Hai vợ chồng Tô Hữu Minh đã mua cho Tô Duệ bộ quần áo đẹp nhất trong cửa hàng quần áo trên thị trấn, đương nhiên còn mua cho Tô Duệ chiếc cặp sách mới mà cậu luôn nhớ mãi ngay cả khi đã chết.
“Mẹ ơi~”
“Sao thế?”
“Bây giờ các bạn sẽ không chê cười chiếc cặp rách của con nữa đúng không?”
“Phải, bọn chúng sẽ ghen tỵ với con!” u Tiểu Lan nghẹn ngào nói, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.
Tô Duệ nghe vậy thì vui vẻ hơn hẳn.
Sau đó cậu đưa tay ra tỉ mỉ sờ mó chiếc cặp sách nhỏ trong lòng.
Chiếc cặp màu xanh, bên trên còn có một chú mèo máy.
Cậu đã từng xem bộ phim về chú mèo máy, cũng rất muốn có một người bạn thân có thể lấy ra những món bảo bối thần kỳ như chú mèo máy đó.
Đặc biệt là cánh cửa thần kỳ, cậu muốn đi đâu thì đi, buổi tối không cần phải ở nhà một mình nữa, mà có thể đi tìm ba mẹ bất cứ lúc nào, nhưng đáng tiếc sau này tivi hỏng rồi, không xem được nữa.
“Ba ơi.” Tô Duệ ngẩng đầu lên gọi.
“Ơi ~” Tô Hữu Minh đáp lại một tiếng, mũi hắn đã ửng đỏ và hơn nghẹn lại.
“Ba giúp con đeo lên lưng có được không?” Tô Duệ ngẩng cổ lên hỏi.
“Đương... đương nhiên là có thể rồi.” Đôi tay run rẩy của Tô Hữu Minh giúp hắn mang cặp sách lên lưng, rồi cẩn thận giúp cậu kéo thẳng dây đai.
“Cảm ơn ba mẹ!” Tô Duệ đeo chiếc ba lô trên vai cúi đầu trước hai người.
“Con không cần cảm ơn, không cần đâu...” u Tiểu Lan bật khóc nói.
Lời cảm ơn của con trai khiến nàng cảm thấy bọn họ trở nên vô cùng xa lạ.
Tô Duệ không nói chuyện, mà lại nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
“Ba mẹ ơi.”
“Ơi ~” Hai người vội vàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đáp lại
"Tạm biệt ~" Tô Duệ vẫy tay.
Sau đó trong phòng xuất hiện một vầng sáng.
"Đừng đi, Tiểu Duệ, đừng đi ..." u Tiểu Lan đưa tay muốn kéo hắn, nhưng nàng lại hoàn toàn không thể chạm vào hắn.
Tô Hữu Minh nghẹn nào, cũng muốn đưa tay ra kéo lấy hắn.
“Con đi tìm ông nội đây, ông nội đối xử với con rất tốt, con rất nhớ ông, ông nhất định cũng rất nhớ con nhỉ?” Nói rồi, cậu liền bước vào trong vầng sáng.
Hồi nhỏ, khi ba mẹ đi làm ở bên ngoài, cậu đều ở với ông nội, ông nội đối xử rất tốt với cậu, rất thích cậu.
Ông nội vẫn hay nói, ông mong cậu học tập chăm chỉ, mau chóng lớn lên.
Nhưng cậu lại để ông nội thất vọng rồi, ông nội gặp cậu, liệu có đánh đòn cậu không?
Ha ha, đánh cậu cậu cũng chẳng sợ, có thể nhìn thấy ông nội là cậu vui lắm rồi.
Tô Duệ biết mất hút trong tiếng cười.
Quần áo và cặp sách mới trên người hắn đều rơi hết xuống đấy.
“Tiểu Duệ...” u Tiểu Lan thút thít, ngã khụy xuống đất, bò đến gần ôm lấy quần áo và sách vừa rơi xuống vào lòng.
“Xin lỗi, xin lỗi...”
Tô Hữu Minh đang ngẩn người đột ngột quay đầu lại, nhìn về phía cái bàn đang đặt đèn dẫn hồn.
Chiếc đèn dẫn hồn không biết đã biến mất từ bao giờ rồi.
Hắn lập tức lao ra ngoài.
Thị trấn này không lớn, chỉ có một con phố dài với hai con hẻm, chẳng bao lâu sau hắn đã tìm chiếc xe của ‘thần tiên đại nhân’ đang đậu bên đường.
Thần tiên đại nhân đang đứng trước một quầy hàng cách đó không xa, có vẻ như đối phương đã nhìn thấy hắn, mà quay đầu về phía bên này.
Tô Hữu Minh vội vàng chạy về phía hắn, nhưng lại vì hấp tấp quá mà ngã cả ra đất.
Nhưng Tô Hữu Minh không quan tâm được nhiều, hắn vội vàng bò tới trước mắt Hà Tứ Hải, mà không nói lời nào.
Chỉ là đầu hắn bị đụng, nên đã sưng tím cả lên.
“Hầy, anh không cần làm như vậy, tôi cũng không ngờ cậu ấy lại quay về cõi âm sớm như thế.” Hà Tứ Hải vội vàng đỡ hắn dậy.
Đây cũng là lần đầu tiên Hà Tứ Hải gặp trường hợp này, mấy con ma trước đây được hắn giúp đỡ hoàn thành tâm nguyện, con nào cũng muốn ở với người thân thêm một lúc, chứ làm gì có ai vội vã rời đi như Tô Duệ.
Có lẽ hắn đã quá thất vọng về thế giới rồi!
"Tất cả đều là lỗi của chúng tôi, là do chúng tôi ít quan tâm đến thằng bé, trước giờ lúc nào cũng chỉ nghĩa đến việc kiếm thật nhiều tiền,...”
“Tôi có thể hiểu ...” Hà Tứ Hải vỗ vai hắn.
Cũng giống như ban đầu, nếu hắn bỏ mặc Đào Tử, ra ngoài làm việc một mình, thời gian kéo dài như vậy, chỉ e là Đào Tử cũng sẽ dần dần xa cách với hắn, cuối cùng lại trở thành một người xa lạ.
Nhưng Tô Duệ vẫn còn nhỏ, hắn vẫn chưa hiểu được điều này, hắn chỉ muốn những lúc hắn tủi thân, đau lòng, cô đơn,... thì ba mẹ có thể ở bên cạnh hắn.
Vì vậy, hắn rất ghen tị với em trai của mình ...
Luôn có người ở bên, chăm sóc.
Vì vậy hắn đã đi tìm người ông yêu thương hắn nhất, ông nội chỉ thuộc về một mình hắn thôi.
Nhưng bây giờ nói ra những điều này thì có ích gì?
“Vào ngày mười lăm tháng bảy năm sau, hai người hãy đến Trấn Hồ Kim Hoa ở Hợp Châu, có lẽ sẽ còn được gặp lại.” Hà Tứ Hải nói.
“Ngày mười năm tháng bảy?” Tô Hữu Minh sững người lại, sau đó liền bừng tỉnh.
“Cảm ơn, cảm ơn!” Hắn lại định quỳ xuống dập đầu, nhưng lại bị Hà Tứ Hải giữ chặt, không thể quỳ xuống được.
“Tiểu Duệ nói, thần tiên đại nhân giúp thằng bé hoàn thành tâm nguyện, nó sẽ trả thù lao cho thần tiên đại nhân, thằng bé... nó lại chẳng có gì cả, chúng tôi vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, có thể đưa hết cho thần tiên đại nhân.” Tô Hữu Minh bất an xoa tay nói.
“Không cần, Tiểu Duệ đã trả thù lao cho tôi rồi.” Hà Tứ Hải nói.
“Hả?” Tô Hữu Minh nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
Hà Tứ Hải xòe bàn tay ra.
Thì chỉ thấy tròng bàn tay hắn có một cây kem.
Trên cây kem có mấy chữ.
“Thêm một cây nữa.”
...
“Ba ơi, ba ơi, ba xem con nhặt được gì này.” Tô Hữu Minh đang làm việc thì nghe thấy giọng nói phấn khích của con trai, liền ngẩng đầu lên nhìn.
“Một cây kem, có gì thú vị chứ?” Tô Hữu Minh thờ ơ nói.
“Không phải, ba nhìn này, bên trên có viết ‘thêm một cây nữa’ đó.” Tô Duệ chạy tới trước, vui vẻ giơ cây kem ra trước mắt hắn.
“Thật sao, con may mắn thật đấy, cũng không biết còn đổi được không nữa.” Tô Hữu Minh cũng mừng cho hắn.
“Nhưng tại sao mấy que kem con ăn đều không có?” Tô Duệ hơi thất vọng nói.
“Đó là vì mấy cái kem con ăn là đồ rẻ tiền, con xem que kem này đi, thật là tinh xảo, chắc chắn là rất đắt.” Tô Hữu Minh nói.
Tô Duệ nghe vậy thì mắt sáng rực lên.
“Rất đắt, vậy chắc chắn là rất ngon?” Tô Duệ vui vẻ hỏi.
“Ha ha, đương nhiên rồi, chắc chắn là vô cùng ngon, lát nữa con đến cửa hàng hỏi ông chủ xem, còn có thể đổi được nữa không.” Tô Hữu Minh cười nói.
“Nếu không đổi được thì sao?” Tô Duệ hơi lo lắng hỏi.
Còn có chút sợ sệt nữa.
“Không đổi được cũng không sao, con phải ngoan, khi kỳ nghỉ hè kết thúc, con mà có thể hiện tốt, ba sẽ mua cho con một cây.” Tô Hữu Minh cười nói.
“Cảm ơn ba, ba là tốt nhất.” Tô Duệ hân hoan nói.
“Đứa trẻ ngốc, có vậy mà cũng vui đến thế sao?” Tô Hữu Minh bật cười ha ha.
“Vậy con không đổi nữa.” Tô Duệ trịnh trọng cất que kem vào trong túi áo.
“Hả, tại sao?”
“Bởi vì ba cũng phải thể hiện thật tốt, đợi đến khi đi khai giảng về, con sẽ dành phần thưởng này cho ba.” Tô Duệ ngẩng đầu cười nói.
“Đứa trẻ ngốc.”
...
“Đứa trẻ ngốc, vẫn còn giữ lại sao.” Nước mắt Tô Hữu Bằng nặng nề rơi xuống.
“Xin lỗi, ba làm không tốt, không chăm sóc tốt cho con...”
“Thần tiên đại nhân, anh có thể đưa que kem này cho tôi không? Tôi... tôi có thể cho anh tiền, tôi sẽ mua lại nó...” Tô Hữu Minh lắp bắp nói.
“Không cần đâu, tặng anh này.” Hà Tứ Hải lập tức đưa cho hắn.
“Cảm ơn, cảm ơn....”
Tô Hữu Minh nắm chặt que kem trong tay, không ngừng nói cảm ơn.
Hà Tứ Hải nhìn hắn, thở dài một hơi, rồi lập tức quay người rời đi.
Đi được một đoạn thì quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tô Hữu Minh lẩm bẩm trong miệng cái gì đó, rồi loạng choạng đi về nhà.
------
Dịch: MBMH Translate