Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 302 - Chương 302: Giải Quyết Tốt Nhất

Chương 302: Giải Quyết Tốt Nhất Chương 302: Giải Quyết Tốt Nhất

"Cho nên anh trở thành một nhiếp ảnh gia du lịch?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đúng, cho dù Thanh Thanh không còn, nhưng tôi hy vọng có thể hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, gặp nhiều người hơn, ngắm nhìn non sông tươi đẹp, sau đó dùng máy ảnh chụp lại, đốt cho cô ấy xem, cũng coi như an ủi về mặt tinh thần." Phan Khải cười gượng nói.

"Anh Hà, anh xem có thể giúp được anh ấy không? Nói thật, chuyện này cũng không thể trách Phan Khải." La Hoan ở bên cạnh nói.

"Sao không trách tôi? Đều tại tôi không tốt. Có lẽ Thanh Thanh không phải chết nếu không gặp được tôi?" Phan Khải rất áy náy nói.

Hà Tứ Hải xem như đã hiểu rõ, vì sao cô gái mặc váy hoa nhí trước đây luôn đi theo anh ta biết rõ hắn là tiếp dẫn giả, nhưng không tìm hắn để hoàn thành tâm nguyện.

Bởi vì đi theo Phan Khải tới khắp nơi trên thế giới, chính là đang hoàn thành tâm nguyện của cô ta.

"Thật ra, cô gái Thanh Thanh vẫn luôn theo bên cạnh anh. Đây là kết cục tốt nhất rồi, không cần tôi giúp gì hết." Hà Tứ Hải nói.

"Hả, thật à? Bây giờ cô ấy còn ở đây sao?" La Hoan nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn xung quanh.

Phan Khải nghe vậy hơi bối rối, không hiểu bọn họ đang nói gì.

"Lần trước tôi từng nhìn thấy cô ấy. Hôm nay, cô ấy không ở đây, chắc đã tới nơi khác rồi." Hà Tứ Hải nói.

La Hoan nghe vậy thì hơi thất vọng. Cậu ta vẫn muốn xem thử Dương Thanh Thanh mà Phan Khải thường nhắc tới trông ra sao, có thể khiến cho Phan Khải say đắm như vậy.

"Được rồi, không có chuyện gì các người đi thôi." Hà Tứ Hải đứng lên đuổi người.

"Hả? Anh không phải là bác sĩ tâm lý à?" Phan Khải thấy kỳ lạ, hỏi.

"Vậy thì sao?"

"Tôi nói với anh nhiều như vậy, anh không nên an ủi tôi, giúp tôi làm liệu pháp tâm lý gì à?" Phan Khải hơi bất mãn nói.

Sớm biết vậy, anh ta đâu cần nói nhiều thế.

"Trả tiền không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Ơ... đương nhiên, tôi giống như người quỵt nợ sao?" Phan Khải hơi nghi ngờ hỏi.

"Vậy được, tính năm trăm một giờ. Anh nói những điều đó đã quá một giờ, tôi tính là một giờ. Làm phiền anh trả tiền. Alipay hay WeChat? Tôi thế nào cũng được."

"Nhưng... Nhưng anh không đưa ra bất kỳ lời khuyên hay phương pháp chẩn đoán và điều trị tốt nào." Phan Khải hơi tức giận nói.

"Anh Phan, anh Phan..." La Hoan ở bên cạnh hoảng loạn, sợ Phan Khải chọc cho Hà Tứ Hải mất hứng.

"Tôi đã nói, cô gái Thanh Thanh luôn đi theo bên cạnh anh, đây đã là kết cục tốt nhất rồi. Anh cứ tiếp tục làm nhiếp ảnh gia du lịch là được rồi." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

→_→

"Anh là bác sĩ tâm lý chứ đâu phải thầy bói dởm?" Phan Khải bất mãn nói.

"Nói không chừng tôi chính là vậy đấy. Được rồi, La Hoan, cậu dẫn bạn của cậu đi đi." Hà Tứ Hải mỉm cười nói xong thì xoay người đi lên tầng luôn.

La Hoan nghe vậy, vội vàng kéo Phan Khải đang muốn nói chuyện, đi ra ngoài.

...

"Cậu xem cậu giới thiệu bác sĩ tâm lý gì mà chẳng đáng tin tẹo nào, còn lôi tôi từ xa về. Hơn nữa, chúng ta còn phải chờ từ sáng sớm tới giờ, mất bao nhiêu thời gian. Hại tôi còn phải hoãn lại vé máy bay..." Ra ngoài, Phan Khải bất mãn nói với La Hoan.

"Sao lại không đáng tin chứ? Những gì nên nói, anh Hà đã nói rồi, hơn nữa còn nhận tiền của anh. Anh nên mừng thầm mới phải." La Hoan nói.

"Nói gì?"

"Cô gái Thanh Thanh luôn đi theo sau anh, anh tiếp tục làm nhiếp ảnh gia du lịch của anh. cô ấy sẽ thấy những gì anh thấy, hoàn thành tâm nguyện khi còn sống của cô ấy." La Hoan nói.

"Cậu không bị hỏng não chứ? Bác sĩ tâm lý lừa người như vậy, cũng thật không thiếu chuyên nghiệp đi?" Phan Khải bất mãn nói.

"Từ trước đến nay, tôi chưa từng nói hắn là bác sĩ tâm lý." La Hoan mỉm cười nói.

"Hả, cậu có ý gì?" Phan Khải tò mò hỏi.

"Không có ý gì, đi thôi." La Hoan đi trước, không giải thích nhiều với Phan Khải.

Nhưng La Hoan càng làm vậy, Phan Khải trái lại càng tò mò.

...

Lại là một ngày nhàm chán.

Quá mức nhàn rỗi tới mức Hà Tứ Hải suýt nữa thì ngủ thiếp đi mất.

Trong lòng hắn thầm nhắc nhở mình, không thể tiếp tục sống như con cá khô nữa.

Đã tới lúc chủ động giúp một số quỷ hoàn thành tâm nguyện rồi.

Chẳng qua nghĩ lại vẫn thôi đi, chờ ngày mai về quê hương xong, trở về hoàn thành hai tâm nguyện bây giờ lại tính sau.

Hơn nữa, hắn mơ hồ cảm giác được, lai lịch của Dương Hỉ Muội hơi kỳ lạ, không chỉ đơn thuần là quỷ hồn có tâm nguyện chưa hoàn thành, dừng lại ở nhân gian.

Chẳng qua hắn có m Dương Ấn bảo vệ, ngược lại cũng không sợ, còn muốn xem thử cô ta rốt cuộc muốn làm gì, lại là vật gì.

Nhưng nói đến về nhà, hắn mới chợt nhớ ra mình còn vài thứ chưa mua.

Trước đây nghèo thì thôi, nghĩ lại bây giờ cũng xem như khá giả, không thể về tay không được.

Đặc biệt trước đây có mấy nhà cho hắn mượn tiền không lấy lãi, còn có ông Tứ bà Tứ vẫn luôn chăm sóc Đào Tử, hắn không thể không mang gì theo.

Vì vậy ăn cơm tối xong, Hà Tứ Hải chuẩn bị xuống siêu thị dưới tầng mua ít đồ.

Huyên Huyên la hét đòi đi cùng. Cô bé muốn đi, Lưu Vãn Chiếu chắc chắn cũng sẽ đi theo.

"Cho dù ông Tứ không mê rượu nhưng ông ấy uống rượu, mua cho ông ấy mấy chai rượu ngon là được."

"Về phần bà Tứ thì không dễ xử lý lắm." Hà Tứ Hải nhất thời không biết nên gì cho bà cụ.

"Mua sữa bột đi. Bình thường các cụ đều thiếu canxi, mua sữa bột dành cho người già có chứa canxi này tương đối thích hợp." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh đề nghị.

"Con cảm thấy... Con cảm thấy..." Đào Tử ở bên cạnh, tròng mắt đảo quanh, ấp a ấp úng nói.

"Con thấy sao?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Con thấy mua thịt bò khô, thịt bò khô ăn ngon." Đào Tử yếu ớt nói.

"Ha ha, đúng là nhóc ngốc. Bà Tứ ăn thịt bò khô làm sao được chứ?" Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

Nhưng vào lúc này, Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên nói: "Em cũng cảm thấy mua thịt bò khô tốt hơn. Cụ già cũng thích ăn vị đó, ngậm trong miệng chậm rãi nhai, sẽ rất tuyệt."

Lưu Vãn Chiếu nói xong, lén lút nháy mắt với Đào Tử.

Trong đôi mắt to của Đào Tử đầy vui sướng, đã sắp không nhịn được mà cười thành tiếng rồi, cũng may giơ bàn tay nhỏ lên che đúng lúc.

"Thật à? Vậy chúng ta mua mấy gói thịt bò khô đi." Hà Tứ Hải thuận lợi lấy gói thịt bò khô trên kệ hàng bên cạnh đặt vào trong giỏ xe.

"Đi thôi, Đào Tử, chúng ta đi lên phía trước xem còn có thể mua gì cho ông Tứ, bà Tứ nào." Lưu Vãn Chiếu kéo Đào Tử nói.

"Được." Đào Tử nghe vậy thì vô cùng vui mừng, đi theo Lưu Vãn Chiếu về phía trước.

Nhìn hai người, Hà Tứ Hải lặng lẽ mỉm cười.

Nhưng hắn vừa quay đầu, bắt gặp Huyên Huyên ngồi xổm bên cạnh kệ hàng, dùng ánh mắt "→_→" nhìn hắn.

"Em gái Đào Tử là một nhóc ngốc, chị thì thật thông minh đấy." Huyên Huyên đắc ý nghĩ.

"Được rồi, em muốn ăn gì thì tự lấy nhé." Hà Tứ Hải vừa cười vừa nói.

Huyên Huyên nghe vậy, lập tức lôi một túi bánh gạo senbei từ sau mông mình ra.

"Em đúng là quỷ lanh lợi."

Hà Tứ Hải cười ha ha, bế cô bé lên, đặt cả người lẫn hàng vào trong giỏ xe.

"Đúng, em là quỷ thông minh, rất thông minh." Huyên Huyên không hề biết giả vờ khiêm tốn, dương dương đắc ý nói.

Hà Tứ Hải mỉm cười, đẩy xe đuổi theo hai người phía trước.

Trên tay hai người phía trước đã cầm một đống đồ, tất cả đều là đồ ăn vặt.

"Những cái này cũng cho bà Tứ ăn à?" Hà Tứ Hải nhìn kẹo que trong tay Đào Tử, mỉm cười hỏi.

"Đúng... đúng vậy à?" Đào Tử chớp mắt lia lịa, chột dạ nói.

"Đã vậy thì đặt vào trong xe đi." Hà Tứ Hải khẽ xoa đầu cô bé.

"Cảm ơn ba." Đào Tử lập tức vui vẻ nói.

Hóa ra bản thân cô bé cũng biết à.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment