Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 312 - Chương 312: Hoàng Vi Vi.

Chương 312: Hoàng Vi Vi. Chương 312: Hoàng Vi Vi.

"Trở về sớm như vậy sao?" Nhìn thấy bọn người Hà Tứ Hải trở về, Tôn Nhạc Dao đang muốn ra cửa cảm thấy hơi kinh ngạc.

"Mẹ." Huyên Huyên trực tiếp chạy tới, nhào vào trong ngực của nàng.

"Ai, bảo bối." Tôn Nhạc Dao muốn ôm nàng lên, thế nhưng eo có chút đau.

Thế nhưng nàng cũng không có biểu hiện ra.

Nhìn mẹ ôm chị, Đào Tử ngẩn ngơ, trong mắt rõ ràng lóe qua vẻ hâm mộ.

Sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, rồi dán về bên cạnh hắn.

Hà Tứ Hải lấy tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu nhỏ của nàng.

"Dì đang chuẩn bị xuống nhà mua thức ăn đây, chuẩn bị quay về làm cơm tối cho các cháu." Tôn Nhạc Dao bỏ Huyên Huyên ra rồi nói.

"Mua thức ăn sao, không cần mua nữa, chúng cháu mang theo nhiều đồ như vậy trở về, cháu và Đào Tử khẳng định ăn không hết." Hà Tứ Hải chỉ vào chiếc bao bên cạnh.

"Nhiều như vậy à, vậy thì thật là tốt, đồ ăn nông thôn cũng ngon hơn so với ở bên ngoài đôi chút." Tôn Nhạc Dao ngược lại cũng không khách sáo, cười nói một câu rồi xoay người đóng cửa lại.

Huyên Huyên lớn tiếng gọi ba ba rồi chạy vào trong.

Hà Tứ Hải lặng lẽ đẩy Lưu Vãn Chiếu đang đứng ở bên cạnh hắn một cái, "Đi đỡ dì một hồi đi."

"Làm gì?" Lưu Vãn Chiếu hơi nghi hoặc một chút.

"Đi đỡ là biết thôi." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa, đi lên trước đỡ lấy Tôn Nhạc Dao.

Tôn Nhạc Dao có chút ngoài ý muốn mà nhìn nàng một cái, sau đó cười nói: "Con nhìn ra rồi sao?"

"Nhìn cái gì?" Lưu Vãn Chiếu ngạc nhiên hỏi.

"Vừa nãy lúc ôm Huyên Huyên, eo bỗng nhiên có chút đau, buổi tối con dán giúp mẹ chút thuốc cao, già rồi, không xong rồi." Tôn Nhạc Dao nói.

"Mẹ, người còn biết sao. Huyên Huyên hiện bây giờ không nhẹ nữa rồi, ôm không nổi thì không ôm nữa, có đau lắm không?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy, có chút lo lắng nói.

"Không có chuyện gì, việc này không được cho Huyên Huyên biết." Tôn Nhạc Dao nhỏ giọng nói.

"Mẹ ~" Lưu Vãn Chiếu nhẹ giọng gọi một tiếng, lại không nhiều lời nữa.

Nàng hiểu Tôn Nhạc Dao.

Buổi tối, ăn cơm tối ở nhà Lưu Trung Mưu, nhưng mà là nhà bếp của Hà Tứ Hải.

Tuy rằng Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ Hải còn chưa kết hôn, nhưng trên thực tế ở trong mắt hai vợ chồng Lưu Trung Mưu đã xem hắn như là con rể, bất luận từ trên tâm lý hay là trên hành vi thì đều coi hắn là người một nhà.

Tôn Nhạc Dao biết Hà Tứ Hải là vì chăm sóc nàng, cho nên mới chủ động xuống bếp, trong lòng đương nhiên là càng hài lòng về Hà Tứ Hải.

"Đúng rồi, chú nghe bạn nói trên đường kia có một quán canh cá mới mở, mùi vị vô cùng tốt, rảnh rỗi chúng ta đi ăn thử." Lúc ăn cơm Lưu Trung Mưu có nói.

"Canh cá sao? Cháu cũng biết làm, buổi tối ngày mai sẽ làm cho mọi người ăn." Hà Tứ Hải nghe vậy thì cười nói.

"Có đúng không? Vậy sáng sớm ngày mai dì sẽ đi siêu thị mua chút cá tươi về? Có yêu cầu gì về cá không?" Tôn Nhạc Dao cười nói.

"Mua con cá trích đi." Hà Tứ Hải nói.

"Cháu làm được không? Quán canh cá ở Hợp Châu không nhiều, bởi vì canh cá nếu như nấu không tốt sẽ dễ bị tanh. Ông chủ kia có người nói là có bí quyết cá nướng, mùi vị rất tốt." Lưu Trung Mưu nói với vẻ nửa tin nửa ngờ.

"Yên tâm đi, cháu cũng có bí phương."

Nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, mọi người đúng là tràn ngập chờ mong.

"Đúng rồi, Huyên Huyên, tối hôm nay cần em làm chút việc." Hà Tứ Hải nói với Huyên Huyên đang lùa cơm.

Huyên Huyên nghe vậy thì dừng một chút, sau đó giơ cao đũa lớn tiếng nói: "Được, em là con ong mật nhỏ cần cù lao động."

Sau đó hạt cơm dính vào trên đũa rơi xuống trên mũi của nàng.

(? ▽?)

"Con cũng phải giúp ba làm việc." Đào Tử lớn tiếng nói, tuy rằng nàng không biết làm gì.

Thế nhưng chị tài giỏi, nàng cũng không thể lạc hậu được.

Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu nghe vậy thì không nói chuyện, bởi vì đây là chức trách của Huyên Huyên, cũng là ý nghĩa của sự tồn tại của nàng.

Nếu như nàng không có thân phận này, nàng hiện tại cũng không thể ngồi ở chỗ này ăn cơm với bọn họ

....

"Đào Tử ngủ chưa?" Huyên Huyên mang theo đèn lồng màu đỏ tò mò hỏi.

"Ngủ rồi." Hà Tứ Hải đáp.

"Chị đâu?"

"Đại khái... Cũng ngủ rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Em cũng cảm thấy muốn ngủ."

"Quỷ thì có cảm giác ngủ cái gì chứ, nhanh làm việc một chút đi. Em đi gọi một người tên là Hoàng Vi Vi đến đây, đây là bức ảnh của nàng..." Hà Tứ Hải mở điện thoại di động ra, để Huyên Huyên nhìn.

"Há, bức ảnh cũ nha." Đào Tử Hoàng Vi Vi trên điện thoại di động rồi nói.

"Nàng đã chết rất lâu rồi, cũng không biết đã đi Minh Thổ hay chưa, em có thể cảm ứng được nàng không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Ừm..."

Huyên Huyên đặt ngón trỏ ở trên đỉnh đầu của mình rồi chuyển vòng, bày ra dáng vẻ suy nghĩ.

"Em lại không phải nghĩ?"

Hà Tứ Hải gõ nhẹ một cái ở trên đầu nhỏ của nàng.

"Hì hì, em cảm ứng được người rồi." Huyên Huyên lộ ra vẻ mặt đắc ý.

"Vậy đi đón nàng lại đây." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ?" Huyên Huyên bỗng nhiên trợn mắt lên, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Làm sao thế?"

"Nàng đang động." Huyên Huyên nói.

"(⊙o⊙)..., đây không phải là chuyện rất bình thường à."

Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.

"Đừng đùa nữa, nhanh đi một chút, đi sớm về sớm mà ngủ."

"Quỷ không buồn ngủ."

"Ai nha, hiện tại học được cách phản bác rồi?" Hà Tứ Hải đưa tay chuẩn bị lại gõ lên đầu nhỏ của nàng lần nữa.

Huyên Huyên cười ha ha, nhấc theo đèn lồng rồi nhảy tung tăng và biến mất.

Thời gian Huyên Huyên đi lần này hơi dài. Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng chẳng có bao nhiêu lo lắng, bởi vì hắn có thể cảm nhận được Huyên Huyên cũng không có nguy hiểm gì, chỉ có điều chạy tán loạn khắp nơi, không ngừng mà biến hóa phương hướng, trong lòng không khỏi hơi nghi hoặc một chút.

Lúc Hà Tứ Hải đang cân nhắc có nên đi tìm nàng hay không thì Huyên Huyên cuối cùng cũng mang theo đèn lồng trở về, phía sau chính là Hoàng Vi Vi với vẻ mặt ngạc nhiên.

Lúc nàng nhìn thấy Hà Tứ Hải rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.

"Tiếp dẫn đại nhân." Hoàng Vi Vi cung kính mà thi lễ với Hà Tứ Hải một cái.

"Xảy ra chuyện gì?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

Đồng thời đánh giá Hoàng Vi Vi.

Trên đầu là tóc đuôi ngực vừa đen vừa dày, trên người mặc áo sơ mi in hoa, phía dưới là quần jean, trên chân là một đôi giày trắng nhỏ, quần áo như của thập niên 90.

Quần áo tuy rằng quê mùa cục mịch, nhưng người lại rất đẹp, mang đến cho người khác một loại cảm giác trong veo.

"Có người đang đuổi theo chị." Huyên Huyên ở bên cạnh nói rằng.

"Người?"

Hà Tứ Hải nghe vậy hơi kinh ngạc, lẽ nào cũng có người có thể nhìn thấy quỷ? Thậm chí còn có thể bắt quỷ?

Hắn còn lần đầu tiên nghe nói.

"Cũng không biết có phải là người hay không, tôi có thể cảm nhận được ác ý của hắn, khiến cho tôi rất hoảng sợ." Hoàng Vi Vi ở bên cạnh lòng vẫn còn sợ hãi.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì nhíu mày.

"Như vậy bây giờ rời đi chưa?" Hà Tứ Hải hỏi.

ấn m Dương ở trong tay hắn, hắn cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng cũng không phát hiện chỗ nào khác thường cả.

"Lúc xách đèn đại nhân xuất hiện thì hắn liền biến mất, thật giống như là rời đi rồi." Hoàng Vi Vi thấp giọng nói.

"Xách đèn đại nhân, hì hì..." Đào Tử nghe Hoàng Vi Vi gọi nàng là đại nhân thì bên cạnh trộm vui.

Nhưng Hà Tứ Hải nghe vậy lại nhíu chặt lông mày, chẳng lẽ lại là những vị thần cũ kia.

Hắn biết, quỷ trên căn bản không có năng lực gì, nhưng những vị thần cũ kia…

Tuy rằng không được Thiên đạo thừa nhận, nhưng vẫn còn lại một chút thần thông.

Chẳng những có thể ảnh hưởng đối với quỷ, thậm chí còn có thể đối với người.

"Như vậy đi, tôi sẽ mau chóng giúp cô hoàn thành tâm nguyện, đưa cô đi tới Minh Thổ, như vậy sẽ an toàn hơn một chút." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Những vị thần cũ này cũng không dám đi tới Minh Thổ, nơi đó quả thực chính là cấm địa của các Thần, đi đến tất sẽ bị Thiên đạo dập tắt.

“Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Hoàng Vi Vi cảm kích nói.

"Để đèn lại, em đi về trước đi." Hà Tứ Hải nói với Huyên Huyên bên cạnh.

"Được nha."

Huyên Huyên để đèn Dẫn Hồn lại, mình thì vui sướng chạy trở về nhà. Nàng biết mẹ nhất định còn chưa ngủ, đang đợi nàng.

Hà Tứ Hải thắp sáng đèn Dẫn Hồn, bảo Hoàng Vi Vi ngồi xuống, nghe nàng nói tỉ mỉ về chuyện xảy ra năm đó.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment