đồ chơi của Huyên Huyên, đầu cũng không thèm ngẩng lên mà đã đáp lời.

“Ông chủ, ông chủ, anh đến huyện Trường Trường, nhớ đem đồ ăn ngon về nhé .” Huyên Huyên ngước cổ lên, nói với vẻ mặt đầy chờ mong.

“Biết rồi, nhưng có điều đó là huyện Trường Thuận, không phải huyện Trường Trường đâu.” Hà Từ Hải xoa xoa đầu của cô.

Sau đó quay lưng cùng với Lưu Vãn Chiếu đi ra cửa.

“Bố, huyện Trường…Trường Thuận, có đồ ăn gì ngon không?” Huyên Huyên quay đầu hỏi người bố đang đọc báo.

“Tương ớt.”

“Ồ ~, !!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment