Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 299 - Chương 299: Lòng Đỏ Trứng Muối

Chương 299: Lòng Đỏ Trứng Muối Chương 299: Lòng Đỏ Trứng Muối

“Cô Lưu, cô vội vàng như vậy để làm gì, tối nay có hẹn sao?” Cô giáo Vu ngồi đối diện thấy cô Lưu Vãn Chiếu vội vàng thu dọn đồ đạc thì trêu chọc.

“Đúng vậy, hôm nay bạn trai tôi đón tôi tan làm.” Lưu Vãn Chiếu vui vẻ ra mặt nói.

“Cô Lưu, là một người bạn bên cạnh cô, tôi phải nói với cô một câu.” Cô giáo Vu nghiêm túc nói.

Cô giáo Lý dạy toán ở bên cạnh liền vểnh tai lên nghe ngóng.

“Tiểu Lưu này, biểu hiện của cô quá nôn nóng, bạn trai cô đón cô tan làm, cô vui vẻ đến vậy sao? Tôi nói với cô này, cô càng vui vẻ, thì chứng tỏ là cô càng yêu anh ta, đàn ông sẽ càng không coi trọng cô...” Cô giáo Vu thẳng thắn nói.

Cô giáo Lý dạy toán ở bên cạnh cũng gật đầu liên tục, vô cùng đồng ý với lời nói của cô giáo Vu.

Trong tình yêu, càng để tâm, thì càng đau lòng, càng tổn thương, yêu đương không nên cứ ngốc nghếch làm vừa lòng đối phương, đối xử tốt với đối phương, mà phải dùng chút tâm cơ...

“Cô nói gì, tôi đều biết, nhưng Tứ Hải anh ấy không như vậy.” Lưu Vãn Chiếu mỉm cười nói.

“Tất cả những người đang yêu, đều cho rằng người đàn ông của mình khác với những người khác, nhưng thực ra tất cả đàn ông đều như nhau cả.” Cô giáo Lý ở bên cạnh khẽ nói.

“Ví dụ như bọn họ đều thích những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.” Cô giáo Vu lập tức phụ họa theo.

“Tôi cũng rất trẻ tuổi, rất xinh đẹp.” Lưu Vãn Chiếu bật cười ha ha.

“Nói là như vậy, nhưng đến khi cô già rồi thì sao?” Cô giáo Lý nói.

“Anh ấy cũng sẽ già đi.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Nhưng anh ta vẫn sẽ thích những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.” Cô giáo Vu nói.

“Nhưng những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp sẽ không thích anh ấy đâu.” Lưu Vãn Chiếu nói trên miệng là như vậy, nhưng trong lòng lại bắt đầu suy ngẫm về vấn đề này, Hà Tứ Hải sẽ già đi sao?

“Chỉ cần có tiền, thì sẽ có những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi thích anh ta.” Cô giáo Lý nói.

“Cho nên, nếu như cô thực sự muốn ở bên cạnh anh ta, thì phải nắm chắc trong tay tài chính của gia đình.” Cô giáo Vu nghiêm túc nói.

“Tôi biết rồi, tôi đi đây, hai chị đại.” Lưu Vãn Chiếu cầm túi, vui vẻ vẫy tay chào hai người rồi ra khỏi phòng làm việc.

“Cô ấy chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi.” Cô giáo Vũ nhìn theo bóng lưng của Lưu Vãn Chiếu, khẽ nói.

“Ừm, chịu thiệt cũng tốt, dù sao cô ấy vẫn còn trẻ.” Cô giáo Lý nói.

“Cô giáo Lý, khi cô còn trẻ có phải cô cũng từng gặp phải tra nam không?” Cô giáo Vu đột nhiên hỏi.

Cô giáo Lý nghe vậy thì nhíu mày, sau đó khẽ cười nói: “Đâu có, chồng tôi là mối tình đầu của tôi, chắc cô giáo Vu thì gặp không ít đâu nhỉ?”

“Cũng đúng, tôi thì khác, khi còn trẻ, có rất nhiều người theo đuổi, lúc ấy tôi cũng xinh đẹp và trẻ tuổi như cô giáo Lưu ấy, nhưng tuổi trẻ thì thơ ngây, nên đã gặp phải rất nhiều tra nam.” Cô giáo Vu thản nhiên nói.

Là một giáo viên dạy toán, cô giáo Lý nghe vậy thì nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

...

“Cô giáo Lưu...” Lưu Vãn Chiếu vừa bước ra khỏi trường, thì phía sau đã có một người gọi cô.

“Đường Tiểu Uyển? Có chuyện gì không?” Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại lạ lẫm hỏi.

“Hôm nay cô giáo Lưu tan làm sớm vậy sao?” Đường Tiểu Uyển cười hỏi.

Hôm nay sao thế, ai cũng quan tâm đến chuyện nàng tan làm sớm thế?

“Tôi hết lớp dạy rồi.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Cô giáo Lưu, có phải cái chú bán sách người lớn đến đón cô không?” Đường Tiểu Uyển đảo mắt nói.

“Em thông minh thật đấy, những chuyện của người lớn, em đừng quan tâm, chú tâm vào học hành đi.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Cô giáo Lưu, cô thực sự đang yêu chú ấy sao, trước đây chú ấy còn ở cổng trường bán sách người lớn cho bọn Triệu Tâm Thủy mà.” Đường Tiểu Uyển nói.

“Nói thế nào nhỉ, đó là thứ được xuất bản chính quy, được nhà nước cho phép xuất bản mà.” Lưu Vãn Chiếu nói.

Đường Tiểu Uyển: Σ(⊙▽⊙)

Đường Tiểu Uyển nghe vậy thì ngây người ra, ban đầu cô đâu có nói như vậy, đây vẫn còn là cô giáo Lưu mà nàng biết sao?

Quả nhiên, cô giáo Lưu đã bị tên lừa đảo đó tẩy não rồi.

“Được rồi, đi học đi, tôi đi đây.” Lưu Vãn Chiếu nói, quay người ra khỏi trường học.

“Hừ, nếu chú thực sự dám lừa gạt cô giáo Lưu, tôi nhất định sẽ bảo chị tôi bắt chú.” Đường Tiểu Uyển thô bạo nói, rồi quay trở lại lớp học.

“Về sớm vậy sao?” Lưu Vãn Chiếu mở cửa ghế phụ, ngồi vào trong.

Sau đó, vuốt vuốt mũi, tại sao lại có mùi hương? Chẳng lẽ...

Hà Tứ Hải quay người, lấy một bó hồng từ ghế sau lên, đưa cho Lưu Vãn Chiếu, nói: “Tặng cho em.”

“Hả?” Lưu Vãn Chiếu vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng.

“Tặng cho em sao?” Lưu Vãn Chiếu hỏi.

“Đương nhiên, không tặng cho em thì còn tặng cho ai?”

“Nhưng... nhưng tại sao đột nhiên lại tặng hoa cho em?” Lưu Vãn Chiếu thấy lại hỏi.

Bó hoa hồng được điểm thêm một chút gypsophila, trông càng thêm xinh đẹp.

“Sao thế? Không thích hả?” Hà Tứ Hải cười hỏi.

“Đương nhiên không phải, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho em mà.” Lưu Vãn Chiếu khẽ nói.

“Chẳng qua là có hơi đột ngột.” Lưu Vãn Chiếu nói tiếp.

“Em không biết sao? Chợ hoa tươi ở Hợp Châu, về cơ bản đều lấy hàng từ huyện Trường Thuận đấy.” Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe xong thì bừng tỉnh, hình như đã từng nghe nói qua rồi.

Hà Tứ hải cũng không biết, nhưng trên đường đến Trường Thuận, hắn đã trông thấy những sạp lớn bày bán đầy hoa tươi ở bên đường, nên mới biết.

Nên hắn đã mua cho Lưu Vãn Chiếu một bó hoa tươi trong cửa hàng hoa trên thị trấn.

“Nếu em thích, sau này anh sẽ tặng em thường xuyên.” Hà Tứ Hải nói.

“Bất ngờ một lần là được rồi, ngày nào cũng tặng thì chẳng thú vị nữa, không cần phí tiền như vậy đâu, đắt lắm mà.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Cũng đúng, vậy sau này anh không tặng nữa.” Hà Tứ Hải nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu.

“Hừ, em nói không tặng, thì anh không tặng nữa sao.” Lưu Vãn Chiếu bĩu môi nói.

“Ha ha~, anh tặng em, anh tặng em...”

“Em không cần nữa nhé, có người sẽ tặng cho em.”

“Ai, ai tặng em, xem anh đánh chết gã đó.”

“Không nói anh biết.”

“Mau nói đi, nếu không...”

“Nếu không làm sao?”

“Tối nay về nhà, anh sẽ dạy dỗ em thật tốt.”

“Hừ ~, lưu manh?”

“Hả, anh chỉ nói tối nay về nhà, sẽ dạy cho em chút đạo lý, em nghĩ đi đâu thế? →_→”

“Hà Tứ Hải?” Hai má Lưu Vãn Chiếu đỏ ửng lên, nàng thẹn quá hóa giận rồi.

“Làm gì thế?”

“Cắn anh đấy~”

“Thế à? Chà chà ~”

“Xí xí xí ~, hôi chết mất.”

...

Chiếc xe lại khởi động.

“Anh còn mua gì nữa thế?” Lưu Vãn Chiếu nhìn ra ghế sau chiếc xe một cái, rồi hỏi.

“Một vài món đặc sản thôi, anh đã hứa với Huyên Huyên rồi.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Nhóc con ham ăn, lại còn ăn nữa sẽ biến thành cô gái mập mạp mất thôi.” Lưu Vãn Chiếu cười nói.

“Huyên Huyên vẫn còn đỡ, nhưng dạo này Đào Tử mập lên nhiều rồi, phải hạn chế mức ăn lại, nếu không sẽ thực sự biến thành cô gái mập mạp đấy.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Ha ha, Đào Tử mà nghe thấy anh nói con bé như vậy, chắc chắn sẽ lại mổ mông anh.”

Hà Tứ Hải nghe vậy, thì lại nhớ bộ dạng chụm tay thành mỏ chim, miệng thì hét lớn nói mình là một con gà trống lớn của Đào Tử, thì trong lòng lại cảm thấy ấm áp, khóe môi cũng theo đó mà cong lên mỉm cười.

Tâm trạng uất ức vì Tiểu Duệ hình như cũng vì thế mà dần tiêu tan.

Hoàng hôn màu đỏ cam phía chân trời xuyên qua cửa kính ô tô, ấm áp chiếu lên người.

Hà Tứ Hải cứ như nghe thấy giọng nói của Đào Tử đang chỉ về phía mặt trời văng vẳng bên tai.

“Lòng đỏ trứng muối.”

Lòng đỏ trứng muối, nhân sinh hướng về.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment