Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 314 - Chương 314: Việc Vặt.

Chương 314: Việc Vặt. Chương 314: Việc Vặt.

"Thực ra lúc trước chúng tôi vẫn luôn hoài nghi là công nhân thi công." Đinh Mẫn nói.

Sau đó lại bổ sung một câu, "Bao gồm cả hiện tại."

Phần lớn sự chú ý của cảnh sát đều tập trung vào trên người công nhân thi công năm đó.

Thậm chí đã thẩm tra vài lần, nhưng mà đều không tìm được manh mối gì hữu dụng.

Năm đó, đại học Hợp Châu đang tiến hành trùng tu và xây mới cơ sở trên quy mô lớn, trong một khoảng thời gian có không ít nông dân công ra vào vườn trường.

Nhân viên tương đối hỗn tạp, điều này cũng làm cho cảnh sát tập trung chú ý ở trên người bọn họ hơn.

Rất ít người nghĩ đến là do học sinh ở trường làm ra.

Mà qua những năm này, những nông dân công kia đã rải rác ở khắp nơi trên toàn quốc, không thể nghi ngờ lại gia tăng độ khó của vụ án, cũng làm cho vụ án này trở thành vụ án chưa giải quyết.

"Không nghĩ tới, hắn dĩ nhiên lại giấu thi thể ở chỗ này." Nhìn nội dung trên trang giấy, Đinh Mẫn vô cùng kinh ngạc.

"Đúng đấy, chẳng ai nghĩ tới."

"Tôi đi đây, tìm được thi thể trước rồi lại nói, nhưng mà, qua mấy ngày nữa có lẽ còn cần làm phiền anh một chút." Đinh Mẫn do dự một chút rồi nói.

"Biết rồi, thực ra không cần làm phiền tôi. Tôi nghĩ bọn họ hẳn là sẽ gặp mặt nhanh thôi?"

Đinh Mẫn nghe vậy trầm mặc một chút, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Đinh Mẫn vừa rời đi Vấn Tâm Quán một hồi, Dương Hỉ Muội liền đi vào từ bên ngoài.

"Tiếp dẫn đại nhân, có tin tức của Dương Dương chưa?" Dương Hỉ Muội hỏi với vẻ mặt chờ mong.

"Có, nhưng mà còn muốn kiểm chứng một chút, hai ngày nữa sẽ đi huyện Tân An một chuyến." Hà Tứ Hải nhìn Dương Hỉ Muội, cười nói.

"Có đúng không? Thì ra Dương Dương ở huyện Tân An, đến lúc đó tôi đi cùng cậu, tôi đã lâu rồi không gặp nó." Dương Hỉ Muội nói với vẻ mặt hưng phấn.

"Được, đến lúc đó cùng đi đi, đúng rồi, mấy ngày gần đây bà đi lại ở Hợp Châu sao?" Hà Tứ Hải nói.

"Đúng, đúng, bà lão này đã lâu rồi không có đi dạo, đi đến chỗ tốt hơn một chút, Hợp Châu thực sự là xinh đẹp."

"Trong tay tôi còn có chút việc, bà có thể đi dạo thêm hai ngày, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho bà." Hà Tứ Hải nói.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tiếp dẫn đại nhân, ngài cứ bận việc trước, lão thân tôi lại đi dạo." Dương Hỉ Muội nói xong thì xoay người đi ra phía ngoài một lần nữa.

"Lão thân?" Hà Tứ Hải lẩm bẩm.

"Càng ngày càng thú vị đây." Khóe miệng Hà Tứ Hải hơi giương lên.

Huyện Tân An rốt cuộc có cái gì đây?

Hà Tứ Hải ngồi trở lại trên ghế một lần nữa, rót cho mình một chén trà....

"Tứ Hải, cháu đã nhận được đồ gửi lên chưa?" Bà nội để sát điện thoại di động vào rồi hỏi.

"Đều nhận được rồi, các người gửi quá nhiều, hai người cháu và Đào Tử căn bản là ăn không hết." Hà Tứ Hải nói.

"Không nhiều, bỏ trong tủ lạnh, không hư được." Bà nội nói.

"Nhưng mà để thời gian quá dài cũng không được, lần sau không nên gửi nhiều như vậy nữa."

"Biết rồi, biết rồi, đúng rồi, tiểu Đào tử đâu rồi? Nhanh để cho bà nội nhìn một chút."

"Đào Tử đi nhà trẻ rồi."

"Ai yo, cháu nhìn bà thực sự là già nên hồ đồ rồi, đúng rồi, ngày hôm qua tiểu Lộc gọi điện thoại cho bà, nói nàng muốn đến chỗ cháu chơi, nó có nói qua với cháu không?"

"Không có? Cô ấy không nói với cháu gì cả."

Trên thực tế, từ khi Hà Tứ Hải về Hợp Châu cũng không liên lạc gì với Trương Lộc, trái lại Lưu Vãn Chiếu lại liên hệ với nàng tương đối nhiều, hai người thường thường xuyên nói chuyện qua Wechat.

"Bên cháu có tiện hay không, nếu như không tiện thì bà sẽ bảo nó không đi nữa. Nha đầu điên kia có thể sẽ gây thêm phiền phức cho cháu."

Bà nội ngoài miệng nói như vậy, trên mặt lại tràn đầy nụ cười, trên thực tế nàng rất yêu thích Trương Lộc.

"Không có chuyện gì, đến thì đến đi, chỗ dừng chân cũng thuận tiện." Hà Tứ Hải nói với vẻ không sao cả.

Bất luận là nhà hắn đang thuê, hay là nhà mới vừa mua, thêm một người thì không có gì mà không thuận tiện cả.

"Đúng rồi, bà nội, bà có muốn đến đây chơi một chút hay không?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

"Vậy không được, bà nội say xe, phỏng chừng không đến được Hợp Châu thì cái mệnh này đã bị ném ở trên nửa đường rồi." Bà nội cười ha hả nói.

"Bà chỉ là say xe ô tô, lại không say xe lửa, mua một cái vé giường nằm, nghỉ một giấc liền đến thẳng Hợp Châu rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Nói sau đi, nói sau đi." Bà nội vẫy tay, vô tình nói.

Trên thực tế Hà Tứ Hải nghe giọng nói của nàng, đã biết nàng có chút động lòng rồi.

"Ai, đều là bà làm liên luỵ ba mẹ cháu, nếu không bọn họ thật sự rất muốn đến chỗ cháu xem một chút." Bà nội thở dài, nói.

"Vậy thì mọi người cùng nhau tới đây đi."

"Nói sau đi, đến, cháu nói chuyện với ba mẹ đi. Bọn họ chờ đến cuống lên rồi đây này." Bà nội cười rồi chuyển điện thoại di động qua cho hai vợ chồng Trương Lục Quân đang nôn nóng chờ đợi ở bên cảnh.

...

"Đào Tử, Huyên Huyên, chủ nhật này, ba mẹ của tớ nói mang tớ đi sân chơi, các cậu muốn đi cùng không?" Thẩm Di Nhiên hỏi Đào Tử và Huyên Huyên đang ngồi chồm hổm nghịch cát ở bên cạnh.

Trong vườn trẻ có cái hố cát, chuyên cho bọn nhỏ chơi.

Nhưng trong đó không phải là cát, bởi vì sợ bay vào trong mắt sẽ không an toàn, cho nên thay bằng hạt thảo quyết minh.

Thứ không tốt duy nhất của thảo quyết minh chính là không thể thành hình, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến niềm vui của bọn nhỏ.

Đào Tử xúc một xẻng thảo quyết minh lớn, đổ vào đầu của nguồn nước nhỏ, sau đó vù vù chuyển động, chảy ra từ một phía khác.

Huyên Huyên ngồi ở bên cạnh, dùng một ít gỗ làm thành một hình tròn, sau đó bỏ thảo quyết minh vào như là kho lúa.

"Sân chơi?" Hai đứa nhóc vừa nghe thấy thì hai mắt lập tức tỏa sáng.

Không có mấy đứa nhỏ mà không thích sân chơi.

"Là sân chơi công viên Thanh Khê sao? Chơi rất vui nha, tớ còn muốn đi." Huyên Huyên hưng phấn nói.

"Tớ cũng muốn đi." Đào Tử lập tức lớn tiếng nói.

"Không phải ở Hợp Châu, ba ba nói ở Thân Thành, phải ngồi xe lửa đi." Thẩm Di Nhiên nói.

"Thân Thành? Ở nơi nào? Rất xa sao?" Đào Tử bày ra dáng vẻ suy tư.

Nhưng mà suy tư nửa ngày, cũng không suy nghĩ ra được cái gì.

"Tớ biết." Nhóc mập Vu Minh Hạo ở bên cạnh lớn tiếng nói.

Từ lần Thẩm Di Nhiên chủ động tặng búp bê cho hắn, quan hệ đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

"Thân Thành là nơi nào?" Huyên Huyên tò mò hỏi.

"Ở Thân Thành."

"..."

"Thẩm Di Nhiên nói nhất định là Disney có đúng không, tớ đã đi qua." Vu Minh Hạo đắc ý nói.

"Nhìn chết người?"

Đào Tử nhìn Vu Minh Hạo, đầy mặt nghi hoặc.

"Là Disney, Disney, Tom & Jerry, công chúa Mỹ Nhân Ngư, Elsa và Anna. Đấy chính là Disney." Vu Minh Hạo vội vàng giải thích.

"oo "

"Vậy chơi vui không?" Huyên Huyên tò mò hỏi.

"Đương nhiên là chơi vui rồi, có tàu lượn siêu tốc cho người lùn, Alice ở xứ sở thần tiên, rồi là mê cung..."

Vu Minh Hạo nói xong từng cái, con mắt của Đào Tử và Huyên Huyên càng ngày càng sáng.

Hắn nói rất nhiều, các nàng đều đã xem qua trong phim hoạt hình.

"Hơn nữa còn có thể chụp ảnh với rất nhiều công chúa nha." Vu Minh Hạo lại nói.

Lần này Đào Tử và Huyên Huyên càng muốn đi rồi, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi gật gật đầu, nắm chặt quả đấm nhỏ.

Các nàng muốn đi.

Các nàng nhất định phải đi.

...

"Chính là Disney nha, các cậu muốn cùng đi không?" Thẩm Di Nhiên gãi gãi đầu nhỏ rồi hỏi.

Nàng cũng là lần đầu đi.

Tuy rằng điều kiện nhà nàng rất tốt, nhưng trước đây bởi vì sức khỏe của Bùi Cẩm Tú cho nên người một nhà rất ít đi ra ngoài.

Hiện tại thân thể của Bùi Cẩm Tú khôi phục rồi, Thẩm Thiên Phóng cũng bỏ xuống công việc, đương nhiên là muốn dẫn các nàng đi ra bên ngoài một chút. Cả nhà cùng nhau đi du lịch.

"Đương nhiên là muốn đi." Huyên Huyên và Đào Tử trăm miệng một lời nói.

Chuyện còn lại chính làm sao "Thuyết phục" ba mẹ dẫn các nàng đi rồi.

Các nàng tin tưởng, dựa vào sự đáng yêu của các nàng, ba mẹ nhất định sẽ đồng ý.

Chính là tự tin như vậy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment