Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 303 - Chương 303: Bởi Vì Là Nhà

Chương 303: Bởi Vì Là Nhà Chương 303: Bởi Vì Là Nhà

"A… về nhà nào, về nhà nào…" Đào Tử ngồi ở trên ghế sau, sung sướng đá chân, có vẻ cực kỳ hưng phấn.

"Về nhà vui vẻ như vậy sao?" Hà Tứ Hải đang thắt dây an toàn, quay đầu hỏi.

"Đúng vậy." Đào Tử vui vẻ nói.

"Vì sao? Trong nhà không có ai, hơn nữa trong thôn cũng không có bạn nhỏ chơi đùa với con." Hà Tứ Hải vô cùng kinh ngạc.

"Bởi vì đó là nhà mà." Đào Tử nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì thoáng ngây người.

Đúng vậy, bất kể hắn đi đâu, đó là nhà của hắn, gốc rễ của hắn.

Đối với Đào Tử, cho dù mấy tháng qua cùng hắn chạy tới chạy lui khắp nơi.

Nhưng tất cả các nơi đều không phải là nhà, chỉ có căn nhà gạch, mái ngói cũ nát trên sườn núi nhỏ kia mới là nhà của cô bé.

"Đi thôi, chúng ta về nhà nào." Hà Tứ Hải khởi động xe.

"Lái chậm thôi." Lưu Vãn Chiếu ngồi trên ghế phụ cẩn thận dặn dò.

Từ Hợp Châu lái xe đến Bạch Dương Trấn.

Bạch Dương Trấn rất giống với Dương Cương Trấn mà Hà Tứ Hải đã tới hai ngày trước.

Ở Đại Hạ có rất nhiều thị trấn nhỏ như vậy, hơn nữa đều thuộc về thành phố Hợp Châu, dĩ nhiên càng giống hơn.

Chẳng qua xa hơn Dương Cương Trấn nhiều, phải lái xe hơn hai giờ.

Trên đường đi, Đào Tử tràn trề sức sống, áp mặt vào cửa sổ xe nhìn ngắm xung quanh.

Núi thật lớn, cây thật lớn, cột điện thật dài, rất nhiều ruộng...

Ở trong mắt cô bé, bất kể là cái gì cũng tuyệt đẹp, dường như con chim nhỏ bay trong không trung cũng đang ca hát.

Hà Tứ Hải nhìn qua gương chiếu hậu về phía sau.

Lưu Vãn Chiếu đại khái chú ý thấy, vừa cười vừa nói: “Cho dù trong nhà không có ai, anh cũng nên thường xuyên về thăm nhà."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì khẽ gật đầu, quyết định sau này sẽ đưa Đào Tử về nhiều hơn.

Bởi vì bọn họ ăn sáng ở nhà xong là đi, chờ đến Bạch Dương Trấn thì đã tan chợ, còn lại một đống bừa bộn, chỉ có mấy dì làm vệ sinh đang dọn đường.

Hà Tứ Hải không ở lại trên trấn lâu, lái xe thẳng đến thôn Hà Gia.

Đào Tử chậm rãi nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, lại càng có vẻ hưng phấn hơn, nghêu ngao hát.

Huyên Huyên thấy Đào Tử hát, cũng hát theo, giọng nói ngây ngô, nghe vào trong tai cũng không quá ầm ĩ.

"Hát thật hay. Cô giáo của các con nói cứ đến tết nguyên đán, mỗi lớp đều sẽ chuẩn bị một tiết mục, đến lúc đó các con lên sân khấu hát đi!" Hà Tứ Hải vừa cười vừa nói.

Trên thực tế, hai cô nhóc chỉ thuận miệng hát linh tinh, thậm chí còn không thuộc một câu hoàn chỉnh trong bài hát, chẳng qua giọng hát êm tai, cho dù ngâm nga, Hà Tứ Hải cũng cảm thấy hay.

"Được, con nhất định có thể lấy được danh hiệu đứng đầu!" Đào Tử thật ra không hề khiêm tốn.

Nhưng Huyên Huyên không nghe theo: “Chị mới là danh hiệu đứng đầu, chị hát hay hơn em!"

"Không, em hát hay."

"Là chị."

"Là em."

...

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Hai người đều hát hay." Lưu Vãn Chiếu vội vàng lên tiếng ngăn cản, sợ hai đứa sẽ thật sự cãi nhau.

Đúng lúc này, xe chợt phanh lại. Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc kêu lên một tiếng. Đào Tử và Huyên Huyên ở phía sau ôm chặt lấy nhau. Cũng may có dây an toàn nên chúng không bị thương, đồng thời vì vậy còn vui vẻ cười khanh khách.

"Sao vậy?" Lưu Vãn Chiếu nghi ngờ hỏi.

"Tông vào người thì phải?" Hà Tứ Hải thò đầu nhìn về phía trước.

"Cái gì?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì hơi hoang mang. Vừa rồi cô đang nói với hai cô nhóc ngồi phía sau, không để ý đằng trước.

"Để anh đi xem." Hà Tứ Hải mở cửa xe, chuẩn bị đi xuống.

Lưu Vãn Chiếu cũng vội vàng mở cửa bước xuống.

Trên người hai cô nhóc thắt dây an toàn, nhất thời không cởi được, chỉ có thể rướn cổ nhìn xuyên qua cửa kính xe ra ngoài.

"Không có. Anh nhìn nhầm à?" Lưu Vãn Chiếu nhìn bánh xe phía trước, nào có ai đâu.

Nhưng Hà Tứ Hải lại lắc đầu.

Bởi vì hắn không tông phải người mà là quỷ.

Sau khi tiếp xúc nhiều với quỷ, kinh nghiệm của Hà Tứ Hải cũng được nâng cao hơn rất nhiều.

Trông quỷ không khác gì con người, nhưng trên thực tế vẫn có sự khác biệt về quần áo và hình thể.

Ví dụ như Tiểu Đậu trước đây, giữa mùa hè còn mặc áo lông, lại không hề đổ mồ hôi, rõ ràng là khác thường.

Đương nhiên cũng có quỷ mặc phù hợp với mùa, không dễ phân chia.

Sau đó, Hà Tứ Hải phát hiện quỷ và người có một điểm khác nữa chính là không có khuynh hướng cảm xúc, cho người ta cảm giác nhẹ bỗng, dường như một trận gió cũng có thể thổi đi vậy.

Hà Tứ Hải va phải một bà cụ quỷ, vừa rồi chẳng biết tại sao, bà cụ đột nhiên lao tới.

Nhìn cách ăn mặc của bà cụ quỷ, chắc là trong thôn gần đây.

Chẳng qua bà cụ vẫn cúi đầu, tìm kiếm gì đó trên mặt đất, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Rơi ở đâu? Rơi ở đâu nhỉ?..."

Cho dù Hà Tứ Hải đứng trên người bà cụ, bà cụ vẫn không hề cảm giác nào, cũng không ngẩng đầu lên.

Sau đó, bà cụ tìm theo hướng đám người Hà Tứ Hải đi tới.

"Đi thôi." Hà Tứ Hải gọi Lưu Vãn Chiếu lên xe.

Lưu Vãn Chiếu rất nghi ngờ.

Nhưng cô mới vừa lên xe, lại thấy Huyên Huyên quay đầu nhìn về phía sau nói: "Là bà cụ."

Lưu Vãn Chiếu chợt hiểu ra.

"Bà cụ?" Đào Tử nhìn con đường vắng vẻ với vẻ mặt nghi ngờ, làm gì có bà cụ nào.

Cho nên cô bé lập tức nói: "Chị, chị đúng là một đứa bé kỳ lạ, không có ai mà. Làm gì có bà cụ nào?"

"Đúng là bà cụ, chẳng qua là một bà cụ quỷ."

Huyên Huyên le lưỡi làm mặt quỷ, dáng vẻ tôi thật đáng sợ.

"Hì hì, em cũng là quỷ, em sẽ dọa chị." Đào Tử bắt chước cô bé, cũng le lưỡi.

Lêu lêu lêu...

Lưu Vãn Chiếu qua gương chiếu hậu nhìn hai cô nhóc đang chơi đùa ầm ĩ ở phía sau, sau đó hỏi Hà Tứ Hải đã lại khởi động xe: "Thật sự là quỷ à."

"Ừ, một bà cụ, chắc trong thôn gần đây. Vừa rồi bà cụ đột nhiên lao tới, dọa cho anh giật mình, anh còn tưởng và tông phải người chứ." Hà Tứ Hải nói.

"Đúng là sợ thật." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy, vẫn sợ hãi nói.

Bất kể tông phải người hay quỷ, đều đáng sợ.

Chiếc xe dần tới gần Hà gia thôn, Đào Tử ngồi ở phía sau vốn đang vui đùa ầm ĩ với Huyên Huyên đột nhiên trầm xuống.

Lặng lẽ ghé sát mặt vào trên cửa sổ xe, nhìn đồng ruộng bên ngoài.

Rất nhiều nơi, cô bé đã đi qua vô số lần, đi tới vườn rau hái rau, đào khoai lang, nhổ củ cà rốt, vặt cà chua...

Còn cùng anh Hà Cầu, anh Hà Long chạy nhanh, chơi đùa ở trên bờ ruộng.

Bắt châu chấu, bắt bướm, bắt chuồn chuồn...

"Ba, ba có mang bảo đao của anh Hà Cầu về không?" Đào Tử chợt hỏi.

"Mang về rồi." Hà Tứ Hải trả lời một câu.

"Ôi… sao chú chuyển phát nhanh không đưa chứ?" Đào Tử thở dài nói.

"Chắc tại quá xa." Hà Tứ Hải nói.

"Nhưng không sao, để tới buổi trưa, con đưa cây bảo đao cho chú Hà và dì Mã là được rồi. Bọn họ sẽ nghĩ cách đưa cho Hà Cầu." Hà Tứ Hải nói thêm.

Chiếc xe vừa lúc đi ngang qua ao nước đầu thôn, ánh mắt Hà Tứ Hải nhìn nơi thấy Hà Cầu trong lần về trước.

Lúc này hồ nước phẳng lặng, gió nhẹ thổi tạo thành từng gợn sóng, tất cả giống như mới hôm qua.

Nhưng Hà Tứ Hải lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, cảnh còn người mất.

Ngay cả cô bé như Đào Tử người cũng nhíu mày, lộ vẻ buồn phiền.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment