Sau khi ăn trưa ở nhà ông Tứ xong, Hà Tứ Hải cũng không ở lại lâu, chuẩn bị về, trong nhà vẫn chưa dọn xong đâu.
"Buổi tối lại qua đây." Ông Tứ nói.
"Không cần đâu ạ. Trong nhà cháu còn có gạo. Lát nữa cháu qua nhà chú Hà Thuyền mua ít rau là được rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Bảo cháu tới thì cháu cứ tới, sao nói nhiều thế." Ông Tứ bất mãn nói.
Lúc này, bà cụ Tứ cầm một cái giỏ trúc đựng trứng gà đi đến.
"Cái này cho Đào Tử ăn." Bà cụ Tứ nói.
"Như vậy sao được ạ? Ông bà cứ giữ lại ăn đi." Hà Tứ Hải vội vàng nói.
"Đây là trứng do hai con gà của Đào Tử đẻ. Nó là của con bé." Bà cụ Tứ vừa cười vừa nói.
Sau đó, bà cụ không nghe giải thích, cứ nhét vào trong tay Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải sợ ngã, chỉ có thể nhận lấy.
Nhưng mới mấy tháng, hai con gà mái làm sao có thể đẻ nhiều trứng như vậy được? Chúng đâu phải là máy bay chiến đấu trong đám gà mái đâu.
"Ông Tứ, đây là số tiền cháu mượn ông bà lúc trước." Hà Tứ Hải rút tiền đã chuẩn bị sẵn ra khỏi túi.
"À, ông bà không cần gấp, cháu không phải vội trả đâu, chờ dư dả rồi nói sau." Ông Tứ từ chối.
"Bây giờ cháu đã dư dả rồi. Lần này, cháu trở về là để trả số tiền đã mượn đấy." Hà Tứ Hải nói.
Ông Tứ nghe vậy, lúc này mới nhận lấy số tiền.
Chẳng qua ông cụ nghi ngờ hỏi: "Tứ Hải, số tiền này không phải là do cô Lưu cho cháu chứ?"
"Không phải, đây số tiền cháu tự kiếm được." Hà Tứ Hải nghẹn lời, nói.
"Là cháu tự kiếm thì tốt rồi. Mặc dù cháu và cô Lưu là người yêu cũng không thể tiêu tiền nhà con gái người ta. Như vậy sẽ không tốt..." Ông Tứ không học nhiều, cũng không nghĩ ra được nhiều từ để hình dung hơn, chỉ là nhiều lần nói không tốt.
"Cháu biết, ông Tứ, cháu sẽ không làm vậy đâu."
"Ừ, ông cũng tin tưởng cháu sẽ không làm vậy, bằng không trước đây cháu đã đồng ý để ông bà giúp đỡ rồi." Ông Tứ nói.
→_→
"Vậy ông nói nhiều làm gì như vậy?" Hà Tứ Hải nghĩ thầm.
Nhưng hắn cũng biết, ông Tứ chỉ muốn tốt cho hắn.
Hắn ra ngoài, Đào Tử và Huyên Huyên đang chơi kéo cỏ trong bụi cỏ dại trước nhà.
Trước nhà ông Tứ khá trống trải, ngoài trồng một số cây thầu dầu, trên mặt đất đầy cỏ dại.
Hai cô nhóc mỗi người cầm một cọng cỏ đuôi chó, cù nhau.
Lưu Vãn Chiếu đang trông các cô bé. Bởi vì bên cạnh có một cái ao nhỏ, ông Tứ còn nuôi không ít cá trong đó, chẳng qua không bán ra ngoài.
Cứ tới cuối năm, ông Tứ sẽ tháo hết nước ao, sau đó vớt cá, ngoài giữ lại một phần cho nhà mình ăn, còn lại đều đưa qua cho họ hàng và mọi người trong thôn.
Lưu Vãn Chiếu thấy Hà Tứ Hải đi ra thì xoay đầu lại: “Phải về sao?"
"Ừ, trở về thôi. Buổi sáng còn chưa dọn nhà xong đâu." Hà Tứ Hải nói.
"Oa, thật nhiều trứng gà." Đào Tử chạy tới nhòm vào giỏ trúc trong tay Hà Tứ Hải, thán phục nói.
"Ừ, đây là trứng do Cà Rốt và Củ Cải Trắng đẻ, bà cụ Tứ giữ riêng cho con đấy." Hà Tứ Hải vừa cười vừa nói.
"Oa, Củ Cải Trắng và Cà Rốt giỏi thật." Cô bé nói xong, quay đầu nhìn lại, nhưng chẳng thấy hai con gà mái nữa, không biết chúng đã chạy đi đâu rồi.
Sau đó, cô bé quay đầu nói với Huyên Huyên: "Chị, em mời chị ăn trứng. Trứng do gà em nuôi đẻ ra đấy."
Đào Tử rất tự hào.
Huyên Huyên tò mò giơ tay muốn cầm, nhưng bị Lưu Vãn Chiếu vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô bé.
"Trứng gà đâu phải đồ chơi, vỡ thì sao?"
(○'3′○)
Huyên Huyên bất mãn chu môi.
"Được rồi, chúng ta về đi." Hà Tứ Hải nói.
"Hai cháu đi vào chào ông Tứ và cả bà Tứ đi."
...
"Tứ Hải, buổi tối các cháu nhớ qua đấy." Ông Tứ tiến bọn họ đến con đường xi măng sau cửa rồi nói.
"Không cần đâu ạ. Buổi tối chúng cháu sẽ ở nhà, ông không cần nấu cho chúng cháu đâu." Hà Tứ Hải nói xong thì đi thẳng về phía trước.
Ông Tứ vốn còn định nói tiếp, thấy Hà Tứ Hải đã rời đi, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Đào Tử chân ngắn đi phía sau, vội vàng đuổi theo tới phía trước Hà Tứ Hải.
"Ba, ba ơi…"
"Sao vậy?"
"Buổi chiều, con có thể tới nhà anh Hà Cầu không?" Đào Tử nói với vẻ mặt mong chờ.
"Đương nhiên là được rồi. Con muốn đưa cây bảo đao qua, đúng không?"
"Vâng ạ."
"Vậy sau khi chúng ta về, con đi cùng Huyên Huyên đi." Hà Tứ Hải nghĩ ngợi rồi nói.
"Chỉ có hai đứa à?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nghe vậy thì lo lắng.
"Ơ, đúng vậy. Sao thế?"
"Hai đứa nhỏ như vậy, nếu gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm thế nào?" Lưu Vãn Chiếu bất mãn nói.
Hà Tứ Hải thật sự không cân nhắc tới điểm này. Cũng không thể nói là không cân nhắc tới. Thật ra, nếu ở bên ngoài, Hà Tứ Hải tuyệt đối sẽ không để cho Đào Tử rời khỏi tầm mắt của mình.
Nhưng về trong thôn, hắn bất giác quên mất vấn đề này. Dù sao lúc hắn còn bé, và Đào Tử trước đó đều chạy khắp thôn mỗi ngày, cũng quen rồi.
"Được rồi, vậy chờ lát nữa anh sẽ đi cùng Đào Tử một chuyến." Hà Tứ Hải nói.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy, lúc này mới hài lòng khẽ gật đầu.
Bọn họ về nhà trước, Hà Tứ Hải bảo Lưu Vãn Chiếu và Huyên Huyên ở nhà chờ.
Hắn dẫn theo Đào Tử tới nhà Hà Cầu, thuận tiện trả tiền nợ cho mấy nhà khác.
Huyên Huyên muốn đi theo nhưng bị chị giữ lại.
...
Đào Tử cầm thanh đao bằng gỗ, cả đoạn đường chỉ lặng lẽ đi theo Hà Tứ Hải, không biết trong đầu đang nghĩ gì. Hà Tứ Hải không chủ động làm phiền cô bé.
Chẳng bao lâu, bọn họ đã tới nhà Hà Cầu.
Ba Hà Cầu là Hà Đạt và mẹ Mã Xuân Hoa đang phơi thóc trong sân.
Bọn họ hơi bất ngờ khi thấy Hà Tứ Hải dẫn theo Đào Tử đi qua.
"Tứ Hải về bao giờ thế?"
Sau đó thấy Đào Tử, bj vừa cười vừa nói: "Đào Tử cao hơn nhiều đấy."
"Thật ạ?"
Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi nghi ngờ. Đại khái vì suốt ngày ở cùng, hắn không có cảm giác mấy.
"Chú Hà, dì Mã." Đào Tử ngoan ngoãn chào một tiếng.
"Thật ngoan." Hà Đạt liếc nhìn Đào Tử và khen một câu, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc.
Thoạt nhìn rất quái gở.
Nhưng Hà Tứ Hải biết, Hà Đạt thực tế là một người rất hay nói.
Đại khái tại con trai qua đời đã gây đả kích quá lớn đối với ông.
"Dì Mã, cái này cho dì." Đào Tử đưa thanh đao bằng gỗ trên tay cho Mã Xuân Hoa và nói.
"Cho dì à? Dì không chơi cái này." Mã Xuân Hoa mỉm cười và từ chối.
"Cháu tặng cho anh Hà Cầu. Anh Hà Cầu nói muốn một thanh bảo đao, cháu tặng cho anh ấy." Đào Tử ngây thơ nói.
Mã Xuân Hoa nghe vậy thì sửng sốt, Hà Đạt đang cúi xuống làm việc cũng ngẩng đầu lên.
"Hà Cầu nó... cháu giữ lại mà chơi đi." Hà Đạt nói với vẻ buồn bã.
Đào Tử nghe vậy thì ngơ ngác không hiểu.
"Đây là Đào Tử đặc biệt chuẩn bị để tặng cho Hà Cầu." Hà Tứ Hải ở bên cạnh giải thích.
Hà Đạt nghe vậy còn muốn nói gì đó, nhưng Mã Xuân Hoa giành trước một bước, cầm lấy thanh bảo đao trên tay Đào Tử và nói: "Cảm ơn Đào Tử. Lâu như vậy, cháu... cháu còn nhớ nó."
Giọng điệu Mã Xuân Hoa hơi nghẹn ngào.
Hà Tứ Hải nhìn hai vợ chồng buồn bã như vậy, môi mấp máy nhưng cuối cùng không nói nữa.
Chẳng qua, hắn quyết định chờ rằm tháng bảy sang năm sẽ mời bọn họ tới Hợp Châu một chuyến.
Sau khi ra khỏi nhà Hà Cầu, Hà Tứ Hải không về nay, tính thuận tiện qua trả tiền cho những nhà khác.
Sau đó, hắn gặp lại bà cụ quỷ đã gặp trên đường về buổi sáng.
Bà cụ vẫn đang cúi đầu tìm kiếm gì đó.
------
Dịch: MBMH Translate