Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 310 - Chương 310: Sợi Dây Buộc Tóc Màu Hồng

Chương 310: Sợi Dây Buộc Tóc Màu Hồng Chương 310: Sợi Dây Buộc Tóc Màu Hồng

Cao Minh đang tuổi dậy thì.

Cũng là lứa tuổi hướng tới tự do nhất.

Luôn cảm thấy mình bị trói buộc.

Bất kể từ trường học, gia đình hay trên kinh tế, cậu ta đều có một sự kích động muốn rời đi.

Ở tuổi này, rất nhiều người đều có suy nghĩ như vậy.

Chỉ hận không thể vứt bỏ tất cả, rời xa quê, trời cao mặc cho chim bay.

Nhưng đó là còn chưa ra xã hội, xã hội dễ dàng dạy cậu ta cách làm người.

Không có tiền.

Ngay cả tan học mua góp tiền với các bạn mua chai nước uống cũng không có, nên tất cả suy nghĩ trong đầu đều chỉ là vô nghĩa.

Cậu ta không phải thật sự ghét cụ nội.

Nhớ lúc còn rất nhỏ, cụ nội thường thích bế cậu ta, nấu món ngon cho cậu ta ăn, tới hàng tạp hóa mua đồ ăn vặt cho cậu ta.

Chỉ cần cậu ta yêu cầu, cụ nội cơ bản không có gì không đáp ứng.

Cụ nội qua đời đã gây ra đả kích rất lớn đối với cậu ta.

Bởi vì cậu ta lớn như vậy, cụ nội là người thân duy nhất qua đời.

Cậu ta đau khổ, đồng thời cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Cả thời gian dài vẫn luôn thẫn thờ.

Đây cũng là một trong những lý do vợ chồng Cao Thắng làm việc ở bên ngoài mà không gọi Cao Minh. Ở nông thôn, trẻ con lớn như vậy đều sớm làm việc giúp đỡ gia đình.

Một nguyên nhân khác là Cao Minh nói cậu ta có bài cần làm.

Đây cũng là một trong những pháp bảo mạnh nhất để thoát khỏi cảnh bị bắt làm việc. Ba mẹ bình thường nghe tới học tập, cơ bản sẽ không bắt làm việc.

Cao Minh ngồi trước bàn với vẻ không yên, nhìn kim trên chiếc đồng hồ báo thức tích tắc chuyển động, bút bi trên tay cũng không ngừng xoay tròn.

Nhưng cái bút cứ xoay được một, hai vòng là rơi xuống, khiến cậu ta thấy nôn nóng.

"Tiểu Minh." Đúng lúc này, cậu ta nghe được tiếng Cao Thắng gọi ở ngoài nhà.

Cậu ta theo bản năng muốn đáp lại, nhưng vừa mở miệng thì âm thanh kẹt lại trong cổ họng, thật sự không phát ra tiếng. Bởi vì vừa nghe giọng ba thế này là biết chẳng phải chuyện gì tốt rồi.

Trong đầu cậu ta vội vàng nhớ lại những chuyện đã xảy ra gần đây, xem có phải mình đã phạm sai lầm gì không.

Nhưng cậu ta cẩn thận nhớ lại, hình như dạo này mình không phạm sai lầm gì, hơn nữa thành tích học tập còn nâng cao.

Vì vậy, cậu ta mới vững tin nói: "Gì ạ?"

"Con ra đây cho ba." Cao Thắng lớn tiếng nói.

"Con còn phải làm bài tập đấy." Cao Minh phàn nàn một câu nhưng nhưng vẫn bỏ bút xuống, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Sau đó...

"Cụ... cụ... cụ nội?" Cậu ta dụi mắt, lộ ra vẻ khó tin.

"Tiểu Minh, cụ nội có tiền, bây giờ cụ nội cho cháu." Bà cụ Cao cầm một trăm năm mươi ba đồng bốn xu trên tay đưa tới.

"Cụ nội." Cao Minh lập tức xông tới, nhào vào trong lòng bà cụ Cao.

"Cụ nội, hu hu..." Cao Minh ôm bà cụ Cao khóc lớn.

Cao Thắng vốn đang vô cùng tức giận lại giống như quả bóng bị xì hơi.

Ông ta thở dài một tiếng, nói nhỏ với vợ Dương Hồng bên cạnh: "Bà đi gọi ba mẹ đến đây."

Ông nội, bà nội và cụ nội Cao Minh không sống với bọn họ, chí có điều cũng không xa, chỉ cách mấy nhà, đi vài bước chân là đến.

"Tiểu Minh đừng khóc, Tiểu Minh ngoan..." Bà cụ Cao dỗ Cao Minh giống như dỗ đứa trẻ ba tuổi vậy.

"Cụ nội, cháu xin lỗi, cháu không nên hung dữ với cụ, không nên mặc kệ không để ý tới cụ. Cháu... cháu không muốn cụ chết..."

Cậu ta nói dứt lời mới nhớ ra, không phải cụ nội đã chết rồi sao?

Vì vậy cậu ta vội vàng ngẩng đầu lên, hai mắt mông lung đẫm nước mắt quan sát cụ nội.

"Là cụ nội chứ, là cụ nội đây." Bà cụ Cao lau nước mắt cho cậu ta, long bàn tay thô ráp cọ qua mặt Cao Minh cũng hơi đau.

"Tiểu Minh phải nghe lời, đi học cho giỏi... Đây, cháu cầm số tiền này đi mua tài liệu học tập. Sau này cụ nội không thể cho Tiểu Minh nhà chúng ta tiền nữa rồi." Bà cụ Cao nói xong, bản thân cũng khổ sở mà khóc.

"Hu hu..."

"Cụ nội, cháu lừa cụ đấy. Cháu... cháu không phải mua tài liệu học tập. Cháu xin lỗi, cháu không nên lừa cụ." Cao Minh vừa khóc vừa nói.

"Không sao. Biết đâu lúc nào đó cháu muốn mua lại không có tiền thì sao. Cháu cứ giữ lại đi." Bà cụ Cao không để ý, thật sự nhét tiền vào trong túi Cao Minh.

Trên thực tế, trong lòng bà cụ Cao cũng hiểu rõ, nhưng bởi vì Cao Minh muốn, bà cụ làm sao có thể từ chối được chứ.

"Cụ nội..."

...

"Hóa ra anh Tứ Hải biến thành thần tiên à?" Cao Minh há hốc miệng.

Trong đầu nghĩ đến cao nhân tiên hiệp khống chế kiếm bay trên tivi.

Lại nghĩ đến các loại thần thông mà quỷ thần Địa Phủ có trong truyện Liêu Trai.

Nhất thời tâm trạng vô cùng kích động.

Nếu mình tìm cách làm quen, có thể học tu tiên với anh Tứ Hải không?

Cậu ta càng nghĩ càng cảm thấy ý định này rất tuyệt.

"Tiểu Minh, Tiểu Minh, con lại nghĩ linh tinh gì thế?" Cao Thắng tức giận vỗ một phát vào sau gáy của Cao Minh.

Cơn giận vừa rồi còn đó, vẫn chưa trút ra đâu.

"Tiểu Thắng, sao cháu có thể đánh con như vậy chứ? Hơn nữa còn đánh đầu nó, sẽ ngốc đi đấy." Bà cụ Cao ở bên cạnh kéo Cao Minh về phía sau.

"Bà nội." Cao Thắng cũng bất lực, nhưng nghĩ bà cụ sắp rời đi, cũng không nói gì nữa.

Lúc này, ông bà Cao Minh đều qua, gặp bà cụ Cao một lần cuối.

Nhưng bọn họ cũng chưa quá đau khổ. Dù sao bà cụ Cao đến tuổi này mới qua đời, xem như là tang lễ mừng.

Hơn nữa, ông bà Cao Minh biết con người chết đi, thật sự có linh hồn, trái lại cảm thấy đây là một chuyện may mắn.

"Mẹ, mẹ đi trước, con và Thúy Phương chắc hẳn sẽ chẳng sống được bao lâu nữa, rất nhanh sẽ đi tìm mẹ." Ông nội Cao Minh, Cao Đại Tráng kéo tay bà cụ Cao nói.

"Ít nhất còn có thể sống mười mấy hai mươi năm nữa. Các con phải nhìn Tiểu Minh thành gia lập nghiệp mới được. Đến lúc đó gặp mẹ, còn nói cho mẹ biết chứ." Bà cụ Cao nói.

"Mẹ..."

Cao Đại Tráng nắm chặt tay bà cụ Cao, đột nhiên thấy khó chịu, nhưng không phải khổ sở vì bà cụ Cao chết.

"Đại Tráng, con cũng già lắm rồi." Bà cụ Cao nhìn những sợi tóc bạc lác đã trên đầu con trai, giơ tay vuốt thẳng vài cái nói.

"Mẹ... Cảm ơn... Cảm ơn mẹ... Cả đời này đã vì con... vì con... Con... dập đầu lạy mẹ..." Cao Đại Tráng run rẩy muốn quỳ xuống.

Con trai Cao Thắng và con dâu Dương Hồng vội vàng đỡ ông ta.

"Được rồi, đã lớn tuổi, chuyện đã qua, nói nhiều như vậy làm gì, tôi phải đi rồi chứ." Bà cụ Cao quay đầu nhìn về phía ánh sáng xuất hiện bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, giải thoát.

Nhưng sau đó, gương mặt trở nên thấp thỏm.

"Cũng không biết Niếp Niếp đã đầu thai chưa? Con bé chắc chắn rất oán giận mình nhỉ? Nó có thể không thèm để ý tới mình không?" Bà cụ Cao lẩm bẩm nói, sau đó đi vào trong ánh sáng, biến mất không còn thấy bóng dáng nữa.

"Mẹ…"

Cao Đại Tráng rên rỉ một tiếng, trong lòng vô cùng áy náy.

...

"Ba, Niếp Niếp là ai vậy? Sao người đó phải hận cụ nội?"

"Đó là bà cô con, đã mất cách đây lâu rồi."

"Bậy tại sao bà cô phải hận cụ nội? Lẽ nào những gì bên ngoài nói đều là thật à?"

"Ôi! Cụ nội con bởi vì chuyện này, cả đời đều sống trong áy náy, nhưng khi đó, bà có cách nào? Cụ con chết sớm, bà mới sợ nghèo, cho nên thấy thứ gì cũng nhặt về nhà..."

...

"Anh Tứ Hải, anh Tứ Hải..." Hà Tứ Hải đang chuẩn bị đi về, từ phía xa đã nghe được tiếng gọi của Cao Minh.

Hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Cao Minh đang thở hồng hộc chạy tới.

"Anh Tứ Hải, anh ở đây thì tốt quá rồi. Em còn muốn... còn muốn tới nhà anh tìm anh đấy." Cao Minh đứng khom người, há miệng thở hổn hển ở trước mặt Hà Tứ Hải.

Sau đó, cậu ta tò mò nhìn Lưu Vãn Chiếu và hai đứa trẻ bên cạnh hắn.

"Cậu có chuyện gì à?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Anh Tứ Hải, cám ơn anh, cảm ơn..."

"Không cần, chuyện nhỏ thôi."

"Bọn em nghe cụ nội nói, tiếp dẫn giả giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện là phải trả tiền công. Nhưng cụ nội không có thứ gì cho anh, còn lấy của anh hơn một trăm, cho nên ba em chuẩn bị một vài thứ đưa cho anh, xem như cụ nội trả tiền công..."

"Không cần, thật ra cụ nội em đã trả công cho anh rồi."

"Hả? Cụ nội cho anh cái gì?" Cao Minh tò mò hỏi.

Hà Tứ Hải móc một vật ra khỏi túi và mở bàn tay ra, đưa tới trước mắt cậu ta.

"Đây là... dây buộc tóc?" Trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải là một sợi dây buộc tóc màu hồng đã phai màu.

"Đúng, dây buộc tóc. Đây là dây buộc tóc của cụ nội em. Bà cụ đã cất kỹ rất nhiều năm, là thứ quý giá nhất của bà cụ." Hà Tứ Hải nói.

Cao Minh nghe vậy, khóe miệng giật giật muốn nói gì đó, cuối cùng không nói ra.

Vì vậy Hà Tứ Hải chủ động hỏi: "Em muốn không? Muốn anh tặng cho em à?"

"Thật... Thật sự được sao?"

"Có gì không thể chứ? Đây là vật quý nhất trên đời của cụ nội em. Nhưng với anh, nó chỉ là một sợi dây buộc tóc màu hồng bình thường thôi." Hà Tứ Hải nhét luôn sợi dây buộc tóc vào trong tay cậu ta.

"Đi thôi."

Hà Tứ Hải gọi Lưu Vãn Chiếu và hai cô nhóc lên xe.

Xe bắt đầu di chuyển, Cao Minh mới kịp phản ứng.

Vội vàng nói: "Anh Tứ Hải."

Hà Tứ Hải thò đầu qua cửa kính xe hỏi: “Sao vậy?"

"Cảm ơn…"

Hà Tứ Hải rút đầu lại, xua tay.

Chiếc xe khởi động lao đi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment