Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 311 - Chương 311: Người Xa Lạ Quen Thuộc

Chương 311: Người Xa Lạ Quen Thuộc Chương 311: Người Xa Lạ Quen Thuộc

Buổi trưa, Hà Tứ Hải vừa ăn cơm ở nhà xong, hai ba con Cao Thắng và Cao Minh lại tới.

Bọn họ lái xe máy, chở không ít đồ.

Đều là đồ nông thôn tự nhà nuôi trồng, trong đó còn có được mấy con gà, con vịt đã làm thịt và rửa sạch, nói để cho Đào Tử ăn.

Ngoài ra còn có ba nghìn, nói là trả tiền công cho Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải giữ đồ nhưng không nhận tiền.

"Anh Tứ Hải, anh là thần tiên à?" Cao Minh len lén hỏi.

"Không phải."

"→_→ "

"Nhưng cụ nội em nói anh là tiếp dẫn giả, là thần của Địa Phủ."

"Không mơ hồ như vậy. Em cứ xem như nhân viên Địa Phủ đóng trên nhân gian, vậy sẽ dễ hiểu hơn."

"Cho nên, anh không biết tu tiên, cũng không biết pháp thuật." Hà Tứ Hải chủ động nói, cắt đứt suy nghĩ của cậu ta.

Cao Minh nghe vậy thì rất thất vọng.

"Tiểu Minh, đi thôi, về nhà nào." Cao Thắng ngồi trên xe máy hô to.

"Sao có thể không biết chứ? Sao có thể không biết chứ?"

Trong lòng Cao Minh đầy thất vọng, lầm bầm vài câu rồi theo Cao Thắng về nhà.

"Ba, chúng ta về buổi chiều sao?" Ba con Cao Thắng rời đi, Đào Tử đột nhiên chạy tới hỏi.

"Đúng vậy."

Hà Tứ Hải không biết tại sao cô bé lại đột nhiên hỏi như vậy.

Nhưng Đào Tử hỏi xong, cũng không giải thích nhiều, quay đầu bỏ chạy.

Hà Tứ Hải hơi tò mò, không biết cô bé muốn làm gì.

Sau đó, hắn chỉ thấy cô bé chạy đến dưới cây Liễu trước nhà, ôm thân cây nói: "Cây liễu lớn, cây liễu lớn, buổi chiều tao phải đi rồi, chào mày, đừng quá nhớ tao nhé."

Nhìn dáng vẻ ngây thơ cô, Hà Tứ Hải bất giác cong môi cười.

Đào Tử nói xong, nghĩ ngợi một lát, cảm thấy không nhớ mình thì có vẻ không tốt lắm, xoắn xuýt một lát lại nói: "Có thể nhớ tao một chút thôi, tao cũng sẽ nhớ mày."

Một trận gió nhẹ thổi qua làm cành liễu đung đưa, giống như đang trả lời cô bé.

Sau khi chào cây liễu lớn xong, Đào Tử lại đi qua chào ghế băng nhỏ.

Đi vào trong phòng bếp chào nồi và bếp từ.

Chào chén và đũa mình ăn cơm.

Chào cây đào ở sân sau.

Chào giếng nước ở sân sau.

...

Cuối cùng còn muốn đi qua nhà ông Tứ chào từ biệt Cà Rốt và Củ Cải Trắng.

Nhưng bị Hà Tứ Hải bắt về.

Cả hành trình, Huyên Huyên đi theo phía sau cô bé.

(lll¬ω¬)

Vẻ mặt trông rất ngốc.

"Lần trước con không chào từ biệt bọn họ, bọn họ đều nói nhớ con đấy." Đào Tử biểu thị sự bất mãn khi ba kéo cô bé về, không cho cô bé tới nhà ông Tứ.

"Thật sao? Sao ba không biết?"

"Bởi vì bọn họ nhớ con chứ đâu nhớ ba, làm sao ba biết được?" Bây giờ đổi lại thành Đào Tử nhìn Hà Tứ Hải như nhìn kẻ ngốc.

"Được rồi, vậy con nói xem, chúng làm sao nói cho con biết được." Hà Tứ Hải có phần nghẹn lời, hỏi thăm.

"Chúng đâu có biết nói." Thấy Đào Tử không nói lời nào, Hà Tứ Hải thừa thắng xông lên.

"Bọn họ nói cho con biết trong giấc mơ." Đào Tử cây ngay không sợ hết đứng nói.

Hà Tứ Hải: "..."

"Mơ, con cũng tin à?" Hà Tứ Hải 囧 nói.

"Sao lại không tin ạ?" Đào Tử hỏi ngược lại.

"Bởi vì trong mơ đều là giả mà." Huyên Huyên ở bên cạnh nói.

"Mới không phải đâu. Giấc mơ của em là thật đấy." Đào Tử lại cây ngay không sợ hết đứng nói.

"Không thể nào, giấc mơ của mọi người đều là giả." Huyên Huyên bĩu môi, bất mãn nói.

Dáng vẻ như em lừa người, em nói dối.

"Chị đâu phải là em, làm sao biết được giấc mơ của em không phải là thật?" Đào Tử đột nhiên hỏi ngược lại.

"Hả?"

(⊙⊙)

Huyên Huyên đột nhiên cảm giác Đào Tử nói rất có lý.

Cô bé gãi đầu, ngẫm nghĩ rồi nghi ngờ hỏi: "Bọn họ thật sự nói cho em biết là nhớ em à?"

Chẳng qua lần này giọng điệu yếu hơn rất nhiều.

"Đương nhiên rồi. Đặc biệt là cây liễu lớn nhé. Nó nói rất nhớ em, hỏi tại sao em không chào từ biệt nó, nó rất khó chịu đấy." Đào Tử nói rất chắc chắn.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đào Tử, Huyên Huyên lại gãi đầu.

Sau đó ngẫm nghĩ, cô bé cũng đi tới bên cạnh cây liễu lớn, vỗ nhẹ vào thân cây nói: "Cây liễu lớn, chào mày, tao là Huyên Huyên, rất hân hạnh được quen biết mày nhé."

Hà Tứ Hải ở bên cạnh vẫn không lên tiếng: "..."

Nhìn hai cô bé vui đùa ầm ĩ, Hà Tứ Hải mở cửa phòng bên. Hắn cũng muốn chào từ biệt vợ chồng Hà Đào.

"Đây là ba mẹ Đào Tử à?" Lưu Vãn Chiếu từ ngoài phòng lặng lẽ đi vào, tò mò quan sát trong phòng.

"Đúng, đây vốn là căn phòng của bọn họ." Hà Tứ Hải nói.

Trên vách tường vốn chỉ treo di ảnh của hai vợ chồng, bây giờ ảnh của bà nội cũng treo trên đó.

Hà Tứ Hải chắp tay lạy di ảnh, Lưu Vãn Chiếu bái lạy theo hắn.

Sau đó, cô nhìn trong phòng đầy bụi bặm, hỏi: "Có cần quét dọn trong này không?"

"Không cần, chúng ta ra ngoài thôi. Đến tết âm lịch về, sẽ nói sau." Hà Tứ Hải nhìn xung quanh một lượt, thở dài một tiếng nói.

Lần trước, trước khi hắn đã quét dọn một lần, bây giờ đã phủ một lớp bụi bặm dày.

"Đi thôi." Hà Tứ Hải đi ra khỏi phòng trước.

Hắn nhìn thấy hai cô nhóc Đào Tử và Huyên Huyên đang chơi đuổi bắt xung quanh cây liễu lớn.

"Có cần bảo Đào Tử vào, chào ba mẹ cô ấy không?" Lưu Vãn Chiếu từ phía sau đuổi tới, hỏi.

"Không cần, như vậy không phải rất tốt sao?"

Nhìn Đào Tử vui vẻ cười to, Hà Tứ Hải nói.

...

"Ông Tứ, chúng cháu đi đây. Ông nói với bà cụ Tứ giúp cháu một tiếng, qua một thời gian nữa, cháu sẽ về thăm bà." Hà Tứ Hải nói với ông Tứ tới tiễn.

"Trên đường lái xe chậm thôi." Ông Tứ dặn dò.

"Theo ông, các cháu cứ ăn cơm tối xong hẵng đi. Hợp Châu không xa, lái xe một lát là đến rồi." Ông Tứ lại nói.

"Không được ạ, ngày mai Vãn Vãn còn phải đi dạy học nữa." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy à? Thế các cháu đi đường chậm thôi, lúc nào rảnh nhớ trở về."

"Cháu biết rồi, Đào Tử chào ông Tứ đi."

"Ông Tứ, tạm biệt." Đào Tử vẫy bàn tay nhỏ bé.

"Tạm biệt, nhớ thường xuyên trở về đấy." Ông Tứ nói.

Hà Tứ Hải khởi động xe, lao xuống sườn núi, chạy về phía con đường cái.

"Ông Tứ rất tốt với anh và Đào Tử nhỉ?" Lưu Vãn Chiếu nhìn qua gương chiếu hậu nói.

Hà Tứ Hải liếc nhìn qua.

Chỉ thấy ông Tứ không về nhà ngay mà đi theo sau xe một đoạn, càng không ngừng vẫy tay.

Hà Tứ Hải không lập tức trả lời, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng ông cụ qua gương chiếu hậu, mới rời tầm mắt.

Sau đó hắn mới nói: "Ông Tứ và bà cụ Tứ rất tốt với anh và Đào Tử, rất tốt."

Sở dĩ Hà Tứ Hải nói vậy, là vì những người khác trong thôn cũng đối xử tốt với hắn, nhưng luôn lộ ra chút giả tạo, cho người ta một cảm giác khoa trương làm màu, chỉ có một phần cứ nhất quyết phải biểu hiện ra 120%.

Mà ông Tứ đối xử với hắn và Đào Tử thật sự giống như con nhà mình, là tự nhiên lộ ra.

Vợ chồng Hà Đào qua đời, bà nội qua đời, đều do ông Tứ bận trước bận sau, giúp Hà Tứ Hải rất nhiều chuyện.

Bởi vì lái xe, bọn họ nhanh chóng tới trên trấn.

Buổi chiều, trên trấn cũng không có mấy người, nhưng nghĩ đến đám người Lưu Vãn Chiếu mới tới đây lần đầu tiên.

Vì vậy Hà Tứ Hải hỏi: "Bọn em có muốn xuống đi dạo một lát không?"

"Không cần đâu. Trông cũng không đẹp lắm?" Lưu Vãn Chiếu xuyên qua cửa kính xe liếc nhìn trấn nhỏ lạnh lẽo.

Trấn nhỏ có hình chữ thập, liếc mắt là có thể thấy hết, quả thật không có gì hay để đi dạo.

Nhưng hai cô nhóc không nghe theo, cứ đòi xuống xe đi xem. Cái gì cũng khiến chúng tò mò.

"Vậy được, chúng ta xuống xe đi ngắm một vòng đi. Dù sao bây giờ vẫn còn sớm." Hà Tứ Hải đỗ xe sát bên đường rồi nói.

Lưu Vãn Chiếu có thể có cách nào, chỉ đành nhún vai đồng ý.

Hà Tứ Hải vừa xuống xe, lại thấy một chiếc xe khách chạy từ hướng Kim Lăng qua.

Trong lúc vô tình, hắn nhìn lướt qua vị trí bên cửa kính gần cuối xe, nhìn thấy một cô gái trẻ thì không khỏi ngây người.

Cô gái kia cũng thấy Hà Tứ Hải, sau đó có phản ứng không khác gì Hà Tứ Hải, đầu tiên là thoáng ngây người, sau đó nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.

"Sao vậy?"

Lưu Vãn Chiếu bước từ trên xe xuống, thấy Hà Tứ Hải đứng ngây người ở đó thì nghi ngờ hỏi.

"Không có gì, có lẽ nhìn thấy một người quen thôi." Hà Tứ Hải trầm ngâm một lát mới nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment