Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 304 - Chương 304: Đến Nhà Rồi

Chương 304: Đến Nhà Rồi Chương 304: Đến Nhà Rồi

Cảm xúc của đứa trẻ tới nhanh, đi cũng nhanh.

Lúc chiếc xe về đến cửa nhà, Đào Tử vừa rồi còn hơi buồn rầu đã sung sướng đứng dậy.

Thậm chí còn đòi tự mình tháo đai an toàn, nhưng sức cô bé quá nhỏ, không tháo ra được.

Cuối cùng, cô bé sốt ruột, trực tiếp nâng đai an toàn lên, chui qua phía dưới.

Cô bé đã không thể chờ được nữa.

Huyên Huyên học theo, nhấc đai an toàn chui ra.

Cũng may, lúc này chiếc xe đã đỗ lại ở cửa.

"Được rồi, đừng sốt ruột như vậy."

Hà Tứ Hải mỉm cười xuống xe, mở cửa xe giúp các cô bé, để Đào Tử đang sốt ruột không chịu được xuống xe.

"Đây là nơi anh sống lúc còn nhỏ à?" Lưu Vãn Chiếu từ trên ghế lái phụ xuống, quan sát xung quanh và tò mò hỏi.

"Đúng vậy, đây là nhà của anh và Đào Tử." Hà Tứ Hải vừa cười vừa nói.

"Bà nội, bà nội, cháu về rồi này... Ha ha... Cháu về rồi..."

Đào Tử hét to, sung sướng chạy đến trước cửa, bàn tay nhỏ bé muốn đẩy cánh cửa ra, mới phát hiện cửa bị khóa.

Lúc này, cô bé mới nhớ ra, bà nội đã lên thiên đường rồi, không bao giờ gặp lại cô bé nữa.

Đào Tử mếu máo muốn khóc.

Nghe được tiếng la hét của Đào Tử, Hà Tứ Hải thoáng ngây người, vội vàng xoay người đi tới, bế Đào Tử lên.

Đào Tử vốn muốn khóc, vừa được Hà Tứ Hải bế lên thì òa khóc.

Cô bé vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Ba, con nhớ bà nội."

"Được rồi, đừng khóc nữa. Bà nội chắc chắn cũng nhớ Đào Tử đấy." Hà Tứ Hải vỗ nhẹ vào lưng của cô bé nói.

Bên cạnh Huyên Huyên ngơ ngác nhìn Đào Tử khóc lớn, cô bé càng hiểu rõ về cái chết hơn. Cô bé đi đến bên cạnh, thò một tay lén lút kéo bàn tay nhỏ bé của Đào Tử.

"Chị." Huyên Huyên ngước cổ gọi một tiếng.

Lưu Vãn Chiếu nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

Có đôi khi, cô cảm thấy mọi chuyện thật sự giống như đang nằm mơ vậy.

"Huyên Huyên."

"Ừ…"

"Cảm ơn."

"Dạ? Cảm ơn gì ạ?" Trên gương mặt nhỏ nhắn của Huyên Huyên lộ vẻ nghi ngờ.

"Cám ơn em đã trở lại bên cạnh chị." Lưu Vãn Chiếu cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm cô bé vào trong lòng.

"Không cần cám ơn. Bởi vì em thích chị." Huyên Huyên giơ bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ của Lưu Vãn Chiếu, khẽ nói.

...

Sau khi được Hà Tứ Hải an ủi, Đào Tử cuối cùng mới nín khóc, cho dù trên mặt vẫn treo giọt nước mắt nhưng dù sao cũng không khóc nữa.

Hà Tứ Hải mở cửa ra. Mấy tháng không về, trong nhà đã phủ một lớp bụi.

"Thật bẩn." Đào Tử nói.

Sau đó, cô bé xoay người đi ra sau cửa, lấy cái chổi định quét dọn.

"Đào Tử đưa cho dì, để dì làm cho." Lưu Vãn Chiếu bước vào theo, vội vàng nói.

"Không cần, cháu làm được." Đào Tử tránh tay của Lưu Vãn Chiếu, nói.

Hà Tứ Hải không khuyên mà quay đầu nhìn về phía cây lớn trước cửa.

Đây là một cây liễu lớn đã trồng rất nhiều năm, thân cây ngoằn ngoèo, phía dưới còn có một cái hốc rất lớn.

Lúc này, lá liễu đều rụng, rơi đầy đất, giống như phủ một lớp thảm màu vàng óng trên mặt đất.

Một trận gió thổi tới, cành liễu đung đưa, vài chiếc lá liễu vàng chao lượn một vòng nhẹ nhàng rơi xuống, dường như đang chào đón Hà Tứ Hải về nhà.

"Chỗ này đẹp thật." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói với vẻ mặt tán thưởng.

Sườn núi, căn nhà, cây lớn, ruộng vườn...

Ở trong mắt Lưu Vãn Chiếu, đây là một tranh tuyệt đẹp.

"Chờ già rồi, em muốn ở đây." Lưu Vãn Chiếu đột nhiên nói.

"Được, chờ già rồi, chúng ta sẽ trở về. Chỉ sợ em không quen thôi." Hà Tứ Hải quay đầu mỉm cười nói.

"Hừ, có gì không quen chứ? Anh tưởng em chưa từng ở nông thôn chắc?" Lưu Vãn Chiếu bất mãn nói.

Sau đó, cô hăng hái nói: "Chẳng qua, em muốn trồng hai cái cây trên đường đi măng phái trước."

"Còn trên sườn núi nhỏ này rải nhiều đá như vậy vừa khó coi lại lãng phí. Đến lúc đó, em sẽ trồng hoa. Vào mùa xuân, cả sườn núi đều là những bông hoa nở rộ."

Lưu Vãn Chiếu tưởng tượng thôi đã thấy đẹp rồi.

Hà Tứ Hải mỉm cười lắc đầu, không làm phiền Lưu Vãn Chiếu đang chìm đắm trong ảo tưởng.

Hắn xoay người, đi giúp hai cô nhóc quét dọn vệ sinh.

Bắt đầu chỉ có Đào Tử một mình quét dọn, Huyên Huyên thấy vậy cũng muốn giúp đỡ, cho dù gần như chỉ cản trở chứ không giúp được gì.

Đào Tử về tới nhà, giống như một con ong mật nhỏ chăm chỉ.

Quét rác, lau bàn, thu dọn đồ đạc... làm việc cũng đâu ra đấy.

"Được rồi, con và Huyên Huyên đi chơi đi, để ba làm nốt là được rồi." Hà Tứ Hải thầm thở dài, nói.

"Đúng vậy, có người lớn ở đây, không cần trẻ con làm việc." Lưu Vãn Chiếu lấy lại tinh thần, cũng nói.

Đào Tử nghe vậy, lúc này mới khẽ gật đầu.

Sau đó, cô bé chạy về trên xe, ôm con gà mập đồ chơi mà cô bé mang về, ngồi ở cửa chơi với Huyên Huyên.

Nhưng ở cửa, lá liễu rơi đầy đất, con gà đồ chơi không chạy được.

Cuối cùng, hai cô nhóc cong mông, cúi người trên mặt đất nhặt lá rụng, xem ai có thể nhặt được lá liễu màu vàng lành lặn và đẹp nhất.

Hà Tứ Hải mở tất cả cánh cửa trong nhà cho thông gió, thoáng khí.

Lúc này, Lưu Vãn Chiếu mới nhìn thấy sau nhà còn có một cây đào rất lớn.

"Cây đào lớn như vậy à?" Lưu Vãn Chiếu rất kinh ngạc.

"Đúng rồi, nếu không tại sao Đào Tử được gọi là Đào Tử chứ?" Hà Tứ Hải vừa cười vừa nói.

"Hóa ra tên Đào Tử có như vậy."

"Nhưng sao nó chẳng có quả đào nào vậy?" Lưu Vãn Chiếu nhìn cây đào, hơi thất vọng nói.

"Đúng vậy, cây đào rất kỳ lạ, hình như chưa từng thấy nó mọc ra quả đào." Hà Tứ Hải cũng cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng qua không để ý lắm.

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu quét dọn vệ sinh trong nhà một lượt, thậm chí còn múc rất nhiều nước giếng sau nhà.

Trong nhà lập tức trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều, cộng thêm hai cô nhóc cứ ríu rít suốt, cảm giác có sức sống.

"Đây đúng là một nơi tuyệt vời." Lưu Vãn Chiếu nói lần nữa.

So với lần trước đi cùng Hà Tứ Hải về quê ở Giang Hữu, cô trái lại thích nơi đây hơn.

Nơi này có phong cảnh nông thôn nguyên sơ, con người và tự nhiên càng thêm hài hòa.

"Tứ Hải, Tứ Hải..." Hà Tứ Hải đột nhiên nghe có người gọi hắn.

Sau đó, hắn nghe giọng Đào Tử gọi ông Tứ.

Quả nhiên Hà Tứ Hải ra ngoài, thấy ông Tứ đang đi dọc theo đường, từ phía xa tới.

"Ông Tứ tới à? Cháu định chờ lát nữa sẽ qua đấy." Hà Tứ Hải vội vàng ra đón.

"Ông nghe người trong thôn nói thấy có xe tới bên này, ông đoán chắc hẳn là cháu trở về." Ông Tứ nói.

Ông ta tò mò quan sát chiếc xe đỗ ở cửa.

Sau đó, Lưu Vãn Chiếu cũng từ trong nhà đi ra.

"Cô đây là?" Ông Tứ kinh ngạc hỏi.

Hai nhà là họ hàng, cho nên họ hàng nhà Hà Tứ Hải cơ bản cũng là họ hàng nhà ông ta. Ông ta còn không biết trong họ có cô gái nào xinh đẹp như vậy.

Cho nên cô gái trẻ xinh đẹp này không thể nào là họ hàng gì đó của Hà Tứ Hải được.

"Đây là bạn gái cháu, Lưu Vãn Chiếu." Hà Tứ Hải giới thiệu.

"Ồ?" Ông Tứ nghe vậy thì rất kinh ngạc.

Ông ta nhìn chiếc xe phía sau Hà Tứ Hải lại nhìn Lưu Vãn Chiếu, trên gương mặt dần lộ ra nụ cười mừng rỡ.

"Tứ Hải..." Ông Tứ vỗ vào vai Hà Tứ Hải, cảm thấy tuổi già được an ủi.

"Thằng nhóc giỏi." Ông Tứ giơ ngón tay cái lên nói.

Tài sắc đều nhận được, ông ta quả nhiên không nhìn nhầm người. Thằng nhóc Tứ Hải này đúng là người có năng lực.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment