Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 313 - Chương 313: Tội Phạm Không Lường Được.

Chương 313: Tội Phạm Không Lường Được. Chương 313: Tội Phạm Không Lường Được.

“Hoàng Vi Vi, đợi lát nữa sau khi kết thúc tự học buổi tối, cậu về ký túc xá sao?" Bạn cùng bàn lặng lẽ đến gần Hoàng Vi Vi, nhẹ giọng hỏi.

"Đương nhiên là về ký túc xá, không trở về ký túc xá, trời tối thế này có thể đi đâu đây?" Hoàng Vi Vi hơi kinh ngạc.

"Hì hì, chút nữa tớ sẽ đi ra ngoài ăn Malatang cùng với đám người Đỗ Vân, cậu có muốn cùng đi không?"

"Malatang?" Hoàng Vi Vi lắc lắc đầu.

Nhà nàng cũng không phải là gia đình giàu có gì, sinh hoạt phí mỗi tháng đều eo hẹp, nào có tiền đi ăn khuya bên ngoài.

"Vậy lúc cậu về ký túc xá đến phòng lấy nước thì lấy giúp tớ một bình được không? Tớ sợ chờ lúc chúng tớ trở về thì phòng nước đã đóng cửa rồi."

"Đúng rồi, đều đã lúc này rồi, các cậu còn có thể đi ra ngoài sao? Hơn nữa đi ra ngoài rồi, mấy nữ sinh như các cậu làm sao mà đi vào? Trường học đã sớm đóng cửa rồi đúng chứ?" Hoàng Vi Vi nghi hoặc mà hỏi.

"Quãng thời gian trước cửa tây không phải đang sửa sao? Hệ thống gác cổng mới còn không làm tốt, cũng không ai nhìn, đi bên kia có thể ung dung ra vào." Bạn ngồi cùng bàn đắc ý nói.

"Được thôi, trời tối, mấy nữ sinh các cậu ở bên ngoài vẫn là cẩn thận một chút mới tốt." Hoàng Vi Vi dặn dò.

"Vài người đây, sợ cái gì?" Bạn ngồi cùng bàn không để ý lắm

....

"Cũng không ngờ rằng, tôi bảo bọn họ ở bên ngoài cẩn thận một chút, nhưng mình ở trong trường học lại xảy ra chuyện." Hoàng Vi Vi thở dài.

"Sau tiết tự học buổi tối, tôi về ký túc xá giống như thường ngày, nhưng mà lúc đi ngang qua Tư Hiền Lâm, có người vỗ từ phía sau lưng một cái, tôi cảm thấy mơ hồ, sau đó không biết gì nữa."

"Chờ tôi tỉnh lại lần nữa, một người đàn ông che mặt đang cưỡi ở trên người tôi.... Tôi muốn phản kháng, hắn bóp lấy cổ của tôi..., sau đó tôi lại lần nữa mất đi ý thức. Chờ đến khi tôi có ý thức lần nữa thì cũng đã như bây giờ rồi." Hoàng Vi Vi nói với vẻ hung tợn, bên trong đôi mắt trong suốt chậm rãi biến thành màu đỏ.

"Vậy cô có nhìn rõ mặt của hắn, biết hắn là ai không?" Hà Tứ Hải trầm giọng hỏi.

"Khi còn sống tôi không thấy rõ mặt của hắn, nhưng tôi chết rồi, hắn không còn phòng bị, tôi đương nhiên là thấy rõ mặt của hắn, hơn nữa những năm này tôi vẫn luôn ở sau người hắn..."

Con mắt vốn dĩ đang còn trong suốt của Hoàng Vi Vi triệt để biến thành màu đỏ sẫm, trong mắt tràn ngập phẫn hận, Hà Tứ Hải ngồi ở đối diện cũng có thể cảm nhận được sự thù hận trong đó.

Điều này làm cho Hà Tứ Hải nhớ tới lần đầu đi tới trấn hồ Kim Hoa gặp phải nữ quỷ kia.

Bởi vì được Hà Tứ Hải chỉ điểm, tội phạm bị bắt, nữ quỷ giải thoát, lúc này mới có thể trở về Minh Thổ.

Cho nên, điều này cũng làm cho Hà Tứ Hải biết, quỷ có tâm nguyện chưa xong lưu lại ở nhân gian không phải tất cả đều rất ôn hòa, cũng có quỷ giống như Hoàng Vi Vi, khi còn sống không có tội tình gì, lại là quỷ hồn bị chết oan.

Bởi vì bọn họ không có tội tình gì, đương nhiên sẽ không bị Thiên đạo phạt, được phép lưu lại nhân gian, có tư cách chờ đợi thực hiện tâm nguyện của mình.

Nhưng mà làm quỷ, không có năng lực can thiệp hiện thực, ngoại trừ chờ đợi một năm rồi lại một năm, chờ đợi người xấu bị pháp luật trừng phạt, còn có biện pháp gì khác đây?

Có thậm chí đợi được đến khi người xấu chết, cũng không thể đợi được cơ hội này.

Thế nhưng bởi vì khi còn sống làm chuyện ác, Thiên đạo đương nhiên sẽ có trừng phạt, có người bị biến thành du hồn không có ý thức, tùy ý trôi nổi ở trong Minh Thổ, cuối cùng triệt để tiêu tan ở trong Minh Thổ.

Có kẻ bị đầu thai vào đạo Súc Sinh, chuyển sinh thành súc sinh ăn cỏ, ăn phân..., mặc người xâu xé.

Nhưng mà đối với những người bị hại kia thì luôn có một loại ý nghĩ không thông suốt.

Đây cũng là lý do trong thời gian thần trị lúc trước, Minh Thổ có các loại hình phạt, nhưng cuối cùng dục vọng ăn mòn quy tắc, dẫn đến Thiên đạo diệt thần, từ thần trị biến thành tự trị.

Nhưng mà Hà Tứ Hải xuất hiện, tuy không phải thần, nhưng lại hành xử chức trách của "Thần".

Bản thân chuyện này lại phản lại quy tắc thiên đạo.

Hắn có chỗ đặc thù gì? Vì sao lại là hắn?

Đây cũng là chỗ mà Hà Tứ Hải nghĩ mãi mà không ra.

"Những năm gần đây, cha cô vẫn luôn bôn ba vì vụ án của cô, cô có biết không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Nghe xong lời nói của Hà Tứ Hải, vẻ phẫn hận trên mặt Hoàng Vi Vi dần dần thối lui, hai mắt trở nên trong suốt một lần nữa.

"Tôi biết, tôi có trở lại thăm ông ấy vài lần, nhưng mà bởi vì tâm nguyện, tôi sợ không bao giờ tìm được hăn nữa. Những năm này, tôi vẫn luôn ở sau người hắn, mỗi giờ mỗi khắc đều ngóng trông hắn bị bắt và đền tội, nhưng mà..."

"Yên tâm đi, nếu như tôi đã tìm đến cô thì nhất định sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện. Hắn sẽ phải chịu trừng phạt, cô viết ra quá trình gây án và danh tính tên tội phạm kia đi." Hà Tứ Hải lấy giấy bút ra rồi đưa cho nàng.

Hà Tứ Hải bảo Hoàng Vi Vi viết ra, là bởi vì cho dù nói cho Đinh Mẫn tội phạm là ai thì nàng cũng không thể tùy tiện bắt người, dù sao thì pháp luật cần chứng cứ.

"Được... được, cảm ơn." Hoàng Vi Vi vội vàng tiếp nhận giấy bút

...

"Tội phạm là một người tên là Tống Học Dân."

"Tống Học Dân?"

"Cô tuyệt đối không nghĩ tới thân phận của hắn." Hà Tứ Hải cầm tư liệu trên tay rồi đưa cho Đinh Mẫn.

Bởi vì Tống Học Dân này ngoại trừ bản thân có IQ cao ra thì thân phận cũng rất đặc thù.

Hắn chính là sinh viên đại học Hợp Châu, đồng thời còn là phó bí thư đoàn ủy, hội trưởng hội cờ vây, đại biểu học sinh...

Ai cũng không sẽ nghĩ tới người như vậy lại là tội phạm.

Hơn nữa lúc ở đại học, hắn còn có một người bạn gái rất ưu tú.

Nhưng mà một người như vậy, lại phạm vào tội hiếp dâm giết người.

Đồng thời sau đó còn bình tĩnh xử lý thi thể, tích cực phối hợp với trường học điều tra, làm như không xảy ra chuyện gì.

Điều càng khiến cho người ta cảm thấy thú vị chính là, cuộc đời của hắn cũng rất hoàn mỹ.

Bởi vì ngành đại học của hắn chính là máy tính, khi đó cái ngành này tương đối nổi tiếng.

Sau khi tốt nghiệp thì tham gia vào một đội ngũ doanh nhân để phát triển.

Không nghĩ tới lại phát triển ra một phần mềm được một công ty cỡ lớn cảm thấy vừa ý, sau đó được thu mua với giá cao, hắn được một khoản hoa hồng lớn.

Sau đó hắn dùng số tiền kia mở vài quán net, đồng thời càng làm càng lớn, số tiền trên tay anh ta cao gấp mười lần.

"Đây cũng thật là..." Đinh Mẫn có chút líu lưỡi, số phận của người này cũng quá tốt rồi.

"Này vẫn chưa xong, những năm gần đây chuyện làm ăn của quán net dần dần không được, hao tổn đến mức phải đóng cửa, Tống Học Dân cũng không ngoại lệ, thiệt thòi không ít."

"Cũng không biết là ý muốn sở hữu khá mạnh, hay là vì nguyên nhân gì khác, quyền tài sản của tất cả quán net mà Tống Học Dân mở đều là của mình. Cho nên, tuy rằng quán net thua thiệt tiền, nhưng mấy năm qua giá phòng tăng lên, trái lại càng kiếm càng nhiều."

Đinh Mẫn: "..."

"Qua một đợt này, hiện tại giá trị bản thân của Tống Học Dân ít nhất cũng phải trăm triệu, hơn nữa hắn hiện tại còn mở mấy bệnh viện thú cưng."

Đinh Mẫn nghe vậy thì nhìn kỹ tờ giấy mỏng mảnh trên tay.

Nếu như Tống Học Dân không có phạm tội, cuộc đời của hắn quả thực quá hoàn mỹ rồi, không chỉ sự nghiệp thành công mà còn kết hôn với người yêu đại học, sau kết hôn còn có một cậu con trai. Cuộc sống đúng là quá hạnh phúc mỹ mãn.

"Đều nói kẻ ác đều có ác báo, nhưng mà..." Đinh Mẫn ngẩng đầu lên nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Tôi không phải thần, ai biết ông trời nghĩ như thế nào?" Hà Tứ Hải nhún nhún vai.

"Có lẽ thời điểm chưa tới, hiện tại không phải đã tới rồi sao? Cảnh sát Đinh, kế tiếp phải xem cô rồi."

Đinh Mẫn nghe vậy thì nhíu mày, sau đó kiên định nói: "Chỉ cần phạm vào tội, chẳng cần biết hắn là ai, nhất định sẽ phải bị pháp luật trừng phạt."

Nàng nói như vậy, là bởi vì nghe rõ ý tứ trong lời nói của Hà Tứ Hải, không nói đến việc chạy trốn khỏi trừng phạt của pháp luật, nhưng ít nhất sẽ giảm bớt được mức hình phạt.

Hà Tứ Hải không phải tiểu Bạch, Đinh Mẫn cũng không phải đứa ngốc, tuy rằng tiền không phải vạn năng.

Nhưng có tiền ít thiểu có thể mời được một đoàn đội luật sư mạnh mẽ, giúp hắn thoát tội ở trong phạm vi cho phép của pháp luật.

"Hi vọng là vậy." Hà Tứ Hải lạnh nhạt nói.

Hi vọng không cần hắn ra tay.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment