Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 316 - Chương 316: Tống Học Dân.

Chương 316: Tống Học Dân. Chương 316: Tống Học Dân.

"Ồ, chính là ở đây sao?" Cảnh sát Tôn nhìn mặt tường bị đập phá với vẻ kinh ngạc.

Mặt tường bị đập tuy vẫn còn chưa lộ ra thi thể hoàn toàn, nhưng từ đống tóc hỗn loạn trong xi măng đã có thể chứng minh thi thể nằm trong bức tường này.

"Làm sao mà cô sao biết?" Cảnh sát Tôn quay lại hỏi Đinh Mẫn.

Đinh Mẫn che mũi, thấp giọng nói: "Gián điệp nói cho tôi."

Sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

Cảnh sát Tôn vội vàng đi theo ra ngoài, những người còn lại tiếp tục đập tường.

"Gián điệp gì?" Cảnh sát Tôn tò mò hỏi.

Thế nhưng Đinh Mẫn không trả lời vấn đề của hắn, mà là đi sang bên cạnh hỏi thăm tình huống với chủ nhiệm trường.

"Thật sự tìm thấy thi thể rồi?" Chủ nhiệm trường cũng thấy rất kinh ngạc.

Đây là khu phòng hoạt động thể chất của trường học, không nói mỗi ngày, ít nhất mỗi tuần đều người đến người đi, như lại không ai phát hiện ra trong vách tường sẽ có một bộ thi thể.

Đinh Mẫn gật gật đầu.

"Là bạn học Hoàng Vi Vi sao?" Chủ nhiệm lại hỏi.

"Tám chín phần đi." Dù sao qua nhiều năm như vậy, trong trường học chỉ có một học sinh mất tích.

Thế nhưng ở Hợp Châu lại rất là náo động.

"Lần cuối tu sửa căn phòng học này là vào lúc nào?" Đinh Mẫn hỏi.

Trên thực tế trong lòng nàng đã biết, chỉ có điều là muốn xác nhận một hồi.

Chủ nhiệm nghe vậy, giống như là nhớ ra cái gì đó, hắn ở trường cũng đã rất nhiều năm.

Lúc Hoàng Vi Vi mất tích, hắn còn không phải là chủ nhiệm, nhưng mà vẫn biết một ít đối với sự thiết kế của trường học.

"Tôi phải đi thăm dò một chút, nhưng mà năm 99 quả thực là có sửa chữa và xây dựng, căn phòng học này đại khái cũng ở trong phạm vi tu sửa." Chủ nhiệm thoáng suy tư rồi nói.

"Nhưng mà lúc Hoàng Vi Vi mất tích, phần lớn số công trình hình như cũng đã kết thúc rồi." Chủ nhiệm hơi nghi hoặc một chút.

"Chúng tôi sẽ điều tra lại việc này." Đinh Mẫn không có nhiều lời.

"Cảnh sát Đinh, cô thấy vụ án này có thể âm thầm điều tra được hay không, không nên quá..." Chủ nhiệm xoa xoa tay, hơi ngượng ngùng mà yêu cầu.

Đinh Mẫn rõ ràng ý của hắn, đơn giản chính là không muốn tuyên truyền trắng trợn, sợ ảnh hưởng đến danh dự của đại học Hợp Châu.

"Yên tâm đi, trước khi vụ án được điều tra rõ ràng, chúng tôi sẽ không tuyên truyền quá lên." Đinh Mẫn nói.

"Tìm thấy rồi." Đúng lúc này, trong phòng có người hô lên.

Đinh Mẫn và cảnh sát Tôn lại đi vào lần nữa.

Chủ nhiệm trường có chút ngạc nhiên, ngó đầu vào bên trong thăm dò, nhưng suy nghĩ một chút lại rụt trở về.

Đinh Mẫn đi vào trong phòng, một xác chết phụ nữ được bọc chặt trong túi nilon, được đính chặt ở trên vách tường.

Từ quần áo vẫn chưa mục nát hoàn toàn trên người nàng đã có thể xác minh được đại khái thân phận của nàng.

Chính là bộ quần áo Hoàng Vi Vi mặc vào ngày mất tích.

...

"Vợ à, áo sơ mi xanh kia của anh đâu rồi?" Tống Học Dân nói lớn với ngoài phòng.

"Ngày hôm qua mới vừa giặt, hẳn là còn đang ở sân thượng." Vợ Hạ Mai ở ngoài phòng đáp lại.

Tống Học Dân nghe vậy, cầm một cái áo sơ mi trắng rồi mặc vào, bên ngoài lại khoác lên âu phục màu lam, thu dọn cẩn thận tỉ mỉ, lúc này mới đi ra ngoài cửa phòng.

Vợ Hạ Mai và con trai Tống Thụy đang ăn cơm sáng.

Bởi vì điều kiện cuộc sống tốt, vợ Hạ Mai được bảo dưỡng rất tốt, tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn như mới có ba mươi tuổi.

"Anh đến cửa hàng nhìn một chút." Tống Học Dân nói.

"Không ở nhà ăn cơm sáng đã rồi đi?" Hạ Mai đứng lên, hỏi.

"Không được, ăn sáng không có chút khẩu vị nào." Tống Học Dân nói.

"Không ăn sáng sẽ không tốt cho thân thể." Hạ Mai đi tới, giúp Tống Học Dân chỉnh lại cổ áo âu phục một chút.

Nhưng nàng cũng chỉ nói thế mà thôi, bởi vì Tống Học Dân là một người rất cố chấp, nói không ăn sẽ không ăn, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.

"Không có chuyện gì, thân thể anh còn khỏe. Đúng rồi, tại sao em không mặc quần áo mà anh mua cho em thế?" Tống Học Dân đột nhiên nói.

"Sao có thể mặc mỗi ngày được, sáng sớm mới vừa giặt sạch, hơn nữa ánh mắt của anh đúng là kỳ quái. Hiện tại còn có người nào mặc kiểu dáng cũ như vậy sao? Lần sau đừng mua nữa." Hạ Mai cười nói.

Chồng cô cái gì cũng tốt, chỉ là thẩm mỹ có chút kỳ lạ.

Hoặc có thể nói là có chút hoài cổ, mỗi lần mua quần áo cho nàng, đều là kiểu của mười mấy năm trước, hiện tại nào còn có người mặc như vậy chứ.

Nhưng mà bởi vì Tống Học Dân yêu thích, cho nên có lúc nàng cũng sẽ mặc.

"Thế nhưng anh thích."

"Được, em biết rồi, lái xe chậm một chút." Hạ Mai mỉm cười nói.

Sau đó quay đầu nói với con trai đang ăn cơm: "Ba con đi ra ngoài, cũng không biết lên tiếng chào hỏi à?"

"Biết rồi, biết rồi, cha lái xe chậm một chút, gặp lại. Ai ~, thật phiền phức." Tống Thụy nói mà không ngẩng đầu lên.

"Đứa nhỏ này." Hạ Mai không nói gì, lắc lắc đầu.

Tống Thụy đang trong thời kỳ phản nghịch, Hạ Mai cũng không dám nói quá nhiều, sợ vật cực tất phản.

Tống Học Dân lại không chú ý một chút nào, trước sau vẫn mang theo nụ cười trên mặt, sau khi ôm vợ một cái liền xoay người đi ra cửa.

Chờ khi hắn vừa ra cửa thì gặp hai vị cảnh sát đứng ở cửa.

Tống Học Dân tự nhiên mà lướt qua hai người cảnh sát.

"Tống Học Dân." Một vị cảnh sát bỗng nhiên gọi hắn lại.

Tống Học Dân tự nhiên xoay đầu lại, mặt đầy nghi hoặc hỏi: "Các người tìm tôi?"

"Đúng, có vụ án cần anh phối hợp điều tra một hồi." Một vị cảnh sát trong đó lên tiếng.

"Để tôi phối hợp điều tra? Vụ án gì?" Tống Học Dân hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.

"Chờ theo chúng tôi đến bên trong cục là biết rồi." Cảnh sát nói.

"Được, vậy tôi có thể trở lại nói với vợ một tiếng không?" Tống Học Dân không chút do dự mà đồng ý.

"Gọi điện thoại đi." Một vị cảnh sát do dự một chút rồi nói.

Tống Học Dân nghe vậy cũng không phản đối, trực tiếp bấm điện thoại di động rồi gọi cho Hạ Mai.

"A lô? Quên mang theo đồ sao?" Hạ Mai cảm thấy kỳ quái liền hỏi.

"Không có, trước em không phải nói muốn đến chỗ mẹ anh sao? Ngày hôm nay dẫn em đi xem một chút." Tống Học Dân nói.

"Em còn chuẩn bị chủ nhật, chúng ta sẽ cùng đi."

"Chủ nhật anh có việc đi không được, em đi trước đi, đúng rồi, gần đây thời tiết lạnh. Em mua giúp mẹ anh mấy bộ quần áo, nói với bà ấy, thứ không cần thiết thì cứ bỏ đi, đừng giữ lại làm gì." Tống Học Dân nói.

“Được, giao cho em đi, anh yên tâm."

"Vậy thì trước như vậy." Tống Học Dân tắt điện thoại.

Sau đó bình tĩnh nói với hai vị cảnh sát: "Đi thôi."

Hai vị cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, sau đó trực tiếp áp Tống Học Dân lên xe cảnh sát.

Lúc gần lên xe cảnh sát, Tống Học Dân đánh giá bốn phía một chút.

Chỉ thấy có một số người đàn ông cao lớn dừng xe ở ven đường, đều mặc thường phục.

Trong lòng Tống Học Dân đã nắm chắc đại khái rồi, trong đầu đang không ngừng tính toán cho cuộc thẩm vấn sắp tới.

Đồng thời trong đầu cũng đang dần hồi tưởng xem lúc đó có lưu lại chứng cứ phạm tội gì hay không.

Trên thực tế, những năm này hắn đã tính toán vô số lần ở trong lòng.

Hiện tại lại nghĩ cảm thấy cũng không nhiều tác dụng lắm, chủ yếu nhất vẫn là thả lỏng tâm thái, không cần sốt sắng.

Trong lòng Tống Học Dân vốn còn có chút sốt sắng đã triệt để an tĩnh lại, thậm chí khóe miệng còn xuất hiện từng tia ý cười.

Cuộc đời thuận buồm xuôi gió, cuối cùng cũng coi như có chút kích thích rồi.

Nhìn nụ cười đầy đắc ý trên mặt Tống Học Dân, Hoàng Vi Vi đi theo sau lưng hắn tràn đầy phẫn hận, nhưng lại không thể làm gì.

Cuối cùng suy nghĩ một chút, chậm rãi biến mất.

Bởi vì nàng cũng biết, chứng cứ có thể bắt Tống Học Dân duy nhất ở chỗ nào, những chứng cứ khác đều đã sớm biến mất qua thời gian dài như vậy.

Hơn nữa, tố chất tâm lý của Tống Học Dân quá tốt, ở dưới tình huống không có chứng cứ, thật không nhất định có thể tóm được hắn.

Cho nên, chứng cứ duy nhất này tuyệt đối không thể bị tiêu hủy. Nếu như nó bị tiêu hủy thì Tống Học Dân thật sự có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Dù sao thứ pháp luật nói chính là chứng cứ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment