Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 296 - Chương 296: Giấc Mơ Không Cần Đánh Thức

Chương 296: Giấc Mơ Không Cần Đánh Thức Chương 296: Giấc Mơ Không Cần Đánh Thức

“Lái xe chậm thôi nhé.” Lưu Vãn Chiếu ngồi trên xe có chút không yên tâm mà dặn dò.

“Yên tâm đi, kỹ thuật của anh rất cừ đó.” Hà Tứ Hải nói.

“Nhưng đây là lần đầu anh lái xe.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Là lần đầu, nhưng anh có tài năng thiên phú mà.” Hà Tứ Hải đạp chân ga, xe lao về phía trước.

Trông thấy Hà Tứ Hải lái xe rất vững vàng, Lưu Vãn Chiếu trong lòng thấy căn thẳng cũng yên tâm đôi chút.

Lúc trước Hà Tứ Hải có được kỹ năng lái xe từ chỗ của Đặng Cường, nhưng hoàn toàn là lái xe ở ngoại ô, quy định giao thông không biết một chữ.

Chỉ có điều độ thuần thục khi lái xe vẫn rất hữu dụng, cho nên sau khi bổ sung một số kiến thức lái xe, rất nhanh đã thi đỗ, có được bằng lái.

Nhìn thấy xe của Hà Tứ Hải, ở trong xe cài chốt trái phải, dáng vẻ vô cùng thuần thục, Lưu Vãn Chiếu tin rằng Hà Tứ Hải có thiên phú về khoản lái xe.

Lúc mới đầu có bằng lái xe, lần đầu lái xe vẫn có Lưu Trung Mưu đi cùng cô, cho dù như vậy, cô cũng nơm nớp lo sợ.

Nào giống như bây giờ, nói Hà Tứ Hải là một tài xế có kinh nghiệm lái xe trên mười năm, cô cũng tin.

Từ thời gian trên thiết bị chỉ đường, lái xe từ Hợp Châu đến huyện Trường Thuận cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, mà Hà Tứ Hải đưa Lưu Vãn Chiếu đến trường, cũng tốn gần một tiếng.

Chủ yếu là do đúng vào lúc cao điểm buổi sáng, trên đường kẹt xe, lái xe cứ như nước tiểu chảy giọt, đứt quãng, thật khó chịu.

“Đi đường lái xe cẩn thận, đến nơi thì gọi cho em.” Đến trước cổng trường, Lưu Vãn Chiếu xuống xe trước dặn dò Hà Tứ Hải.

“Anh biết rồi, mau vào trong đi.” Hà Tứ Hải xua xua tay nói.

“Bây giờ chê em lắm lời chứ gì?” Lưu Văn Chiến nói một cách đầy ủy khuất,

“Cái này…, anh nói như vậy lúc nào?” Hà Tứ Hải có chút dở khóc dở cười.

“Hihi, lừa anh đó, qua đây.” Lưu Vãn Chiếu ngồi ở ghế phụ ngoắc ngoắc tay với Hà Tứ Hải.

“Gì thế?” Hà Tứ Hải tưởng rằng cô có gì muốn nói với mình, thế là ghé đầu qua.

Cũng vào lúc này, Lưu Vãn Chiếu trực tiếp nghiêng đầu qua hôn lên môi hắn.

“Em đó, còn có rất nhiều học sinh ở đây đó, họ nhìn thấy thì không tốt đâu?” Hà Tứ Hải ngại ngùng nói.

Suy cho cùng mới có 18 tuổi, kinh nghiệm sống vẫn chưa nhiều, da mặt khá là mỏng.

“Em còn không sợ, anh sợ gì chứ? Đi đây.” Lưu Vãn Chiếu nói một cách đắc ý.

Sau đó mở cửa bước xuống xe.

Nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu đi vào trường, Hà Tứ Hải đang chuẩn bị khởi động xe, thì liền nhìn thấy một nữ sinh đeo balo ở bên đường thở hì hục trừng mắt nhìn anh.

“Ấy, là em sao?” Hà Tứ Hải hạ kính xe xuống, mặt đầy kinh ngạc.

Chính là Đường Tiểu Uyển, em gái của Đinh Mẫn, hai người coi như là oan gia ngõ hẹp, lần đầu tiên quen biết Lưu Vãn Chiếu, cũng là bởi vì cô ấy.

“Hừ, tên lừa gạt nhà anh, đàn ông bám váy phụ nữ, anh làm sao lừa được cô Lưu vậy?”

“Ăn bám?”

“Chiếc xe này không phải của cô Lưu sao? Hơn nữa tôi vừa nãy còn thấy cô ấy hôn anh.” Đường Tiểu Uyển một mặt khinh thường nói.

“Vậy sao? Chỉ có điều, cảm ơn lời khen của em.”

“Tôi không có khen anh.” Đường Tiểu Uyển tức giận đùng đùng nói.

“Em nói anh ăn bám, đàn ông có thể ăn bám, thông thường dáng vẻ đều rất ổn áp.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Hừ, anh đừng có mà đắc ý, tôi nhất định sẽ nói rõ với cô Lưu, để cô ấy nhìn rõ bộ mặt thật của anh, không để cho anh lừa nữa.” Đường Tiểu Uyển nói.

“Anh nói nè, em thực sự không nên tên là Đường Tiểu Uyển.”

Đường Tiểu Uyển nghe vậy thì vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

“Em nên tên là Đường Đại Uyển, bởi vì rất lo chuyện bao đồng.” Hà Tứ Hải nói xong cười haha.

Sau đó đạp chân ga, trực tiếp lái xe rời đi.

“Tên lừa đảo…” Đường Tiểu Uyển ở phía sau tức giận giậm chân giậm cẳng.

Hà Tứ Hải thật ra không hề để bụng, trẻ con ở độ tuổi này, tinh thần trọng nghĩa bùng nổ, luôn tưởng rằng những thứ bản thân mình thấy, bản thân mình biết, để phán xét tất cả, Hà Tứ Hải cũng từng trải qua như thế.

Mà cái mà cô gọi là để cho Lưu Vãn Chiếu nhìn rõ hiện thực, e là tất cả đều uổng công vô ích.

…….

Tuy trấn Dương Cương chỉ là một trấn nhỏ, nhưng vẫn khá là phồn hoa, nhất là vào buổi sáng, vô cùng náo nhiệt, kéo dài mãi đến buổi trưa, mới sẽ yên tĩnh một xíu.

Tô Hữu Minh tiễn một vị khách đi, nói với u Tiểu Lan đang ngồi trước cửa đan áo len: “Ngày mai anh về quê một chuyến, buổi trưa lúc em đi đón Hiểu Hiểu tan học, thật sự không ổn thì đóng cửa tiệm một lát, dù dì buổi trưa cũng không có khách mấy.”

“Vâng, em biết rồi, à đúng rồi, lần này về quê, đem nhiều trứng gà lên.” u Tiểu Lan bỏ công việc trên tay xuống nói.

“Đem nhiều như vậy làm gì, nhiều quá thì dễ hỏng.”

“Trời sắp lạnh rồi, làm gì mà dễ hư như vậy, ngoài bán ra, nhà chúng ta cũng ăn mà, nhất là Hiểu Hiểu, nghe nói ăn nhiều trứng gà có thể cao lên….”

“Anh biết rồi.”

Cửa hàng tạp hóa mà Tô Hữu Minh mở, bình thường ngoài nhập hàng ở ngoài ra, bình thường cũng sẽ về quê đem một ít đặc sản địa phương lên bán.

Đặc biệt là trứng gà rừng, bán vô cùng đắt hàng.

“Cái này là đan cho Hiểu Hiểu sao?” Tô Hữu Minh liếc nhìn chiếc áo len trong tay của vợ hỏi.

“Đúng vậy, đứa trẻ này lớn quá nhanh rồi, áo len năm ngoài đều không mặc được nữa.” u Tiểu Lan cười nói.

“Mua thêm mấy chiếc nữa không phải được rồi sao.”

“Dù sao thì cũng nhàn rỗi ở không, lúc trước…” Lời của u Tiểu Lan đột nhiên ngừng lại.

Tô Hữu Minh biết bà muốn nói gì, lúc trước quanh năm ở ngoài làm thuê, cơ bản chưa từng đan áo len cho con trai lớn, đồ mặc cũng toàn là đồ cũ của người khác cho.

Tô Hữu Minh đi ra ngoài cửa, châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, ông lại nghĩ đến con trai.

“Nếu như Tiểu Duệ còn sống, có lẽ năm nay đã lên đại học rồi nhỉ?”

Tô Hữu Minh nhải một hơi thuốc vào không trung, ngắm nhìn bầu trời xanh nói, hới nhíu nhíu mày lại, bởi vì có chút nước của hồ Kim Hoa, khiến ông có một loại cảm giác căm ghét.

“Thành tích của Tiểu Duệ rất tốt.” u Tiểu Lan lẩm bẩm nói.

Đây cũng là sau này bọn họ nghe giáo viên ở trường nói.

Sự quan tâm của họ dành cho con quá ít rồi.

Cho nên đứa con thứ hai, bọn họ cố gắng làm tốt nhất.

Không khí giữa hai người nhất thời trầm xuống, chỉ còn lại Tô Hữu Minh ngẩng đầu, tiếng ông nhả khói và bầu trời.

“Mẹ, cái này là áo len đan cho con sao?” Đúng lúc này, ở bên cạnh có một âm thanh nhỏ, tràn ngập hy vọng hỏi.

u Tiểu Lan đang cúi đầu đan áo len nghe thấy vậy lại ngẩng mặt lên liếc nhìn, sau đó ngớ người ra.

“Tiểu…Tiểu Duệ?” Chiếc kim đan áo trong tay u Tiểu Lan rơi xuống đất.

Tô Hữu Minh ngồi ở phía đối diện cũng cúi đầu, cũng như vậy một gương mặt khó tin.

“Tiểu Duệ?” Tô Hữu Minh run rẩy kêu lên một tiếng, yết hầu có chút đau nhói.

“Mẹ, cái này là đan cho em trai sao?” Tô Duệ hỏi với gương mặt đầy thất vọng.

“Tiểu Duệ?” Tiểu Duệ của mẹ.” u Tiểu Lan run rẩy sờ sờ lên gò má của Tô Duệ, để xác định rằng bản thân mình có phải là đang nằm mơ hay không.

“Mẹ, mẹ chưa mua balo mới cho con sao?” Gò má của Tô Duệ ngọ nguậy trong lòng bàn tay của u Tiểu Lan, sau đó mặt đấy uất ức nói.

“Tiêu Duệ.”

Điếu thuốc trong miệng của Tô Hữu Minh rớt xuống dưới, ông muốn đứng lên, lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cũng không biết là quá bất ngờ, hay là quá vui mừng.

Bởi vì không có sức lực đứng dậy, cho nên ông đang ngồi trên ghế đẩu từ từ bò dậy, kéo Tô Duệ ôm chầm vào lòng.

“Tiểu Duệ, con về rồi, con về rồi sao, sao lại ăn mặc phong phanh như này, lạnh không? Bố…bố…” Tô Hữu Minh ôm chặt con trong lòng, đã không khóc nổi thành tiếng nữa rồi.

Nếu như đây là một giấc mơ, thì đừng để ông phải tỉnh dậy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment