Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 315 - Chương 315: Uống Canh Cá.

Chương 315: Uống Canh Cá. Chương 315: Uống Canh Cá.

"Ba ba."

Nhà trẻ vừa tan học, Đào Tử và Huyên Huyên liền nhiệt tình chạy ra.

"Kỳ quái, tại sao ba lại cảm thấy con ngày hôm nay có chút không giống với mọi ngày đây?" Hà Tứ Hải đánh giá Đào Tử trên dưới, giả vờ bày ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"Ha ha ~" Đào Tử nâng gương mặt nhỏ của chính mình, con ngươi chuyển loạn.

Bày ra dáng vẻ có chuyện muốn nói lại không dám nói.

"Được rồi, có chuyện gì thì nói nhanh một chút đi, nếu không nói thì sẽ không có cơ hội nữa đâu nha." Hà Tứ Hải vỗ một cái trên cái mông nhỏ của nàng.

"Có phải là muốn mua đồ chơi gì không?" Hà Tứ Hải lại hỏi.

Bên phía Huyên Huyên, Tôn Nhạc Dao lặp lại lời gần giống như hắn.

Trẻ nhỏ không dấu được chuyện, liếc mắt là đã có thể nhìn ra rồi.

"Không phải, chủ nhật con muốn cùng Thẩm Di Nhiên còn có chị cùng đi sân chơi." Đào Tử có chút bất an nói.

Con mắt căn bản không dám đối diện với Hà Tứ Hải, sợ hắn không đồng ý.

"Ba còn cho rằng là chuyện gì đây, vậy thì đi thôi." Hà Tứ Hải cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở miệng đồng ý.

"Ba ba thật tốt." Đào Tử vui vẻ ôm cổ Hà Tứ Hải rồi hôn một cái.

"Tứ Hải, thứ bảy chủ nhật cháu có rảnh không? Rảnh rỗi thì cháu và Vãn Vãn cùng dẫn các nàng đi chơi đi." Lúc này Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh cũng lên tiếng.

Xem ra Huyên Huyên cũng đã thuyết phục được nàng.

"Có thời gian, hả...?" Hà Tứ Hải nhận ra được chỗ không đúng.

Đi sân chơi dùng nửa ngày không phải là đủ rồi sao?

"Các nàng là muốn đi Disney, một ngày chắc chắn là không đủ rồi. Tối thứ sáu các cháu xuất phát đi, chơi một ngày, sau đó chủ nhật trở về." Tôn Nhạc Dao nói.

"Mẹ đi cùng con đi." Huyên Huyên ở bên cạnh lôi kéo tay Tôn Nhạc Dao.

"Mẹ không đi được, để chị đi cùng với con đi."

"Con không, con chính là muốn mẹ cùng đi." Huyên Huyên lắc cánh tay của Tôn Nhạc Dao rồi nói.

"Được, được, mẹ đi cùng với con." Tôn Nhạc Dao bị nàng cuốn lấy, cảm thấy hết cách rồi, đành cười híp mắt xoa xoa đầu nhỏ của nàng.

Vào lúc này, Thẩm Di Nhiên nắm tay ba mẹ của mình đi tới.

"Hà tiên sinh, chủ nhật ngài cũng mang Đào Tử cùng đi sao?" Thẩm Thiên Phóng hỏi.

Hà Tứ Hải còn chưa nói, Đào Tử cũng đã nhìn hắn với vẻ mặt chờ mong.

Hà Tứ Hải có thể có biện pháp gì, chỉ có thể gật gật đầu.

"Như vậy, phía bên tôi sẽ giúp các người mua vé, đỡ phải phiền phức." Thẩm Thiên Phóng lập tức nói với Hà Tứ Hải và Tôn Nhạc Dao.

Đối với hắn mà nói, vé vào cửa Disney chỉ đáng vài đồng tiền, giữ gìn mối quan hệ với Hà Tứ Hải mới là thật.

"Chuyện này không thể được. Tuy rằng tôi chưa từng đi qua, thế nhưng cũng biết vé Disney không rẻ, làm sao có thể đào tiền của cậu được." Tôn Nhạc Dao lắc đầu từ chối.

"Rất đắt sao?" Đào Tử ở bên cạnh nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi.

"Đương nhiên, một tấm vé vào cửa ít nhất cũng mấy ngàn đi." Tôn Nhạc Dao cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói ra.

"Đắt như vậy sao?" Hà Tứ Hải cũng có chút bất ngờ.

Hắn lớn như vậy, cũng chưa từng đi qua sân chơi mấy lần, đương nhiên cũng không biết giá vé Disney có bao nhiêu không hợp thói thường.

"Vậy... Vậy con không đi nữa." Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, nói với vẻ mặt chán nản.

"Hả, vì sao?" Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh hỏi.

Nhưng mà Hà Tứ Hải phản ứng lại, biết nàng vì sao lại nói như vậy.

"Bởi vì sẽ cần thật nhiều tiền, ba ba không có rất nhiều tiền, không thể tùy tiện tiêu xài lung tung, cho nên cháu không đi nữa." Tuy rằng vẻ mặt Đào Tử có chút chán nản, nhưng lại rất kiên định.

Ạch.... Hà Tứ Hải không biết hẳn là nên cảm động? Hay là khổ sở đây?

Nếu là trước đây, Tôn Nhạc Dao nghe Đào Tử nói như vậy, cũng sẽ đồng ý.

Thế nhưng mới vừa lấy ra 4 triệu mua nhà, lại còn nói không có tiền? Ít nhất thì không nghèo, nhưng vẫn có đủ tiền mua vé vào cửa Disney.

"Hà tiên sinh, nếu không..." Thẩm Thiên Phóng ở bên cạnh có chút lúng túng nói.

Hắn đúng là muốn đưa cho Hà Tứ Hải một khoản tiền, chuyện này thì đơn giản rồi, nhưng mà sợ Hà Tứ Hải không muốn.

"Yên tâm đi, ba còn có tiền đi sân chơi, hơn nữa chúng ta hiện tại cũng không nghèo như vậy." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

→_→

Rất rõ ràng, Đào Tử không tin lắm.

Xem ra là không thể thay đổi được cái nhìn của nàng đối ba ba là người nghèo rớt mồng tơi trong thời gian ngắn rồi.

“Hà tiên sinh, vẫn là để tôi mua vé cho, tôi có hội viên, sẽ rẻ hơn?" Thẩm Thiên Phóng ở bên cạnh lại nói.

"Có đúng không?" Hà Tứ Hải không biết Disney có phải thật sự có ưu đãi hội viên hay không.

Thế nhưng hắn có thể nhìn ra được Thẩm Thiên Phóng đang nói dối.

Nhưng Hà Tứ Hải lại không khách sáo nữa: "Vậy được, chuyện vé của chúng tôi đành làm phiền anh rồi."

So với sự giúp đỡ của Hà Tứ Hải đối với bọn họ thì chuyện mua vài tờ vé, thật sự không tính là gì cả.

"Ba bạn nhỏ có thể đi cùng nhau rồi." Bùi Cẩm Tú ở bên cạnh cũng là vẻ mặt vui mừng.

"Cũng không biết ngày hôm đó người có nhiều hay không." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh có chút bận tâm.

Nghe nói muốn chơi một trò chơi trong Disney thì phải xếp hàng đến mấy tiếng.

"Không cần lo lắng, tôi sẽ mua xong vé FP." Thẩm Thiên Phóng nói.

Hắn vốn chỉ mang con đi, nên chỉ mua vé VIP, được tặng vài tờ vé FP miễn xếp hàng, hiện tại hắn phải sắp xếp thật kỹ một hồi mới được.

Nếu đã đi chơi, nhất định phải làm cho bọn nhỏ chơi đến thoải mái.

...

"Đi Disney sao? Con muốn đi, con cũng muốn đi." Buổi tối Lưu Vãn Chiếu trở về, nghe nói muốn đi Disney thì lập tức lộ ra vẻ hưng phấn.

"Có chơi vui như vậy sao? Đều lớn như vậy rồi, còn hưng phấn như thế?"

"Đó là đương nhiên, bởi vì mỗi người phụ nữ đều có một giấc mộng công chúa." Lưu Vãn Chiếu hưng phấn nói.

Cuối cùng còn bỏ thêm một câu, "Không phân tuổi tác."

"Mẹ không có." Tôn Nhạc Dao đang xem điện thoại bên cạnh lạnh nhạt lên tiếng.

Lưu Vãn Chiếu: "..."

"Mẹ, mẹ chắc chắn là đang nói lời trái lương tâm." Lưu Vãn Chiếu bất mãn nói.

Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái rồi nói: "Công chúa thì có cái gì tốt?"

"Mẹ con chính là công chúa của ba." Lưu Trung Mưu bỗng nhiên tiếp lời.

Tôn Nhạc Dao nhìn sang, hai người bèn nhìn nhau cười.

Lưu Vãn Chiếu hầm hừ đứng lên, nói với Hà Tứ Hải: "Em vào nhà bếp giúp anh một chút."

"Không cần, không cần, em cứ ngồi đi, cá cũng sắp được rồi." Hà Tứ Hải vội vàng ngăn cản nàng lại.

"Hì hì, vẫn là anh thương tiếc em, không đành lòng để em xuống phòng bếp." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.

"Cậu ấy là sợ con giúp sẽ thêm phiền." Lưu Trung Mưu đang cúi đầu làm bộ xem báo khẽ nói.

"Ba..." Lưu Vãn Chiếu dậm chân vung cánh tay làm nũng.

"Ba... Ừm..." Huyên Huyên bên cạnh nhìn thấy liền học dáng vẻ của nàng, vung cánh tay một cách khoa trương, uốn éo cái mông, đá chân, dáng vẻ vô cùng buồn cười.

Chọc cho Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao cười ha hả.

Hà Tứ Hải cũng có chút nhịn không được cười, lặng lẽ đi vào nhà bếp.

Về phần Đào Tử thì vẫn còn chưa hiểu là cười ở chỗ nào.

Gò má Lưu Vãn Chiếu đỏ chót, thẹn quá thành giận, đuổi theo Huyên Huyên, muốn đánh mông của nàng.

Huyên Huyên cao giọng thét lên, chạy quanh bàn trà, chơi trốn tìm với nàng.

Đào Tử cuối cùng cũng tìm được điểm cười, ở bên cạnh bắt đầu cười ha hả.

"Em cũng muốn chơi, em cũng muốn chơi..." Sau đó nàng đuổi theo Lưu Vãn Chiếu.

Ba người chạy quanh bàn trà.

Lưu Vãn Chiếu rất nhanh đã bị chóng mặt, vội vàng ngừng lại.

Đào Tử không kịp thắng lại, va đầu vào trên mông của nàng, trực tiếp ngã ngửa ra sau.

Sau đó ngã lên trên người Huyên Huyên, hai đứa nhóc lăn thành một đoàn.

"Uống canh cá nào..."

Hà Tứ Hải bưng canh cá đi ra từ phòng bếp.

Người một nhà bắt đầu ăn canh.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment