"Ồ, Tứ Hải đã về rồi."
Bọn họ tới cửa bác cả Hà Hoành, đúng lúc gặp vợ bác cả khiêng cuốc muốn ra ngoài.
"Còn có cháu, còn có cháu nữa." Đào Tử giơ cao cánh tay nhảy nhót, thu hút sự chú ý của vợ bác cả. Có thể quên được đứa trẻ này sao?
"Đào Tử cũng về à?" Vợ bác cả khẽ xoa đầu Đào Tử.
"Cháu chào bác." Đào Tử ngoan ngoãn chào một tiếng.
"Chào cháu, Đào Tử lên cân à?" Vợ bác cả nói.
"Là cao lớn ạ." Đào Tử lập tức sửa lời.
"Đúng, là cao hơn." Vợ bác cả vừa cười vừa nói.
Sau đó bà dẫn hai người vào trong nhà.
Bác cả đúng lúc đang ở nhà, Hà Tứ Hải cũng không vòng vo nhiều, trực tiếp móc tiền ra.
Bọn họ nói không khác gì ông Tứ, sau khi từ chối một lúc mới nhận lấy, sau đó lại muốn giữ bọn họ lại ăn cơm chiều.
Cứ đi liên tiếp như vậy được mấy nhà, cuối cùng mới trả hết nợ.
Không còn nợ, cảm giác trong người nhẹ nhõm, cho dù cũng không nhiều nhưng thiếu nợ là thiếu nợ, trong lòng luôn cũng lo lắng.
"Đi thôi, chúng ta về nhà nào." Hà Tứ Hải bế Đào Tử lên.
Cô bé liên tục đi với hắn đến mấy nhà, chân ngắn có phần không đi nổi rồi.
Chẳng qua cô nhóc miệng ngọt, trên đường đi kiếm được không ít đồ ăn vặt, thậm chí không chứa nổi trong túi nhỏ của mình, giờ cầm theo một cái túi nhỏ không buông tay, nói phải về chia cho chị.
Lúc đi ngang qua nhà chú hai Hà Thuyền, thấy cổng nhà chú ấy đang mở, chú hai ngậm điếu thuốc trong miệng, đang ngồi trong sân nhổ lông vịt.
"Chú hai." Hà Tứ Hải ôm Đào Tử đi vào.
"Tứ Hải?"
Chú hai ngạc nhiên khi nhìn thấy Hà Tứ Hải, vừa lên tiếng thì điếu thuốc ngậm trong miệng rơi xuống, đúng lúc rơi lên mu bàn tay của chú ấy, làm chú ấy nóng đến mức phải nhảy dựng.
Đào Tử cười khanh khách.
"Mỗi lần thấy thằng nhóc cậu thì chẳng có chuyện gì tốt." Chú hai cúi xuống rửa tay trong chậu nhổ lông vịt, vớt điếu thuốc ra.
"Sao chú có thể nói vậy chứ? Cháu tới mua đồ cho chú mà. Chú cho cháu con vịt quay. Có móng heo không ạ? Nếu có, cũng cho cháu hai cái." Hà Tứ Hải thả Đào Tử xuống, nói.
"Có, đều có hết..." Thấy Hà Tứ Hải thật sự tới mua đồ thì lập tức vui vẻ ra mặt.
"Cháu nói trước nhé, không cần đầu vịt, cũng không cần phao câu." Hà Tứ Hải nói luôn.
"Chú biết rồi, thằng nhóc, chẳng lẽ chú còn gian dối với cả cháu à?" Chú hai bất mãn, lau tay và chuẩn bị đi qua phòng bếp.
"Chú không rửa tay à?" Hà Tứ Hải bất mãn nói.
"Không phải rửa rồi sao?"
Hà Tứ Hải nhìn về phía chậu nhổ lông vịt của chú ấy, đứng thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi lông.
"Thật là… còn kiểu cách như vậy. Yên tâm, chú đeo găng tay làm cho cháu." Chú hai vừa cười ha ha vừa nói.
Lần này, Hà Tứ Hải thành thật, chú hai cũng thành thật hơn rất nhiều.
Bỏ đầu vịt và phao câu cho Hà Tứ Hải đàng hoàng xong, mới đưa lên cân.
"Cái này cho cháu." Chú hai chặt một cái chân vịt đưa cho Đào Tử.
Đào Tử nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Ăn đi. Cái khác thì không cần cắt nữa."
Vừa khéo mang về cho Huyên Huyên, hai cô nhóc mỗi đứa một cái.
Đào Tử mới sung sướng nhận lấy, lúc này mới chịu đưa cái túi vẫn cầm chặt trong tay cho Hà Tứ Hải.
"Lần này, cháu về được bao lâu?" Chú hai đột nhiên hỏi.
"Ngày mai, cháu sẽ đi." Hà Tứ Hải nói.
"Công việc bên ngoài có ổn không?"
"Tạm được."
"Nếu không thể làm được thì về với chú hai, học bán Lucai với chú. Cho dù không kiếm được nhiều tiền nhưng không chết đói, hơn nữa mỗi bữa đều có thịt ăn, dư sức nuôi Đào Tử." Chú hai vừa chặt đồ ăn vừa nói.
"Anh Tiểu Hạo thì sao ạ?"
Anh Tiểu Hạo mà Hà Tứ Hải nhắc tới là Hà Hạo - con trai chú hai, còn lớn hơn Hà Tứ Hải mấy tuổi.
Thành tích học tập của Hà Hạo không tốt, tốt nghiệp cấp hai xong đi làm công.
"Nó làm cửa chống trộm cho người ta ở trong thành phố, chắc sẽ không về bán Lucai với chú đâu." Chú hai hơi bất mãn nói.
Làm cửa sổ chống trộm là một công việc vất vả, hơn nữa còn có tính nguy hiểm nhất định.
"Nhưng kiếm được nhiều tiền." Nói thật ra, Hà Tứ Hải đã từng có lúc muốn tìm tới chỗ Hà Hạo nhờ nương tựa.
Chẳng qua kiếm nhiều tiền thì nhiều thật, nhưng thời gian học việc quá dài, Hà Tứ Hải mới dành từ bỏ.
"Thu nhập đúng là tạm được, nhưng chú càng mong nó được bình an hơn." Tuy chú hai nói vậy nhưng gương mặt vẫn tươi cười.
"Sau đó, lấy một miếng thịt bò to bên cạnh kìa. Không cần cân đâu, cứ chặt luôn."
"Cho Đào Tử ăn, trẻ con ăn ít đường."
Chú hai nói xong lại thấy tiếc, bỏ một nửa lại.
"Đào Tử, mau cảm ơn đi." Hà Tứ Hải không khách sáo.
Đào Tử đang mải gặm chân vịt còn chưa biết chuyện gì xảy ra, gương mặt bóng nhẫy ngước lên với vẻ nghi ngờ.
Nhưng vẫn rất nghe lời, nói một tiếng cảm ơn.
Nhìn Tứ Hải kéo Đào Tử gặm vịt chân ra khỏi cổng.
Chú hai lại châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, rồi mới ngồi xuống nhổ ít lông.
...
"Đã về rồi."
Nhìn thấy Hà Tứ Hải về từ phía xa, Lưu Vãn Chiếu và Huyên Huyên lập tức chạy từ trên sườn núi xuống.
Trong nhà không có gì, hai người thật sự chán muốn chết.
Lưu Vãn Chiếu còn có thể chơi điện thoại, nhưng Huyên Huyên cảm thấy chán ngắt, ở bên cạnh không cho cô chơi.
Cuối cùng, cô hái mấy cành liễu, đan cái mũ liễu cho cô bé. Cho dù lá liễu rụng gần hết nhưng Huyên Huyên vẫn rất vui vẻ.
Cô bé đội lên đầu, trên đó có một vòng lá liễu màu vàng, tưởng tượng đó là vương miện của mình.
"Trông có ngon không?" Huyên Huyên nhìn chân vịt trên tay Đào Tử, nuốt nước bọt hỏi.
"Em muốn hỏi ăn có ngon không à?" Lưu Vãn Chiếu hơi buồn cười nói.
"Chị, cho chị ăn." Đào Tử đưa chân vịt gặm dính đầy nước bọt tới, nói.
Huyên Huyên không hề ghét bỏ, há miệng định cắn.
"Chờ đã, anh còn một cái nữa." Hà Tứ Hải vội vàng mở cái túi trên tay ra.
Huyên Huyên lập tức hít hít mũi.
Sau đó giơ tay nhận lấy.
Nhưng cô bé bị Lưu Vãn Chiếu giữ lại: “Em phải rửa tay mới được. Em xem móng tay em bẩn chưa kìa?"
Nhìn móng tay mình đen xì, Huyên Huyên ngại ngùng cười hi hi.
"Mọi chuyện xong chưa anh?" Lưu Vãn Chiếu đi theo Hà Tứ Hải chậm rãi lên sườn núi.
Còn Huyên Huyên sốt ruột đã sớm chạy về nhà để rửa tay. Đào Tử cũng chạy theo sau.
"Tất cả đều xong rồi, chiều mai sẽ về. Trời tương đối nắng, để anh lấy chăn ra phơi."
Hắn đã không về một thời gian, chăn để trong ngăn tủ cũng có mùi mốc, đúng lúc lấy ra phơi.
Hai người Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu phơi chăn, Đào Tử và Huyên Huyên chui ra chui vào trốn tìm, cho dù chú ý đầu cũng không để ý chân, nhưng vẫn chơi rất vui vẻ.
Buổi tối, ông Tứ thấy bọn họ không qua nhà mình ăn cơm thật, vì vậy cầm ít thức ăn đã nấu qua, thật sự là quá tốt.
Chờ ăn cơm tối xong thì trời cũng tối, ánh trăng đêm nay rất sáng.
Hà Tứ Hải lấy ghế nằm ra, trải chăn lên, để hai cô nhóc nằm ở phía trên.
Đây là Hà Đào mua cho bà nội. Trước đây bà nội thích nằm ở trên đó phơi nắng.
Ghế nằm rất lớn, hai cô nhóc nằm ở trên đó vẫn còn rộng.
"Trăng đêm nay sáng thật." Lưu Vãn Chiếu khoác cánh tay Hà Tứ Hải, gối đầu lên trên vai hắn nói.
Gió mát trăng thanh, tiếng côn trùng rả rích, tiếng ếch kêu ộp oạp...
Tạo thành một bức tranh hoàn hảo.
Hai cô nhóc hay ầm ĩ cũng yên tĩnh một cách hiếm có, nằm ở trên ghế, ngắm nhìn mặt trăng tròn và bầu trời đêm lác đác những vì sao.
"Vì sao không có sao băng nhỉ? Em phải ước một điều." Huyên Huyên đột nhiên nói.
"Bình thường làm sao thấy sao băng được." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Chị, tại sao phải có sao băng mới ước được một điều?" Đào Tử tò mò hỏi.
"Bởi vì ước với sao băng là có thể thực hiện được." Huyên Huyên ngây thơ nói.
Trong chuyện ba đọc cho cô bé nói vậy đấy.
Cho nên cô bé muốn ước một nguyện vọng với sao băng.
"Ồ… ồ." Đào Tử chợt khẽ gật đầu.
Sau đó cô bé nhìn về phía bầu trời đêm.
"Sao băng, sao băng... mày mau ra đây đi. Tao cũng muốn ước nguyện đấy…" Đào Tử hét lớn với bầu trời đêm.
"Hi…hi… sao băng cũng đâu phải con chó con... chó... (⊙⊙) "
Huyên Huyên còn chưa nói xong, đã thấy mấy sao băng kéo theo cái đuôi thật dài xuyên qua bầu trời đêm.
------
Dịch: MBMH Translate