Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 307 - Chương 307: Bà Cụ Cao

Chương 307: Bà Cụ Cao Chương 307: Bà Cụ Cao

"Bà cụ, bà đang tìm gì vậy?" Hà Tứ Hải nghĩ ngợi rồi cản trước mặt bà cụ và hỏi.

Bà cụ vốn vẫn cúi đầu, cuối cùng mới ngẩng đầu lên.

Bà cụ hơi gầy, trên mặt đầy nếp uốn, đường nét trên gương mặt tương đối tập trung, đặc biệt là đôi mắt khá nhỏ, luôn cho người ta cảm giác như đang nheo mắt nhìn người.

Hà Tứ Hải mơ hồ cảm thấy quen mặt, chắc là người trong thôn gần đây, trước đây đã từng gặp mặt.

Bà cụ nhìn thấy Hà Tứ Hải thì thoáng ngây người, sau đó trong đôi mắt ti hí lộ vẻ vui mừng.

Bà cụ rất kính nể và e sợ Hà Tứ Hải, hết chắp tay lại thi lễ.

Hà Tứ Hải phát hiện quỷ thế hệ trước nhìn thấy hắn đều tương đối kính nể, e sợ, coi hắn như thần linh thật sự. Còn thế hệ trẻ tuổi, mặc dù không có bao nhiêu thất lễ, nhưng ít kính nể, e sợ hơn.

"Thần linh đại nhân, có thể gặp được ngài thì tốt quá rồi." Bà cụ cao hứng nói.

"Bà còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao? Sao bà không đi Minh Thổ mà còn ở lại nhân gian?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Tiếp dẫn đại nhân, tôi đánh rơi tiền rồi." Bà cụ nói.

"Ba, sao vậy?" Đào Tử không nhìn thấy quỷ, thấy Hà Tứ Hải cứ đứng ở đó không đi thì tò mò hỏi.

"Không có gì, chúng ta qua nhà bác cả Hà Hoành, con đi trước đi." Hà Tứ Hải nói.

"Được ạ." Đào Tử nghe vậy, tự mình chạy về phía trước.

Cô bé biết nhà bác cả Hà Hoành, bà cả Hà Hoành và vợ bác ấy đều rất tốt với cô bé, vẫn thường đưa đồ ăn tới cho cô bé và bà nội.

Trên thực tế, người có thể cho Hà Tứ Hải vay tiền không tính lãi đều có quan hệ tốt với nhà bọn họ.

Khi Hà Đào còn sống, cũng qua lại với khá nhiều người.

Hà Tứ Hải vừa đi theo bà cụ về phía trước, vừa nói: "Mất bao nhiêu tiền?"

"Một trăm năm mươi ba đồng bốn hào." Bà cụ lập tức nói ra một con số chính xác.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, còn tưởng bà cụ mất bao nhiêu tiền vậy, hóa ra chỉ hơn một trăm, cũng vì hơn một trăm này mà bà cụ không muốn đi tới Minh Thổ.

Hà Tứ Hải quan sát bà cụ thấy quần áo rất giản dị, vừa nhìn qua là biết quần áo hơi cũ, mặc dù không có miếng vá nhưng rất nhiều chỗ đều có vết bẩn, hơn nữa càng nhìn càng thấy quen mắt.

"Bà ở thôn nào?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Tiểu Cao trước mặt đấy." Bà cụ nói.

"Tiểu Cao?"

Bà cụ vừa nói vậy, Hà Tứ Hải chợt nhớ ra bà cụ này là ai. Bảo sao hắn cứ thấy quen mắt.

Tiểu Cao là chỉ thôn Tiểu Cao, phần lớn người trong thôn đều họ Cao.

Nhà bà cụ ở phía tây thôn Tiểu Cao, sau nhà là con sông Hồi Long.

Sông Hồi Long là một con sông nhân tạo, trước kia hoàn toàn dựa vào sức người đào ra. Lúc đó, người đi đào sông sẽ được tính công điểm, mỗi nhà đều phải cho người ra làm.

Chẳng qua Hà Tứ Hải nhớ tới nhưng không biết bà cụ tên gì.

Chỉ biết người khác gọi bà là bà cụ Cao, trước đây bà vẫn luôn nhặt đồ đồng nát trên trấn.

Bà cụ còn lớn tuổi hơn cả bà nội Hà Tứ Hải.

Con trai cũng sắp sáu mươi tuổi rồi.

Cháu trai cũng đã kết hôn.

Chắt tên là Cao Minh, năm nay chắc hẳn đang học cấp hai. Cho dù Hà Tứ Hải không quen cậu ta nhưng trước đây đi học cùng một trường, tan học đi về vẫn thường gặp, cho nên cũng tính là biết.

"Bà là cố nội của Cao Minh, đúng không?"

"Đúng, đúng vậy." Bà cụ thấy Hà Tứ Hải nhận ra bà thì có vẻ rất vui mừng.

Sau đó, bà cụ nghi ngờ hỏi: "Ngài có quen với Cao Minh nhà tôi à?"

"Có biết ạ. Cháu là phía đông thôn, nhà Hà Đào." Hà Tứ Hải chỉ về phía đầu đông của thôn.

"Hà Đào? Là nhà chị Phan sao?" Bà cụ nghĩ ngợi rồi hỏi với vẻ nghi ngờ.

"Đúng vậy, đó là bà nội cháu."

Bà cụ Cao gọi bà nội Hà Tứ Hải là chị, chẳng qua là cách gọi lịch sự ở nông thôn, chứ không phải do tuổi lớn hơn.

"Bà nội ngài đi trước tôi một bước, tôi chắc hẳn cũng sắp có thể đi gặp chị ấy rồi. Chẳng qua, chị Phan thật may mắn." Bà cụ Cao nói với vẻ mặt đầy hâm mộ.

Sở dĩ bà ta hâm mộ, vì Hà Tứ Hải là thần tiên, cho nên người ta có chết vẫn có một thần tiên chăm sóc, không phải là may mắn sao?

Hà Tứ Hải không giải thích nhiều mà nói tiếp: "Bà không biết tiền rơi lúc nào, bây giờ chắc chắn không tìm được đâu. Bà vẫn nên về Minh Thổ sớm đi."

Bà cụ Cao nghe vậy thì ngẩn người, thở dài nói: "Tôi đã hứa cho Tiểu Minh số tiền này rồi. Nó không cầm được tiền, chắc chắn sẽ rất thất vọng đấy."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì không lên tiếng nữa.

Trên thực tế, Hà Tứ Hải biết Cao Minh thật ra không thích bà cố lắm, bởi vì đám học sinh thường cười nhạo bà cố của cậu ta đi nhặt rác.

Hà Tứ Hải thậm chí còn từng mấy lần nhìn thấy Cao Minh gặp bà cụ Cao tên đường, thường xem như không nhìn thấy, cho dù có nói chuyện với bà cụ cũng rất hỗn láo. Nhưng bà cụ Cao vẫn luôn cười híp mắt.

Trên thực tế, con trai và cháu trai của bà cụ Cao đối xử với bà cụ không tệ lắm, không phải mặc kệ bà cụ.

Ở nông thôn, gạo dầu không thiếu, cung cấp cuộc sống cho bà cụ Cao hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng bà cụ Cao không chịu ngồi yên, thấy đồ đồng nát gì đều thích nhặt về nhà.

Mỗi ngày, bà đi khắp nơi trên trấn và các thôn, từ trước đến nay chưa từng dừng.

Lại nói tiếp, còn có một chuyện rất thú vị. Khi còn bé, Hà Tứ Hải và đám nhỏ trong thôn còn từng làm nổ hầm cầu nhà bà cụ Cao.

Bị cháu trai của bà cụ Cao đuổi chạy qua mấy thôn.

Những chuyện ngu ngốc đó, bây giờ hắn cũng không muốn nói nhiều.

Dù sao bọn họ đã từng quen biết, có thể giúp đỡ được thì giúp đỡ.

"Cháu nhận tâm nguyện của bà. Bà cứ về trước đi. Sáng mai, cháu sẽ tới nhà bà một chuyến. Chắc Cao Minh ở nhà chứ à?"

"Có, có ở nhà đấy. Chủ nhật, nó không phải đi học mà." Bà cụ Cao vội nói.

"Chẳng qua lại để ngài phải tốn kém rồi. Tôi cũng không có thứ gì tốt để báo đáp ngài." Bà cụ Cao xoa xoa tay, ngượng ngùng nói.

"Không sao, cũng không đáng bao nhiêu tiền." Hà Tứ Hải xua tay nói.

"Cảm ơn, cảm ơn." Bà cụ Cao liên tục cảm ơn, sau đó cao hứng đi về phía trước.

Hà Tứ Hải nhìn bà cụ Cao đi xa, nhớ tới một vài lời đồn trong quá khứ.

Nghe nói bà cụ Cao vốn có hai đứa con, ngoài đứa con trai cũng chính là ông nội Cao Minh, còn có một cô cô gái nữa.

Nhưng năm sáu mấy mất mùa, trong nhà không có ăn, cô gái cuối cùng đói quá mà mất.

Người trong thôn đều nói bà cụ quá trọng nam khinh nữ, vì con trai mà làm con gái đói chết.

Mọi người đều không thích qua lại với bà cụ, khiến danh tiếng cả đời của bà cụ đều không tốt lắm.

Đến đời ba của Cao Minh mới dần khá hơn, những ký ức ngày xưa mới dần bị người ta quên lãng, ít người nói tới.

"Ba, ba mau lên. Sao ba chậm thế? Bà là ông cụ à?" Đào Tử chống nạnh đứng ở phía trước, hét lớn.

"Tới đây, tới đây. Không ngờ con chân ngắn mà chạy nhanh vậy đấy?" Hà Tứ Hải đi tới, khẽ xoa đầu cô bé và nói.

"Hừ, chân con không ngắn, còn rất dài đấy." Đào Tử bất mãn đá hai cái chân ngắn nhỏ lên.

"Đúng, đúng, chân con là chân dài, được chưa. °°"

Sau đó Hà Tứ Hải đi nhanh tới vài bước, bỏ cô bé lại phía sau.

Cô nhóc lập tức hầm hừ, bước chân đuổi theo.

Phải quyết một trận tử chiến với người trứng thối Hà Tứ Hải này.

Từ này là do cô bé học à theo anh Hà Cầu đấy. Anh Hà Thu thường tìm người ta quyết một trận tử chiến.

Đương nhiên, anh cũng đi tìm cô bé, mỗi lần cô bé đều lén chuồn mất, cô bé đâu có ngốc.

Hai người vừa đùa giỡn vừa đi tới nhà bác cả Hà Hoành.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment