"Cháu chào ông Tứ!" Lưu Vãn Chiếu cũng chào theo cách xưng hô của Hà Tứ Hải!
"Còn cháu nữa, còn cháu nữa?" Lúc này, Huyên Huyên đứng bên cạnh sốt ruột.
Lo mọi người quên mất cô bé.
"Đúng, còn cả cháu nữa. Đây là Lưu Nhược Huyên, em gái của Lưu Vãn Chiếu." Hà Tứ Hải cũng giới thiệu cô bé.
"Ông Tứ!" Huyên Huyên lập tức chào một tiếng ngọt ngào.
"Tốt, tốt, rất ngoan. Được rồi, buổi trưa qua nhà ông ăn cơm, ông bảo làm bà Tứ thịt gà đãi bọn cháu." Ông Tứ vui mừng hớn hở nói.
(ω‖)
"Làm gà?" Đào Tử đứng ở bên cạnh nghe vậy thì giật mình.
"Đương nhiên không phải giết con Dưa Hấu và... Củ Cải Trắng." Ông Tứ vội vàng nói.
"Là Cà Rốt và Củ Cải Trắng, không phải là Dưa Hấu." Đào Tử lập tức sửa lời.
Cà Rốt và Củ Cải Trắng là hai con gà mái được Đào Tử nuôi trước đây, bà nội mua chúng về để đẻ trứng. Có thể nói khi còn bé, Đào Tử được bổ sung dinh dưỡng, hai con gà mái đó chiếm công đầu đấy.
Lần trước đi Hợp Châu, Hà Tứ Hải đã đưa chúng cho ông Tứ.
Lúc hai con gà mái mới là gà con lông vàng ươm đã được Đào Tử nuôi nấng, cho nên đối với Đào Tử, chúng không chỉ là con gà, còn là người bạn nhỏ của cô bé.
"Đúng, là Cà Rốt. ông Tứ già rồi nên hồ đồ. Đi thôi, qua nhà ông Tứ thăm Cà Rốt và Củ Cải Trắng cháu nuôi nào." Ông Tứ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đào Tử.
Hà Tứ Hải không từ chối. Hắn vừa về tới nhà, không có gì cả, còn không bằng dứt khoát tới nhà ông Tứ ăn chực.
Vì vậy, hắn xoay người lên xe, cầm đồ mua cho ông Tứ và bà Tứ xuống.
"Cháu làm gì vậy? Cháu làm gì vậy? Chỉ lãng phí tiền, cầm về, cầm về!" Ông Tứ thấy vậy thì liên tục xua tay.
"Dù sao cháu cũng mua rồi, hơn nữa còn là rượu, cầm về cho ai uống chứ? Chẳng lẽ để Đào Tử uống à?" Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử ở bên cạnh nghe vậy thì vui vẻ cười ha ha: “Đào Tử uống ừng ực một bát lớn, cháu uống say."
Sau đó, cô bé dựa vào trên người Huyên Huyên bên cạnh, Huyên Huyên cố hết sức đỡ cô bé, lại ầm ĩ hết cả lên.
"Cháu giữ lấy mà uống chứ." Ông Tứ lại nói.
"Cháu không uống rượu."
"Thật sao? Vậy thì để sữa bột lại, cho Đào Tử uống!"
"Đây là sữa bột cho người già, trẻ con không uống được."
"Ha ha, cháu là bà cụ Đào Tử." Đào Tử nghe vậy thì không giả vờ say rượu nữa, khom người học theo dáng vẻ của bà.
"Thật là… Về thì về, còn mua nhiều đồ như vậy làm gì. Chắc chắn đắt lắm hả?" Ông Tứ bất đắc dĩ nói.
"Không đắt, không đáng bao nhiêu tiền." Hà Tứ Hải nói.
"Cháu bớt gạt người thôi. Ông Tứ cháu còn chưa già tới mức hồ đồ đâu." Ông Tứ bất mãn nói.
"Hả?" Đào Tử nghe vậy thì rất ngạc nhiên.
Vừa rồi ông Tứ nói mình già rồi nên hồ đồ, sao bây giờ lại nói chưa già tới mức hồ đồ chứ?
Đào Tử cảm giác đầu óc không hoạt động kịp.
Cho nên cô bé không biết ông Tứ rốt cuộc có hồ đồ hay không.
Bản thân cô bé đã hồ đồ rồi.
...
Trong nhà chẳng có đồ gì nên không cần khóa cửa. Hà Tứ Hải khóa xe xong, đi cùng ông Tứ qua nhà ông ta.
Nhà Hà Tứ Hải ở đầu phía đông của thôn.
Còn nhà ông Tứ ở phía nam.
Ông Tứ có hai đứa con trai, con trai cả đã mua nhà trong thành phố, ngoài tết âm lịch thì rất ít khi về.
Con trai thứ hai và con dâu thứ hai đều đi làm ở tính khác, quanh năm suốt tháng chẳng về được mấy lần.
Trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng già bọn họ.
Chẳng qua sức khỏe của hai người tốt, tự chăm sóc cho mình, cuộc sống cũng rất thoải mái.
"Tứ Hải đã về rồi à? Đào Tử, đến chỗ bà Tứ, bà Tứ xem cháu có cao hơn không nào?" Bà Tứ đứng chờ bọn họ ở đầu đường phía xa.
Cho dù ông Tứ và bà Tứ có ba đứa cháu trai nhưng chẳng có đứa nào ở bên cạnh họ, trái lại bọn họ thường gặp Đào Tử, cũng thường chăm sóc và rất yêu quý Đào Tử.
"Bà Tứ." Đào Tử vốn đang nắm tay Huyên Huyên, kéo luôn Huyên Huyên chạy tới.
"Bà Tứ." Huyên Huyên vẫn hơi bối rối, theo thói quen gọi theo một tiếng.
"Ôi, đây là con cái nhà ai thế nhỉ?" Bà Tứ cười híp mắt hỏi.
"Bà Tứ, đây là nhà cháu." Đào Tử việc nhân đức không nhường ai nói.
"Thật à? Bà còn không biết Đào Tử hóa ra có một em gái nhỏ đấy." Bà Tứ khẽ xoa đầu Đào Tử.
"Cao hơn nhiều, cũng béo ra. Xem ra anh cháu... ba cháu chăm sóc cháu rất tốt." Bà Tứ vừa cười vừa nói.
"Cháu là chị." Huyên Huyên ở bên cạnh bất mãn nói.
"Thật sao? Hóa ra cháu còn lớn hơn cả Đào Tử à?" Bà Tứ nói.
"Bà Tứ, đây là Lưu Nhược Huyên, là em gái của bạn gái cháu." Hà Tứ Hải đi tới giải thích.
"Cháu chào bà Tứ." Lưu Vãn Chiếu mỉm cười chào.
"Ôi chà, Tứ Hải có bạn gái rồi à?" Bà Tứ kéo tay Lưu Vãn Chiếu cẩn thận quan sát, mắt bà cụ không tốt, phải ghé sát mới có thể nhìn thấy rõ.
"Cô gái trông rất xinh. Tứ Hải thật may mắn." Bà Tứ vừa cười vừa nói.
Lúc này, mấy con gà từ bên cạnh "cục cục" chạy qua.
"Cà Rốt, Củ Cải Trắng." Đào Tử vui mừng, lập tức đuổi theo.
Nhất thời gà bay chó sủa.
...
"Ông Tứ, cháu tới giúp ông." Hà Tứ Hải đi tới phòng bếp, nói với ông Tứ đang chuẩn bị nấu cơm.
"Cháu là khách, sao có thể để cháu xuống bếp chứ? Ra ngoài, ra ngoài, ông làm được rồi." Ông Tứ phất tay một cái, muốn đuổi người.
"Ông Tứ, cháu sao tính là khách được. Ông còn khách sáo với cháu làm gì." Hà Tứ Hải cầm rau bên cạnh đi rửa.
Ông Tứ nghe vậy thì không can nữa.
Mà vừa làm vừa hỏi: "Bạn gái cháu làm gì thế?"
"Giáo viên trung học ạ." Hà Tứ Hải nói.
"Giáo viên à? Giáo viên tốt đấy." Ông Tứ cũng mừng cho Hà Tứ Hải.
Ở trong mắt thế hệ trước, giáo viên tuyệt đối là nghề nghiệp cao quý, hơn nữa còn ăn cơm nhà nước.
"Còn tạm được ạ."
"Cái gì gọi là tạm được chứ?" Ông Tứ trừng mắt với Hà Tứ Hải.
"Ông nhìn ra được, đó là một cô gái tốt, trông xinh đẹp, hơn nữa còn làm giáo viên, có lẽ gia đình cũng rất tốt nhỉ?"
"Vâng, cũng không tệ lắm. Ba mẹ cô ấy đều là giáo sư đại học."
"Giáo sư?" Ông Tứ nghe vậy càng giật mình hơn.
"Kia tại sao cô ấy lại coi trọng cháu chứ?" Ông Tứ thấy hơi kỳ lạ, hỏi.
"Có lẽ mắt cô ấy mù." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
"Thằng nhóc thối nhà cháu, chỉ toàn nói đùa với ông Tứ thôi. Cháu cũng không tệ. Nếu không phải ba mẹ cháu mất sớm, cháu cũng là sinh viên đại học rồi." Ông Tứ thở dài nói.
"Chuyện đã qua rồi, ông còn nhắc tới làm gì?"
"Ông chỉ thấy tiếc cho cháu thôi. Nếu trước đây cháu nghe ông bà, để ông bà chăm sóc Đào Tử và bà nội giúp mấy năm, cháu học hết đại học rồi tính sau. Nhưng tính cháu quá bướng bỉnh, nói thế nào cũng không chịu nghe chứ?" Ông Tứ tức giận nói.
Hà Tứ Hải cười hì hì cho qua.
Chờ ông Tứ bớt giận, hắn mới nói: "Ông Tứ, cám ơn ông và bà Tứ."
"Người một nhà nói những điều đó làm gì? Nào, cháu nếm thử xem canh gà được chưa? Ông cũng không biết có bỏ nhiều muối không nữa." Ông Tứ múc một muỗng canh gà, đưa đến bên miệng Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải không khách sáo, trực tiếp uống cạn.
"Không mặn cũng không nhạt, vừa vặn."
"Vừa vặn là tốt nhất. Cháu bê ra ngoài cho đám trẻ uống đi." Ông Tứ cao hứng nói.
Vì vậy Đào Tử và Huyên Huyên uống canh gà vừa vặn.
Vừa vặn chính là tốt nhất.
------
Dịch: MBMH Translate