"Tôi muốn mau chóng lớn lên." Huyên Huyên hô lớn với sao băng.
"Tôi muốn... Tôi muốn..." Đào Tử thấy Huyên Huyên đã nói ra nguyện vọng của cô bé thì hơi sốt ruột.
Hơn nữa, sao băng trên không trung đã sắp biến mất.
"Đừng vội, từ từ suy nghĩ." Hà Tứ Hải ở bên cạnh khẽ nói.
"Tôi muốn vĩnh viễn được ở cùng với ba." Đào Tử lớn tiếng nói.
Cô bé nói xong thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại vui vẻ.
"Huyên Huyên, sao em muốn mau chóng lớn lên chứ?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh hỏi.
"Lớn lên, em lại có thể lái xe, sau đó đưa chị và ba mẹ đi ra ngoài chơi, ra ngoài hóng gió." Huyên Huyên sung sướng nói.
"Vậy em thì sao?" Đào Tử ở bên cạnh đau lòng nói.
Cô bé cũng muốn đi chơi cùng, sao chị có thể quên cô bé chứ? Đau lòng quá.
"Vậy cũng đưa cả em đi nữa." Huyên Huyên lập tức hào phóng nói.
Sau đó, cô bé nghĩ ngợi một lát lại nói: "Cũng đưa cả ông chủ đi."
"Hi, vậy cám ơn em nhé." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
"Không cần khách sáo." Huyên Huyên xua bàn tay nhỏ bé nói.
Thật giống như cô bé đã chuẩn bị lái xe đưa cả nhà ra ngoài hóng gió vậy.
"Vậy chúng ta đi đâu?" Đào Tử tò mò hỏi.
"Ừ..." Huyên Huyên nghiêng đầu suy nghĩ, cô bé cũng không biết.
"Sân chơi à?" Đào Tử hỏi.
"Đúng, sân chơi."
"Còn có công viên nữa?"
"Có thể, có thể..."
"Còn đi tới bờ biển lớn thật sự?"
Bây giờ Đào Tử cuối cùng không xem hồ Kim Hoa là biển lớn nữa.
"Trong biển rộng có cá mập lớn, cắn một cái là nuốt luôn Tiểu Đào Tử." Huyên Huyên mở miệng dọa cô bé.
Đào Tử không hề sợ, nghe vậy còn rất vui vẻ.
"Trong biển rộng còn có cá heo nhỏ, em muốn ngắm cá heo nhỏ."
"Nếu không năm nay nghỉ đông, anh dẫn hai đứa đi ngắm biển lớn?" Hà Tứ Hải nghĩ ngợi rồi nói.
"Anh định tới thành phố Lộc à?"
Lưu Vãn Chiếu nghĩ đến bác cả Hà Tứ Hải đang ở thành phố Lộc, bên kia ở ven biển, hơn nữa mùa đông qua đó cũng ấm áp.
Rất nhiều người phương bắc đều qua thành phố Lộc vào mùa đông.
"Đến lúc đó lại tính." Đây chỉ là suy nghĩ của Hà Tứ Hải, cụ thể đi đâu còn chưa quyết định.
Hơn nữa cho dù đi tới thành phố Lộc, hắn cũng không ở nhà bác cả.
Chẳng qua hai cô nhóc nghe vậy thì vui mừng.
Hoan hô nói muốn đi ngắm biển lớn, xem cá mập lớn và cá heo nhỏ...
...
Sáng sớm hôm sau, Hà Tứ Hải vốn định luộc khoai nấu cháo, nhưng nghĩ đến Đào Tử không thích ăn.
Cho nên làm mì trứng.
Bởi vì bát nóng, hai cô nhóc mỗi đưa bê một cái ghế nhỏ đặt ở cửa, sau đó cầm bát đặt lên trên, ngồi xổm ở đó ăn, giống và hai con Tỳ Hưu nhỏ vậy.
"Chờ ăn sáng xong, anh phải ra ngoài có chút việc, em ở nhà trông hai đứa Đào Tử hay đi cùng anh?"
"Ồ? Có chuyện gì vậy? Có lâu không?" Lưu Vãn Chiếu vừa nói vừa gắp trứng trong bát mình vào trong bát của Hà Tứ Hải.
"Em làm gì thế? Em ăn đi chứ?"
"Em không thích ăn." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Ăn ngon lắm đấy. Đây là trứng do gà em nuôi đẻ ra đấy. Chị, có phải ăn rất ngon không?" Đào Tử nói với gương mặt đầy kiêu ngạo.
Huyên Huyên ngậm đầy thức ăn, vội vàng gật đầu.
"Vậy à, vậy dì nhất định phải nếm thử mới được." Lưu Vãn Chiếu mỉm cười, lại gắp trứng gà trong bát Hà Tứ Hải về.
Trên thực tế, Lưu Vãn Chiếu không nói là thích hay không thích trứng gà. Chẳng qua cô thật sự không thích ăn trứng gà trong mì, không chỉ tanh, còn nghẹn nữa.
"Em còn nhớ bà cụ đã bị anh tông trên đường về hôm qua không? Bà ấy ở thôn Tiểu Cao bên cạnh. Chiều hôm qua, anh lại gặp bà cụ, đã hứa hôm nay sẽ qua chỗ bà cụ một chuyến." Hà Tứ Hải nói.
"Có xa không?" Lưu Vãn Chiếu lại hỏi.
"Không xa, đi khoảng nửa giờ sẽ đến. Nếu lái xe còn nhanh hơn."
"Vậy bọn em đi chung với anh." Lưu Vãn Chiếu nghĩ ngợi rồi nói, ở nhà không có gì cả, thực sự chán ngắt.
"Được, em có thể dẫn Đào Tử và Huyên Huyên đi dạo ở bờ sông Hồi Long." Hà Tứ Hải suy nghĩ rồi nói.
Hai bên bờ sông Hồi Long ngoài đồng ruộng, còn trồng không ít cây để chống xói mòn đất.
Vì vậy, sau khi ăn sáng xong, Hà Tứ Hải lái xe chở bọn họ đến thẳng thôn Tiểu Cao.
Chẳng qua Hà Tứ Hải không lái xe vào trong.
Mà đỗ ở bên bờ sông.
Hắn bảo Lưu Vãn Chiếu dẫn hai cô nhóc đi chơi, mình đi vào thôn Tiểu Cao một mình.
Mấy năm không tới, thôn Tiểu Cao thay đổi quá nhiều, rõ ràng nhất là mặt đường sạch sẽ hơn.
Tất cả đều là đường xi măng nối liền với các nơi.
Chẳng qua người cũng ít hơn, rất nhiều nhà đều đóng chặt cửa.
Đây là cả nhà đều ra ngoài làm việc.
Khi Hà Tứ Hải đến nhà Cao Minh.
Ba Cao Minh là Cao Thắng và vợ Dương Hồng đang phơi thóc ở cửa.
Thu hoạch vụ thu kết thúc, bây giờ hầu hết mọi nhà đều đang phơi thóc.
"Chú Cao, thím Dương, Cao Minh có ở nhà không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Cậu là?" Cao Thắng hơi nghi ngờ nhìn Hà Tứ Hải.
"Cháu là Hà Tứ Hải, ở thôn Hà Gia." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ, là nhà Hà Đào à?" Cao Thắng nghe vậy thì chợt hiểu ra.
"Nghe nói cháu không đi học nữa, ra tỉnh ngoài làm việc. Cháu tìm Cao Minh có chuyện gì vậy?" Cao Thắng không nói thẳng Cao Minh đang ở đâu mà hỏi trước.
Bây giờ Hà Tứ Hải cũng được xem là người trong xã hội, mà con trai ông ta còn đang đi học, ông ta không muốn con trai bị Hà Tứ Hải làm cho hư hỏng. Ông ta còn muốn con trai lên đại học đấy.
Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không giải thích thêm, giơ tay vẫy một cái. Đèn dẫn hồn xuất hiện ở trong tay hắn.
"Ồ?" Hai vợ chồng nhìn đèn lồng đỏ đột nhiên xuất hiện trong tay Hà Tứ Hải, cảm thấy rất kinh ngạc.
Hà Tứ Hải giơ tay đốt đèn.
Sau đó nói với bọn họ: "Cho bà một buổi sáng, cũng đủ chứ?"
Hai vợ chồng Cao Thắng còn đang sững sờ, phía sau bọn họ lại vang lên một giọng nói: "Đủ rồi, đủ rồi, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân."
Vợ chồng đều tái mặt, hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy bà cụ Cao đã chết đi nhiều ngày đang đứng sau lưng bọn họ.
"Bà... bà nội?" Cao Thắng run rẩy kêu lên một tiếng.
"Là bà, Tiểu Thắng."
Bà cụ Cao nhận lấy cái đèn lồng trong tay Hà Tứ Hải và một trăm năm mươi ba đồng bốn đã sớm chuẩn bị sẵn.
Ngoài trời nắng như vậy nhưng hai vợ chồng không hề thấy ấm áp.
"Đừng sợ, bà còn có thể hại các cháu được sao." Bà cụ Cao đã già nhưng không hồ đồ.
Cao Thắng nghe vậy thì thoáng ngây người, nghĩ đến lúc mình còn bé, bà nội vẫn luôn thương yêu mình, trong lòng cũng bớt sợ.
Vì vậy ông ta hỏi: "Bà nội, không phải bà đã chết sao? Sao có thể? Sao có thể..."
"Bởi vì bà còn tâm nguyện chưa hoàn thành, cho nên ở lại nhân gian. Cũng may gặp được tiếp dẫn đại nhân, ngài ấy giúp bà hoàn thành tâm nguyện. Đây, đây là đèn dẫn hồn, nhờ có nó, các cháu mới có thể nhìn thấy bà." Bà cụ Cao giải thích.
"Tiếp dẫn đại nhân?" Cháu dâu Dương Hồng ở bên cạnh nghi ngờ hỏi.
"Chính là thần tiên."
"Thần tiên?" Lúc này, hai vợ chồng mới nhớ ra Hà Tứ Hải, vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Hà Tứ Hải đã đi từ lúc nào.
"Bà nội, bà có tâm nguyện gì chưa hoàn thành?" Cao Thắng hỏi.
"Ngày đó, Tiểu Minh nói với bà là muốn mua tài liệu học tập, bà bán đồng nát ở trên trấn, gom ít tiền vốn tính về đưa cho nó, không ngờ trên đường về lại rơi mất."
"Tài liệu học tập?" Cao Thắng nghe vậy thì rất kinh ngạc.
Cho dù hai vợ chồng bọn họ không phải là người hào phóng gì, nhưng chưa từng keo kiệt trong việc học tập của con.
Chỉ cần nói là cần để học, có lần nào không lập tức đưa tiền.
Cho nên nó tìm bà nội đòi tiền là hoàn toàn không nói được.
Cao Thắng lập tức hiểu rõ ra, sắc mặt trở nên khó coi. Dù sao ông ta cũng từng làm thế, lúc nhỏ đã không ít tìm cách xin tiền bà nội.
Nhưng bởi vì vậy mà làm bà nội chết cũng không được yên, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Tiểu Minh." Ông ta nổi giận hét lớn.
------
Dịch: MBMH Translate