Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 317 - Chương 317: Ô Nhiễm.

Chương 317: Ô Nhiễm. Chương 317: Ô Nhiễm.

Người đứng đắn ai lại viết nhật ký?

Rất hiển nhiên Tống Học Dân lúc còn trẻ không phải là người đứng đắn gì, cho nên hắn viết nhật ký.

Hơn nữa, hắn còn viết lại chi tiết tỉ mỉ cách giết chết Hoàng Vi Vi.

Còn thường xuyên lấy ra nghiền ngẫm.

Vụ án giết người này không chỉ không tạo thành gánh nặng trong lòng của hắn, trái lại còn trở thành một loại tác phẩm đắc ý ẩn giấu ở đáy lòng của hắn.

Đặc biệt là hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy, cảnh sát vẫn không tìm ra manh mối, càng làm cho hắn có một loại cảm giác thành công.

Đương nhiên, phía trên nhật ký không chỉ ghi chép thủ đoạn giết người.

Còn có động cơ giết người và lịch trình tâm lý của hắn.

Mà thói quen viết nhật ký này phải đến sau khi con trai của hắn sinh ra thì mới ngừng lại.

Quyển nhật ký này được Tống Học Dân để ở chỗ ba mẹ ở quê nhà.

Văn hóa của cha mẹ Tống Học Dân không cao, cộng với sự nghiệp Tống Học Dân thành công, cho nên đều rất là tín phục hắn.

Tống Học Dân cũng rất yên tâm đối với bọn họ, hắn đã thông báo cho mẹ mình. Nếu như ngày nào đó, bất luận là hắn hay là Hạ Mai bảo nàng ném mấy thứ vô dụng đi thì giúp hắn xử lý quyển sổ kia.

Về phần, tại sao hắn lại không xử lý từ sớm, có lẽ là vì thỏa một loại biến thái trong lòng mình đi.

Nếu không cũng không có mấy người sau khi phạm tội giết người còn ghi lại tỉ mỉ quá trình phạm tội như hắn.

Chờ đến lúc Hoàng Vi Vi chạy tới nhà của cha mẹ Tống Học Dân, vừa vặn nhìn thấy hai vị cảnh sát rời đi từ cửa, phía sau chính là cha mẹ Tống Học Dân với vẻ mặt lo lắng.

Hoàng Vi Vi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người rời đi lần nữa, hướng về trấn hồ Kim Hoa.

"Cho nên, Tống Học Dân đã bị bắt rồi?" Hà Tứ Hải rót cho Hoàng Vi Vi chén nước rồi hỏi.

Hoàng Vi Vi gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, "Hi vọng hắn có thể mau chóng đền tội."

"Yên tâm đi, chỉ cần có chứng cứ, tội cưỡng gian giết người chính là tội nặng, cho dù có luật sư biện hộ giúp hắn thì mức hình phạt cũng sẽ không nhẹ."

"Hi vọng có thể nhanh lên, nói thực sự, tôi đã muốn đi tới Minh Thổ từ sớm rồi. Nhưng mà nhìn hắn tiêu dao tự tại, thực sự là không cam tâm."

Đúng nói chuyện, Dương Hỉ Muội lại đến.

Nhìn thấy Dương Hỉ Muội, Hoàng Vi Vi thoáng nhíu mày, theo bản năng mà xích lại gần người Hà Tứ Hải một chút.

Lại nói một hồi, La Hoan đã kết bạn với Phan Khải, phía sau hắn chính là cô gái Bạch tộc kia.

Nhưng mà nàng không có vào, đứng ở cửa, tràn đầy chần chừ.

Nàng chỉ cần yên lặng đứng phía sau Phan Khải là tốt rồi, không muốn hắn biết sự tồn tại của mình, gây thêm buồn phiền.

Chờ ngày nào Phan Khải thích người khác, nàng sẽ yên lặng trở về Minh Thổ.

"Oa, thật là náo nhiệt, ngày hôm nay nhiều khách như vậy sao." La Hoan vừa vào cửa, đã ồn ào nói chuyện.

Sau đó nhìn thấy trên bàn đặt đèn Dẫn Hồn thì hơi ngừng lại, có chút sợ sệt, lại có chút ngạc nhiên đánh giá Hoàng Vi Vi và Dương Hỉ Muội.

Muốn xem xem trong hai người bọn họ, đâu là người, đâu là quỷ.

Một cô gái thanh thuần xinh đẹp và một bà lão mặt mũi hiền lành.

Hắn vốn cho rằng Dương Hỉ Muội hẳn là quỷ, dù sao nàng lớn tuổi như thế.

Nhưng khi hắn nhìn thấy cách ăn mặc của Hoàng Vi Vi thì lập tức xác định là nàng rồi. Chủ yếu là phong cách quần áo chênh lệch với người hiện quá nhiều rồi.

"Anh mỗi ngày đều rất nhàn sao? Lại chạy tới chỗ của tôi làm gì?" Hà Tứ Hải hơi cau mày hỏi.

"Tôi là đến cùng hắn." La Hoan lập tức chỉ vào Phan Khải từ khi vào cửa vẫn không nói một lời.

"Hà tiên sinh, tôi nghe La Hoan nói rồi, tôi muốn... Tôi muốn hỏi một chút, cô ấy... Cô ấy còn ở bên cạnh tôi sao?"

Hà Tứ Hải còn chưa nói, Dương Hỉ Muội và Hoàng Vi Vi ngồi ở bên cạnh đã đưa ánh mắt nhìn về phía cửa.

La Hoan rất là cảnh giác, lập tức quay đầu hướng nhìn lại.

Phan Khải cũng quay đầu liếc nhìn, cũng không có cái gì cả.

Hà Tứ Hải không biết làm sao trả lời hắn, nhìn dáng vẻ của Dương Thanh Thanh thì căn bản là không muốn gặp mặt Phan Khải, thậm chí không muốn hắn biết đến sự tồn tại của mình.

Hà Tứ Hải còn chưa mở miệng, Dương Hỉ Muội đột nhiên đứng lên nói: "Trà cũng uống rồi, bà lão này đi trước đây."

Nói xong đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài.

Chờ ra khỏi phạm vi của đèn Dẫn Hồn, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Hả?" La Hoan hơi kinh ngạc, thì ra mình đoán sai rồi.

"Tôi cũng đi đây." Hoàng Vi Vi cũng nói.

Sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa, tương tự, nàng cũng biến mất không còn bóng dáng tăm hơi ngay dưới mắt bọn họ.

"Há, thì ra cả hai đều là quỷ." La Hoan thở phào nhẹ nhõm, bỗng lộ ra vẻ tỉnh ngộ.

Sau đó cảm thấy có chút không đúng, phản ứng của mình làm sao lại có chút kỳ quái đây?

Chỉ có thể tự mình an ủi, đại khái là thấy quỷ quá nhiều, cũng là chuyện thường ngày ở huyện rồi.

Về phần Phan Khải, toàn bộ quá trình đều là há to mồm, vẻ mặt giật mình.

Chờ La Hoan nói các nàng đều là quỷ, hắn có chút run lên, nói: "Thì... Thì ra đều là thật."

La Hoan nghe vậy lập tức quay đầu lại.

('へ′)

"Thì ra anh không tin tưởng lời tôi nói?" La Hoan tức giận hỏi.

" y..." Phan Khải có chút lúng túng cười cười.

"Không tin, anh còn miễn cưỡng theo tôi tới đây làm gì?"

"Lỡ như nếu là thật thì sao?" Phan Khải ngượng ngùng nói.

"Giả." La Hoan tức giận nói.

Hà Tứ Hải nhíu mày.

"Không có chuyện gì thì đều đi ra ngoài đi." Hà Tứ Hải trực tiếp đuổi người.

"Hà tiên sinh." Phan Khải cười làm lành.

"Đi ra ngoài." Hà Tứ Hải trầm giọng nói.

Phan Khải không cảm thấy có gì, La Hoan lại bị sợ hết hồn, vội vàng lôi kéo Phan Khải đi ra ngoài.

Chờ Phan Khải và La Hoan rời đi, Dương Thanh Thanh mới sải bước đi vào.

"Tiếp dẫn đại nhân, tôi thay Phan Khải xin lỗi ngài. Thực sự xin lỗi, là anh ấy đã mạo phạm đến ngài." Dương Thanh Thanh có chút sốt sắng, nói với Hà Tứ Hải.

"Tôi chỉ giúp người hoặc quỷ đồng ý tiếp nhận trợ giúp, về phần hắn có tin hay không thực ra cũng không có quan hệ nhiều lắm." Hà Tứ Hải khoát tay áo một cái, lạnh nhạt đáp lại.

"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Dương Thanh Thanh nói với vẻ mặt đầy cảm kích.

"Cô cứ luôn đi theo sau người hắn như vậy sao?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Hiện nay đây là kết cục tốt nhất rồi, về phần chuyện sau này thì để sau này hãy nói đi." Dương Thanh Thanh cúi đầu, khóe miệng chứa nụ cười.

"Nếu đã như vậy, cô cũng đi đi thôi." Hà Tứ Hải trực tiếp đuổi người.

Không, phải là nói trực tiếp đuổi quỷ.

"Vâng, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Dương Thanh Thanh nghe vậy, vội vàng hốt hoảng xoay người rời đi.

Chờ sau khi nàng rời đi, Hà Tứ Hải nhận ra được có điểm không đúng.

Ngày hôm nay không biết làm sao nữa, đáy lòng cứ có một loại cảm giác buồn bực không tên.

Trong lòng hơi động, sổ sách xuất ở trong tay hắn.

Sau đó hắn lập tức cảm thấy có thứ gì đó được hút ra từ trên người hắn.

Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy gân trên bàn tay cầm sổ sách nhô ra, từng sợi khí tức màu xám bị hút ra từ trong thân thể hắn, cuối cùng bị sổ sách hấp thu.

Mà loại cảm giác buồn bực trong lòng Hà Tứ Hải cũng không còn nữa, bắt đầu yên tĩnh lại.

Đã không kịp đợi rồi sao?

Nhưng mà là lúc nào?

Hà Tứ Hải trở nên trầm tư.

Sau đó giống như nhớ tới cái gì, vẻ mặt cả kinh, trực tiếp đi ra ngoài cửa.

Khi người vừa đi qua ngưỡng cửa, m Dương Y xuất hiện ở trên người hắn. Hắn trực tiếp hóa người thành quỷ, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Mà La Hoan bị Phan Khải lôi trở lại, hai người vừa vặn thấy cảnh này.

"Tôi còn muốn sống thêm một ít ngày nữa, anh muốn chết thì đừng kéo tôi theo." La Hoan tránh thoát khỏi tay của Phan Khải, phất tay áo liền đi.

Chờ đi được một đoạn, mới quay đầu nói với Phan Khải còn đang sững sờ: "Nếu như anh muốn chết thì cũng không nên làm ở chỗ này. Nếu không thì cho dù anh chết rồi, sợ là..."

Phía sau La Hoan không nói, một lần nữa xoay người rời đi, hắn tin tưởng Phan Khải hẳn là đã hiểu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment