Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 300 - Chương 300: Sinh Viên Mất Tích

Chương 300: Sinh Viên Mất Tích Chương 300: Sinh Viên Mất Tích

“Ừ sao, ừ sao…”

Đào Tử và Huyên Huyên ngồi song song với nhau trên ghế, vừa ăn đồ ăn vặt mà Hà Tứ Hải đem về, vừa hân hoan đung đưa đôi chân nhỏ.

“Ăn ít thôi, nếu không thì tí nữa ăn không nổi cơm tối.” Hà Tứ Hải ngồi ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

Nhưng rõ ràng là, hai đứa nhóc này nghe không lọt tai câu nào, cặp mắt nhìn chằm chằm vào những đồ ăn vặt khác ở trên bàn, chỉ muốn bản thân mình mọc ra thêm một cái miệng nữa.

“Đúng rồi, Tứ Hải, tôi đã tìm người đem hai viên phỉ thúy nguyên thạch lần trước để người khác mở ra rồi.” Lưu Trung Mưu ngồi ở bên cạnh đột nhiên nói.

Bởi vì về tới nơi thì trời đã tối, Hà Tứ Hải cũng không tự nấu cơm nữa, hai anh em một lớn một nhỏ tối nay ăn chực ở nhà Lưu Trung Mưu.

“Vậy ạ? Lớn khoảng bao nhiêu ạ? Đẹp không ạ?” Hà Tứ Hải có chút hiếu kỳ hỏi.

Lưu Trung Mưu rút điện thoại ra, đưa cho Hà Tứ Hải.

Phỉ thúy được xử lý quá vô cùng đẹp, đương nhiên kỹ năng chụp choẹt của người chụp ảnh cũng tốt, một trắng một đen óng ánh dưới ánh mặt trời, rực rỡ rạng ngời.

“Cho con xem với, cho con xem với…” Hai đứa nhóc vừa nãy còn không nghe Hà Tứ Hải nói lúc này cũng tụ lại.

Hà Tứ Hải đưa tay ra vuốt nhẹ đầu của hai đứa nhóc kia.

Hai đứa nhóc ôm lấy đầu cười khúc khích.

“Nhưng mà rất là đẹp đó?” Hai đứa nhóc mặt đầy kinh ngạc.

Hoàn toàn không ngờ tới đây là viên đá mà lúc trước họ chê.

“Nguyên liệu rất phong phú, cho dù lấy ra làm bốn món trang sức thì vẫn còn thừa lại, vốn nghĩ muốn tôi chuyển cho anh ta, Huyên Huyên thì sao, tôi đồng ý giúp con bé rồi, viên này của Đào Tử cậu xem xem sao? Lưu Trung Mưu hỏi.

“Chú cứ xem mà làm thôi!” Hà Tứ Hải trả lại cho Lưu Trung Mưu.

“Vậy được, nhất định cho cậu một cái giá hợp lý, đến lúc đó cậu có thể mua một chiếc xe.” Lưu Trung Mưu nói.

Hà Tứ Hải: “....”

…….

Ăn cơm tối ở nhà Lưu Trung Mưu xong, Hà Tứ Hải chuẩn bị đưa Đào Tử trở về nhà.

“Nhưng em vẫn muốn chơi thêm chút nữa!” Đào Tử có chút không đồng ý.

“Đã chơi với Huyên Huyên cả ngày rồi, còn chưa đủ sao?”

“Đuơng nhiên là không đủ, bọn em vẫn muốn chơi tiếp.” Huyên Huyên ở bên cạnh ôm lấy Đào Tử.

“Vậy thì cũng để ngày mai rồi chơi tiếp, giờ về ngủ thôi.”

“Haiz~” Đào Tử lại thở dài một hơi, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo Hà Tứ Hải đi về.

Cô vẫn là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời!

“Con đi theo làm gì?” Tôn Nhạc Dao bắt lấy Huyên Huyên đang muốn chạy ra ngoài theo phía sau Hà Tứ Hải.

“Con vẫn muốn chơi với Đào Tử thêm chút nữa?” Huyên Huyên nói với vẻ mặt đầy chờ mong.

Tôn Nhạc Dao không trả lời con bé, trực tiếp kéo cô bé vào trong.

Nhưng đúng lúc đó, bên cạnh lại có một âm thanh truyền đến.

Tôn Nhạc Dao ngơ người ra, mới kéo đứa con gái nhỏ vào, đứa con gái lớn lại chạy ra ngoài.

“Tại sao chị có thể đi chơi, con thì lại không được?” Huyên Huyên vùng vẫy cánh tay mặt đầy sự khó chịu.

“Ờ….., chị con đủ lông đủ cánh rồi, mẹ không quản nổi nó nữa.” Tôn Nhạc Dao nói đầy bất lực.

“Cánh?”

Huyên Huyên nghe nói vậy dùng sức xoay cổ nhìn về phía sau lưng của mình, giống như một chú cún con vậy.

Tôn Nhạc Dao bị con bé chọc cười, không nhịn được cười nói: “Con làm gì thế?”

“Mẹ, con cũng có cánh đúng không?” Huyên Huyên hỏi với vẻ mặt đầy hiếu kỳ.

“Đương nhiên rồi, con có một đôi cánh rất đáng yêu, con chính thiên thần nhỏ của mẹ.” Tôn Nhạc Dao ôm cô bé vào lòng nói.

“Nhưng sao con lại không nhìn thấy?” Huyên Huyên bày ra vẻ mặt nghi ngờ.

“Bởi vì cánh của con, chỉ có bố mẹ mới có thể nhìn thấy.” Tôn Nhạc Dao nói.

“Thật sao ạ? Vậy đợi đến khi con lớn bằng chị, cánh cũng sẽ dài cứng ạ, sau đó có thể bay lên đúng không ạ?” Huyên Huyên hỏi với khuôn mặt tràn ngập sự hiếu kỳ.

“Đúng vậy, sẽ bay lên được, bay một cách tự do tự tại.” Tôn Nhạc Dao hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của cô bé.

“Chỉ có điều bây giờ, cách của con vẫn chưa dài và cứng, ngoan ngoãn đi ngủ với mẹ nào.”

“Vâng ạ ~” Huyên vui vẻ đồng ý.

Cô bé tràn đầy sự chờ mong, chờ mong một ngày sau lưng có thể mọc cánh, tự do bay lượn trên bầu trời.

Ngày hôm sau.

Khi Huyên Huyên nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu, luôn nhìn lén phía sau lưng cô.

Lưu Vãn Chiếu bị cô bé nhìn đến mức quái lạ.

“Em làm gì thế?” Lưu Vãn Chiếu hỏi.

“Em đang nhìn cánh của chị.”

“Cánh gì?” Lưu Vãn Chiếu càng thêm mơ hồ.

“Không nói với chị đâu.”

“Ngốc nghếch.”

“Hì hì ~”

“Chị, chị biết bay sao?” Huyên Huyên lại tò mò hỏi.

“Bay? Con người làm sao biết bay được, đi máy bay thì còn có thể.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Sao mà lại không biết bay được? Có cánh mà không biết bay, chị thật ngốc?” Huyên Huyên mặt đầy kinh ngạc.

“Nói ngốc nghếch cái gì đấy, mau ăn sáng đi, ăn sáng xong thì đi học cùng với Đào Tử, chị đi đây, bai bai.” Lưu Vãn Chiếu quyết định không đáp lời đứa trẻ ngốc này nữa, nói tiếp nữa, thì không biết khi nào xong.

“Bai bai chị.” Huyên Huyên vẫy vẫy tay.

Sau đó nhìn chằm chằm vào Lưu Vãn Chiếu, xem thử có phải chị nhân lúc cô bé không để ý lén bay đi.

Hà Tứ Hải đưa Đào Tử và Huyên Huyên đến trường mầm non, chuẩn bị đi đến Vấn Tâm Quán.

Giữa đường thì gặp được Đinh Mẫn đã lâu không gặp.

Cô lái một chiếc SUV, mặc thường phục, xem ra hôm nay cô được nghỉ phép.

“Sớm vậy?” Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên.

“Không sớm nữa, tôi vừa đưa Tiểu Uyển đến trường, thuận tiện ghé qua luôn.” Đinh Mẫn đổ xe bên đường.

Còn về những lời nói mà Đường Tiểu Uyển “vu khống” cho Hà Tứ Hải ở trước mặt cô, cô không hề tin một câu nào.

Thế là hai người men theo đường lớn, xuống tới hồ Kim Hoa, xuôi theo hồ Kim Hoa, ngoài có đường Hoàn Hồ ra, phía dưới đường còn có hoa viên, cây cối, sau đó ở phía dưới mới là bãi cát.

Lúc này rất nhiều người lớn tuổi đi tập thể dục buổi sáng, tập thể dục xong đang quay về.

“Là chuyện mà cô nói mấy trước phải không?” Hà Tứ Hải tìm một cái ghế dài ngồi xuống.

Hồ Kim Hoa ở phía đối diện gió thổi nhẹ, sóng nước lấp loáng, vài con thủy điểu bay lượn trên bầu trời, phía cuối đường chân trời thấp thoáng thấy những chiếc thuyền phất phới.

“Đúng vậy, đúng lúc hôm nay tôi được nghỉ, quyết định trực tiếp qua đây.” Đinh Mẫn vuốt vuốt mái tóc dài bị gió thổi rối.

Hà Tứ Hải ngồi ở dưới làn gió có thể ngửi thấy rõ mùi nước hoa trên người cô.

“Chuyện gì?”

“Hợp Châu từng xảy ra một vụ án mất tích, người mất tích là một nữ sinh năm hai của đại học Hợp Châu, cảnh sát chúng tôi điều tra nhiều năm, nhưng lại không tìm ra được manh mối nào.”

20 năm trước, sinh viên vẫn tương đối ít, nhất là sinh viên nữ.

Nữ sinh viên này tên là Hoàng Vi Vi, là người thôn Giang Thành Tây Sơn, ở nhà là con thứ hai, trên còn có một người chị, dưới còn một người em trai, điều kiện gia đình không quá tốt, có thể cho con đi học đại học quả là điều không dễ dàng gì.

Bởi vì ở thôn quê lên, Hoàng Vi Vi học hành rất chăm chỉ, thành tích ở trường luôn rất tốt.

Nhưng vào tối ngày 17 tháng 10 năm 1999, Hoàng Vi Vi tự học xong vốn nên trở về ký túc xá như thường lệ, nhưng người lại đột nhiên mất tích, cảnh sát điều tra nhiều năm, cũng không thể tìm được tí manh mối hữu dụng nào.

“Bố của Hoàng Vi Vi mỗi năm vào ngày 17 tháng 10 đều sẽ mang một giỏ trứng gà, đến sở cảnh sát của chúng tôi hỏi thăm tình hình tiến triển của vụ án, gần 20 năm nay, một năm cũng không xót.”

“Năm nay chú Hoàng cũng như vậy không từ bỏ, nhưng mà lại ốm đi rất nhiều, ung thư thực quản giai đoạn cuối, căn bản là không còn nhiều thời gian nữa, tâm nguyện duy nhất của ông, chính là có thể tìm thấy tung tích của con gái, nhưng tiếc thay, cảnh sát chúng tôi lại lần nữa khiến ông thất vọng.”

“Ông nói với chúng tôi, sang năm ông không đến được nữa rồi, bởi vì có thể ông không thể sống đến lúc đó, nhưng hy vọng chúng tôi đừng từ bỏ vụ án này, tiếp tục điều tra tiếp…”

Thần sắc Đinh Mẫn tràn ngập sự âm u.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment