Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 301 - Chương 301: Cô Gái Bạch Tộc

Chương 301: Cô Gái Bạch Tộc Chương 301: Cô Gái Bạch Tộc

“Mất tích hơn 20 năm rồi, khả năng bị hại là vô cùng cao, nếu không thì cũng sẽ không đến nỗi chúng tôi không tìm được một chút manh mối nào như thế này, cho nên...” Đinh Mẫn.

Hà Tứ Hải hiểu ý nàng, gật đầu nói: “Thời gian trôi qua lâu quá rồi, tôi cũng không biết cô ấy có còn ở trên nhân gian không, cô đưa thông tin chi tiết cho tôi, đừng vội thông báo cho người thân, đợi tôi tìm được rồi sẽ báo lại cho cô.”

“Được.” Đinh Mẫn nghe vậy thì đáp lại một tiếng.

Sau đó...

Đột nhiên không biết nên nói gì.

Chuyện đã nói xong rồi, hình như không còn gì để nói nữa.

Hà Tứ Hải cũng không biết phải nói gì, nhất thời bầu không khí có chút khó xử.

“Đúng rồi, Dương Dương có tin tức gì mới từ viện phúc lợi Tân An không?” May mà Hà Tứ Hải lanh lợi, lập tức tìm được chủ đề nói chuyện.

“Vẫn chưa, đúng rồi, tôi bảo người đi điều tra xem, vậy tôi đi trước đây.” Đinh Mẫn nói.

Sau đó nàng vội vã lên bờ.

Thấy nàng đã đi khuất, Hà Tứ Hải bật cười, nhưng hắn không đi theo, mà đi dọc theo bãi biển về phía Vấn Tâm quán.

Sau đó khi nghĩ đến Tô Duệ đã rời đi, thì lại quay đầu nhìn về phía hồ Kim Hoa ở bên cạnh.

Hồ Kim Hoa vào buổi sáng thực sự rất đẹp.

Đứng bên hồ và lặng nhìn mặt hồ một lúc.

Hà Tứ Hải mới quay lại và tiếp tục đi về phía trước.

Khi về đến Vấn Tâm quán, hắn ngạc nhiên trông thấy La Hoan đã ở ngoài cửa đợi từ lâu.

Nhưng bên cạnh hắn ta vẫn còn một người nữa, người này Hà Tứ Hải cũng đã có duyên gặp mặt một lần.

Đó là nhiếp ảnh gia trước đây đã chụp ảnh cho Hà Tứ Hải, Lưu Vãn Chiếu, Huyên Huyên và Đào Tử.

Hà Tứ Hải còn nhớ rằng hắn ta từng nói rằng bản thân là một nhiếp ảnh gia du lịch, cũng là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, ngoài việc chụp ảnh cho một vài tạp chí, thì bản thân còn đang hoạt động trên một tài khoản đại chúng về nhật ký hành trình của chính mình.

Khi ấy Hà Tứ Hải cũng đã để ý tới tài khoản đại chúng của hắn, hắn ta còn nhiệt tình nói với Hà Tứ Hải rằng, nếu hắn muốn đi đâu đó chơi, thì hắn ta có thể giúp hắn lên kế hoạch du lịch thật đầy đủ.

Phía sau hắn ta còn có một cô gái mặc váy hoa nhí.

Nhưng lần này, nàng ta lại không có bên cạnh hắn.

“Đây là bạn tôi Phan Khải.” La Hoan giới thiệu.

“Tôi biết, nhiếp ảnh gia Phan, đã lâu không gặp.” Hà Tứ Hải tươi cười chào hỏi.

“Hả? Hai người biết nhau sao?” La Hoan nghe vậy thì rất ngạc nhiên.

“Trước đây nhiếp ảnh gia Phan từng chụp ảnh cho chúng tôi.” Hà Tứ Hải giơ điện thoại lên.

Màn hình khóa trên điện thoại hắn chính là bức ảnh chụp chung của hắn, Lưu Vãn Chiếu, Huyên Huyên, Đào Tử cùng nhau ăn kem trên ghế ở siêu thị.

“Hóa ra người bạn mà Hoan Hoan nhắc đến là anh Hà.” Phan Khải cũng cười nói.

“Vào trong ngồi đi.” Hà Tứ Hải mở cửa, mời hai người vào trong.

“Hóa ra anh Hà là bác sĩ tâm lý.” Phan Khải đi vào Vấn Tâm quán, nói.

Hà Tứ Hải liếc nhìn La Hoan, không ngờ hắn lại không kể chuyện của mình Phan Khải.

“Cứ cho là vậy đi.” Hà Tứ Hải mỉm cười, đưa cho mỗi người một cốc nước.

“Thực ra, tôi không có vấn đề gì cả, Hoan Hoan anh ta chỉ đang nói lung tung thôi.” Phan Khải nhận lấy cốc nước.

Hắn rất không thoải mái khi bị La Hoan kéo tới đây, chuyện này đã làm lỡ mất thời gian đi du lịch của hắn.

“Lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ sói rồi.” La Hoan khó chịu lẩm bẩm.

Sau đó hắn nói với Hà Tứ Hải: “Người anh em này của tôi thích chụp ảnh từ nhỏ, vì vậy đã được tiếp xúc với rất nhiều cô gái xinh đẹp, cho nên kinh nghiệm tình cảm khá phong phú, cuộc sống vô cùng muôn màu, con người cũng...”

“Chỉ toàn nói linh tinh, tôi rất chung thủy đấy.” Phan Khải bất mãn cắt ngang lời nói của hắn.

“Được, đó là anh tự nói đấy.” La Hoan làm động tác mời nói.

Phan Khải bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng vẫn lên tiếng nói.

Cũng có thể coi Phan Khải là một lãng tử tình trường, mặc dù tuổi hắn không lớn, nhưng đã từng quen biết rất nhiều cô gái.

Mãi cho đến năm bốn mươi tuổi, hắn quen một cô gái Bạch tộc, rồi đem lòng yêu đối phương sâu đậm.

Nhưng cô gái Bạch tộc đó đã kết hôn rồi.

Nhưng nếu như nàng ấy có hôn nhân hạnh phúc thì không có gì để nói, Phan Khải mặc dù là một gã tồi, nhưng hắn ta cũng sẽ không bao giờ phá hoại gia đình của người khác.

Nhưng cuộc sống hôn nhân của cô gái Bạch tộc này lại không hạnh phúc, tính tình chồng nàng ấy rất nóng nảy, lại còn là một tên nghiện rượu, thỉnh thoảng có gì không vừa ý liền động tay động chân đánh người.

Ban đầu Phan Khải đến làng của bọn họ để chụp hình cho bọn trẻ, nhân tiện đổi gió một chút.

Hôm đó hắn đi một mình trên cầu Phong Vũ, trước mặt là một cô gái Bạch tộc mặc trang phục truyền thống dáng người yểu điệu đi tới.

Dòng suối dưới cầu chảy róc rách, gió nhẹ khẽ thổi qua những mảnh tua rua dưới vành nón cô gái, cũng thổi bay cả linh hồn của Phan Khải.

Hai người lướt qua nhau, Phan Khải cảm thấy hắn đã tìm thấy một nửa của đời mình rồi.

Nhưng khi biết cô gái ấy đã có gia đình, hắn thực sự cảm thấy hơi hụt hẫng.

Vì cô gái Bạch tộc kia, hắn đã ở lại trong làng làm giáo viên tình nguyện một năm trời.

Cũng dần dần hiểu được phần nào hoàn cảnh của cô gái Bạch tộc đó.

Cô gái Bạch tộc tên là Dương Thanh Thanh, mặc dù đã có gia đình nhưng vẫn còn rất trẻ, nàng chỉ mới hai mươi hai tuổi, vì một số nguyên do gia đình nào đó mà đã gả cho một người chồng hơn nàng mười tuổi.

Nhưng chồng của nàng lại không đối xử tốt với nàng, hắn đánh đập, mắng chửi nàng, Phan Khải thường xuyên trông thấy nàng bị thương.

“Quan thanh liêm cũng khó cản được việc trong nhà, ngay đến cả người trong làng cũng không quan tâm, tôi là người ngoài càng không tiện lên tiếng, tôi mà nói thêm một câu, chồng cô ấy nhất định sẽ đánh cô ấy càng dã man.”

“Mỗi lần nhìn thấy cô ấy bị thương, tôi thực sự rất hận bản thân vô dụng, trong lòng cảm thấy rất đau khổ.” Phan Khải nói với gương mặt vô cùng xót xa.

“Cái *, anh không giết chồng cô ấy đấy chứ?” La Hoan kinh hãi nói.

“Im miệng.” Phan Khải mắng.

Tâm trạng uất ức ban đầu đã bị một câu nói của hắn hủy hoại hoàn toàn.

Hà Tứ Hải không nói gì, mà chỉ yên lặng đợi Phan Khải nói tiếp.

“Từ trước đến giờ Thanh Thanh chưa từng ra khỏi làng, ước mơ của cô ấy chính là đi khắp đất nước nhìn ngắm những con người khác nhau, nhìn ngắm những cảnh vật khác nhau.”

“Cô ấy lớn như vậy rồi, nhưng từ trước đến giờ chưa từng được mặc một chiếc váy, vào ngày sinh nhật của cô ấy, tôi đã đặc biệt đi vào thành phố mua cho cô ấy một chiếc váy, mọi người có biết không, khi nhận được chiếc váy đó, ánh mắt cô ấy lập tức lóe lên niềm vui sướng vô cùng...”

Phan Khải nói đến đây thì khẽ nhoẻn miệng cười, cứ như thể hắn đang nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp đó.

Dương Thanh Thanh mặc dù không hiểu biết nhiều, nhưng nàng cũng không ngốc, nàng biết Phan Khải thích mình.

Cuối cùng có một ngày, sau khi bị chồng đánh đập một lần nữa, Dương Thanh Thanh đã không thể nhẫn nhịn được nữa mà tìm đến Phan Khải, bảo hắn đưa nàng rời đi.

Phan Khải đương nhiên vô cùng vui vẻ mà đồng ý, lập tức thu dọn đồ đạc mà đưa nàng đi.

Nhưng không ngờ chồng nàng đã phát hiện.

Đuổi theo ngay trong đêm.

Đường núi hiểm trở, đi lại không rõ ràng, lại thêm việc trước đó Dương Thanh Thanh đã bị đánh đập tàn nhẫn, thể lực không tốt, nên chẳng bao lâu đã đuổi đến nơi.

Dương Thanh Thanh biết, bọn họ sẽ không làm gì Phan Khải, cùng lắm thì đánh một trận, chứ tuyệt đối không đánh chết hắn được, dân làng vẫn không dám giết người.

Nhưng nàng thì khác, nàng phải trở về, sau này, e là nàng sẽ vĩnh viễn phải sống trong bóng tối, không có ai quan tâm nàng, cũng chẳng có ai đồng cảm với nàng.

Vì vậy, nàng đã nhảy xuống từ một vách đá bên đường.

“Cô ấy mặc chiếc váy mà tôi mua cho cô ấy, rất đẹp giống như tiên nữ trên trời bay xuống vậy...” Phan Khải lẩm bẩm.

“Hóa ra là vậy.” La Hoan nghe vậy thì ngộ ra.

“Cho nên mấy năm nay anh đã vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ sao?”

Phan Khải gật đầu: “Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi dường như lại nhìn thấy ánh mắt cuối cùng của Thanh Thanh quay lại nhìn mình khi cô ấy nhảy khỏi vách đá.”

“Tuyệt vọng và bất lực.” Phan Khải che mặt lại, không cho nước mắt của mình rơi xuống.

“Là do tôi quá vô dụng, đã phụ sự kỳ vọng của cô ấy.” Phan Khải lẩm bẩm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment