Tô Hữu Minh cởi áo của mình ra, khoác lên người con trai, có điều nó quá lớn nên đoạn thừa cứ quét xuống đất.
Hắn nhớ, khi Tô Duệ còn nhỏ, có một năm cậu bé cứ bị sốt mãi, hắn đã phải bế cậu bé chạy thật nhanh đến bệnh viện trong mùa đông lạnh lẽo, khi một trận bão tuyết lớn vừa đi qua.
Hắn sợ cậu bé bị lạnh, nên đã cởi đồ trên người mình ra, bọc lấy đứa con nhỏ.
Mặt đứa bé đỏ ửng lên vì phát sốt, bộ dạng thoi thóp của đứa bé khiến hắn vô cùng đau lòng.
May mắn là bọn họ đã kịp đến bệnh viện, cũng hồi phục rất nhanh chóng.
Nhưng Tô Hữu Minh lại bị cảm rồi, phải mất hơn một tuần mới khỏi bệnh.
“Về với ba đi, chúng ta về nhà nhé.” Tô Hữu Minh ôm con trai, nghẹn ngào nói.
Lúc này u Tiểu Lan cũng ngồi xuống, nâng gương mặt nhỏ của con trai lên, rơm rớm nước mắt nói: “Tiểu Duệ, Tiểu Duệ của mẹ, mẹ nhớ con lắm, mẹ nhớ con chết mất.”
“Mẹ ơi...”
Tô Duệ vùng khỏi tay mẹ, nhìn nàng gọi một tiếng.
“Sao thế? Có chuyện gì, nói cho ba mẹ nghe, ba mẹ nhất định sẽ giúp con.” u Tiểu Lan lau nước mắt nói.
“Mẹ ơi, cặp sách mới của con đâu? Mẹ đã đồng ý mua cặp cho con, mà mẹ không mua cho con, mẹ mua cặp sách mới cho em trai, lại còn mua rất nhiều quần áo mới nữa..., có phải mọi người không thích con không?” Tô Duệ nói với hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Sau đó hắn bật khóc thành tiếng, bao nhiêu uất ức trong lòng cũng bộc phát ra cả, hắn cúi đầu, lau nước mắt, nhưng càng ngày lại càng khóc lớn, không thể nín được, còn nước mắt cũng lau mãi không hết...
“Tiểu Duệ đừng khóc nữa, có ba mẹ ở đây rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa...” Thấy con trai cứ khóc mãi không ngừng, hai vợ chồng họ cũng đau lòng, nhất thời chân tay cứ luống cuống cả lên, không biết làm gì.
“Để cậu ấy khóc đi.” Lúc này, đột nhiên có người ở bên cạnh lên tiếng.
Hai vợ chồng nghe thấy tiếng nói thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn sang bên cạnh, hoàn toàn không biết người thanh niên đã đứng đó từ lúc nào.
“Anh là...” Tô Hữu Minh nghi ngờ hỏi.
Đồng thời giấu con mình ra sau lưng.
“Tôi là tiếp dẫn giả, dẫn độ người chết, giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện, rồi quay về cõi âm.” Hà Tứ Hải nói.
Mặc dù hai vợ chồng không được học hành nhiều, nhưng vẫn có thể hiểu ý của Hà Tứ Hải.
Mặt bọn họ lập tức tái mét.
“Tiểu Duệ thằng bé là... thằng bé là...” u Tiểu Lan lắp bắp nói.
“Phải, giờ cậu ấy là ma quỷ, bởi vì vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện, nên mới lưu lại nhân gian, tôi đã gặp cậu ấy ở công viên Lâm Hồ, sở dĩ...., hai người có thể nhìn thấy cậu ấy, tiếp xúc được với cậu ấy, là do được liên kết với đèn dẫn hồn.” Hà Tứ hải chỉ xuống mặt đất bên cạnh.
Lúc này bọn họ mới để ý, không biết từ lúc nào bên cạnh đã có một chiếc đèn lồng sáng đang thắp sáng.
“Tôi sẽ quay lại vào lúc bốn giờ chiều.” Hà Tứ Hải nói, rồi quay người chuẩn bị rời đi.
“Thần tiên đại nhân.” Đột nhiên Tô Duệ nghẹn ngào gọi hắn lại.
“Sao thế?” Hà Tứ Hải quay đầu lại, nghi hoặc nói.
“Cảm ơn.” Tô Duệ vừa lau nước mắt vừa nói.
“Đừng khách sáo.”
Hà Tứ Hải khẽ mỉm cười, xua tay với hắn, sau đó lập tức rời đi.
“Tiểu Duệ, chúng ta về nhà đi, về nhà với ba...” Tô Hữu Minh bế Tô Duệ thật chặt. hắn muốn đưa con trai về nhà.
Nhưng còn chưa về nhà đến nhà, tay hắn đã nhẹ hẳn đi, trên đó chỉ còn lại bộ đồ mà mình vừa cởi ra để khoác cho con trai.
“Tiểu Duệ?” Tô Hữu Minh hoảng hốt gọi hắn một tiếng.
Khi quay đầu lại, thì hắn thấy con trai mà mình vừa bế trong lòng đang cúi người xuống, nhặt chiếc đèn lồng đỏ dưới đất lên.
“Phải mang theo đèn dẫn hồn.” Hắn nghẹn ngào nói.
Hai vợ chồng đứng bên cạnh không biết làm thế nào.
...
Hai người họ không để ý chuyện làm ăn nữa, cửa hàng cũng không kịp đóng mà đưa con trai thẳng lên lầu.
Những ngôi nhà mặt phố trong thị trấn đều được xây theo kết cấu hai tầng lầu, lầu dưới để buôn bán, lầu trên để sinh hoạt.
“Đây là nhà ba mẹ mới mua, số tiền mà chúng ta đã dành dụm từ rất lâu vốn là để dành cho Tiểu Duệ lấy vợ khi lớn lên mà.” u Tiểu Lan nức nở nói.
Nhưng Tô Duệ lại chẳng nghe vào chút nào, hắn nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình trên tường phòng khách.
Tô Hữu Minh bế Tô Hiểu, u Tiểu Lan đứng bên cạnh, vừa hay đặt Tô Hiểu ở giữa bức ảnh, bọn họ đều đang cười nói vui vẻ.
“Thật tuyệt.” Tô Duệ tỏ vẻ vô cùng ghen tỵ.
“Tiểu Duệ có thích không, thích thì ba mẹ cũng sẽ chụp với con một tấm nhé.” Tô Hữu Minh hoảng hốt, vội vàng nói.
Tô Duệ lắc đầu, sau đó còn cẩn thận quan sát căn nhà, thực ra khi hắn làm ma quỷ, cũng đã trông thấy nơi này rất nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn quan sát căn nhà này dưới hình hài một ‘con người’.
Lần này hắn không chỉ nhìn, mà còn có thể cảm nhận được, ngửi thấy được...
Đây là nhà sao?
“Tuyệt thật đấy.” Tô Duệ lại lẩm bẩm.
Trước đây, hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến nhà lại có thể đẹp như thế này.
“Tiểu Duệ.” u Tiểu Lan đưa tay ra muốn bế hắn.
Nhưng Tô Duệ lại né sang một bên, khiến cho u Tiểu Lan vô cùng buồn khổ trong lòng.
Trước đây, khi nàng muốn bế con, thì con trai sẽ chủ động ùa vào lòng nàng.
“Tiểu Duệ, thần... thần tiên đại nhân nói, con còn tâm nguyện chưa hoàn thành nên mới lưu lại nhân gian, con nói với ba mẹ đi, con còn tâm nguyện gì, ba mẹ nhất định sẽ giúp con thực hiện.” Tô Hữu Minh nói chuyện với chút buồn bã trong đáy mắt.
“Mẹ nói, khi nào khai giảng, mẹ sẽ mua cặp sách mới cho con, thế mà mẹ còn chưa mua cho con nữa.” Tô Duệ ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt vô cùng tủi thân.
“Không phải mẹ không mua cho con, là vì, là vì...” u Tiểu Lan nghẹn ngào nói không thành tiếng.
“Là vì con không dùng được nữa, cho nên...” Tô Hữu Minh tiếp lời.
“Bây giờ mẹ đi mua cho con nhé, mẹ sẽ mua cho con một chiếc thật đẹp, sẽ mua cho Tiểu Duệ nhà chúng ra một chiếc cặp sách thật đẹp.” u Tiểu Lan lau nước mắt.
Nhưng lời vừa dứt, thì nước mắt lại trào ra.
“Tiểu Duệ của em, con trai của em, là do mẹ không tốt, mẹ nên mua cho con sớm hơn...” u Tiểu Lan đau khổ khóc lớn.
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa..., anh đi mua cho Tiểu Duệ, em ở nhà với con đi, anh sẽ về sớm thôi.” Tô Hữu Minh đứng dậy nói.
Trên thị trấn có trường học, đương nhiên sẽ có văn phòng phẩm, hắn đi xem xem ở đó có bán không.
“Đi cùng nhau đi, để Tiểu Duệ tự mình chọn, đúng rồi, Tiểu Duệ, con mặc ít quần áo thế, có lạnh không? Mẹ lấy quần áo cho con mặc, lấy quần áo cho con mặc.” u Tiểu Lan vội vàng đứng lên.
Sau đó chạy vào trong phòng, vừa mở cửa tủ ra thì nàng lại sững người lại.
Quần áo của Tô Hiểu quá nhỏ.
Quần áo của Tô Hữu Minh lại quá lớn.
Trong tủ không còn bộ quần áo nào của Tô Duệ, cũng chẳng có bộ quần áo nào Tô Duệ có thể mặc vừa.
“Tìm quần áo của anh cho Tiểu Duệ mặc đi, lát nữa chúng ta ra ngoài mua cho Tiểu Duệ sau.”
Tô Hữu Minh cùng Tiểu Duệ vào phòng.
Tô Duệ ngây người nhìn tủ quần áo đang mở.
“Mẹ ơi.”
“Ơi ~” u Tiểu Lan vội vàng đáp lại một tiếng.
“Quần áo của em trai nhiều quá, đẹp quá.” Hắn vô cùng ghen tỵ nói, sau đó cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Đôi xăng đan bung keo, chiếc quần đùi cũ, chiếc áo ba lỗ xanh giặt nhiều đến nỗi sờn sang màu trắng.
Đây là bộ quần áo hắn đã mặc khi vào thành phố với ba mẹ, nó cũng được coi là bộ quần áo tốt nhất của hắn.
“Mẹ mua cho con nhé, mẹ sẽ mua cho Tiểu Duệ nhiều quần áo đẹp hơn.” u Tiểu Lan ngồi xổm xuống, áy náy nâng mặt con trai lên.
Nhưng Tô Duệ lại lắc đầu.
Sau đó hắn mỉm cười đầy chờ mong nói: “Mẹ ơi, mẹ mua cặp sách mới cho con nhé, có cặp sách mới là tâm nguyện của con được hoàn thành rồi, con có thể đi xuống cõi âm rồi, con không muốn ở lại nhân gian nữa.”
“Con trai của mẹ, mẹ không nỡ, mẹ không đành lòng để con đi...” u Tiểu Lan ôm con trai vào lòng, rồi bật khóc lớn.
Tô Duệ ngơ ngẩn một hồi, tựa khẽ đầu vào vai mẹ mình, sau đó dịu dàng vô lưng nàng.
“Mẹ ơi ~”
------
Dịch: MBMH Translate