"Cảnh sát, đều là chuyện hơn hai mươi năm trước rồi, ai còn nhớ được chứ? Mặt khác tôi cũng đã nói với các người rồi. Tôi và Hoàng Vi Vi không hề có quen biết gì, cũng không nhận thức cô ấy." Tống Học Dân bình tĩnh nói.
"Thi thể của Hoàng Vi Vi đã được tìm thấy, chỗ phát hiện thi thể chính là chỗ hoạt động của hội cờ vây năm đó. Năm đó, anh là hội trưởng, anh chẳng lẽ không có gì muốn giải thích sao?"
"Hội cờ vây?" Tống Học Dân nghe vậy thì bày ra vẻ kinh ngạc.
Nếu như không phải Đinh Mẫn đã xác định hắn chính là hung thủ, thì có thể đã bị hắn lừa, giả bộ đúng thật là giống, hơn nữa tố chất tâm lý cũng thật tốt, đến hiện tại đều không hề có một chút biểu hiện khủng hoảng nào.
"Đúng, chính là hội cờ vây, trong hồ sơ trường học có ghi chép, anh chính là hội trưởng hội cờ vây."
"Cảnh sát, mặc dù tôi là hội trưởng hội cờ vây, nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh được cái gì, hơn nữa hội cờ vây cũng có không ít thành viên đúng chứ?"
"Chúng tôi đã điều tra rồi, lúc trước bởi vì tu sửa, hội cờ vây đã ngừng hoạt động một quãng thời gian rất dài. Mà anh lại là hội trưởng, cũng chính là người duy nhất có thể ra vào hội cờ vây."
"Cảnh sát, các người nói những này đều là suy đoán của các người, không thể bởi vì tôi là hội trưởng hội cờ vây liền cho rằng tôi là người bị tình nghi được. Tất cả phải có chứng cứ."
Đinh Mẫn và cảnh sát Tôn liếc nhau một cái.
Phạm nhân bình thường vào cục cảnh sát, có rất người ít có thể bình tĩnh như vậy.
"Tống Học Dân, anh cũng không cần mạnh miệng, chúng tôi đã lấy được cuốn nhật ký từ chỗ cha mẹ của anh rồi." Đinh Mẫn nói.
Tống Học Dân nghe vậy sắc mặt cuối cùng cũng hơi thay đổi một chút, thế nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Tôi không hiểu các người tìm được manh mối ở chỗ nào, đó chỉ là một quyển nhật ký bình thường mà thôi, không thể chứng minh cái gì. Nếu như các người thật sự có chứng cứ, hiện tại có thể bắt tôi, để pháp luật thẩm phán tôi." Tống Học Dân tự nhiên nói.
Trong lòng Đinh Mẫn và cảnh sát Tôn cũng là bất đắc dĩ.
Bởi vì, tuy rằng bọn họ lấy được nhật ký, thế nhưng nhật ký thật sự chỉ là một quyển nhật ký rất bình thường.
Phía trên ngoại trừ ghi chép một chút việc vặt thường ngày ra thì chính là một ít vấn đề liên quan đến máy tính kỹ thuật.
"Tới đây thôi." Cảnh sát Tôn nhỏ giọng nói với Đinh Mẫn.
Đinh Mẫn bất đắc dĩ gật gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
Nhưng mà lát nữa nàng chuẩn bị lại gọi điện thoại hỏi Hà Tứ Hải một chút, xem có chứng cứ mới hay không, hoặc là trên quyển nhật ký này có ẩn giấu cái gì hay không.
Nhưng mà trong khoảnh khắc hai người đứng dậy, ánh đèn bên trong phòng thẩm vấn bỗng nhiên lấp loé mấy lần.
"Kỳ quái, điện áp bất ổn sao?" Cảnh sát Tôn hơi nghi hoặc một chút.
Đinh Mẫn vừa muốn nói chuyện, đèn bỗng tắt hoàn toàn.
"Bị cúp điện sao?" Đinh Mẫn nghi hoặc hỏi.
Nhưng vào lúc này, mắt thấy bỗng nhiên có ánh đèn mờ nhạt sáng lên, đèn này hoàn toàn khác với ánh đèn trong phòng thẩm vấn.
Hơn nữa Đinh Mẫn và cảnh sát Tôn phát hiện, bọn họ đã không còn ở trong phòng thẩm vấn nữa, mà là ở trên một sân thể dục.
Ánh đèn mờ nhạt chính là đèn đường phát ra từ ven đường.
"Đây là đâu?" Cảnh sát Tôn ngẩng đầu liếc mắt nhìn trời đêm đen nhánh, kinh hoàng hỏi.
Đinh Mẫn thì hơi trấn định một chút, lấy điện thoại di động ra, phát hiện không có một chút tín hiệu nào.
"Đinh Mẫn, đây là làm sao rồi? Gặp quỷ sao?" Cảnh sát Tôn có chút hoảng sợ, hỏi.
"Đừng nóng vội, có người đến rồi." Đinh Mẫn đặt điện thoại di động ở bên tai xuống, nhìn chằm chằm về phía xa xa nói.
Cảnh sát Tôn đưa tay sờ sờ ở trên người, phát hiện vừa nãy đang thẩm vấn phạm nhân, trên người ngoại trừ còng tay thì không còn cái gì nữa.
Đúng lúc này, người cuối cùng cũng đi tới, bọn họ cũng cuối cùng thấy rõ người đến.
Cảnh sát Tôn trợn mắt lên, nuốt nước bọt, tràn đầy kinh hoàng, run giọng hỏi: "Hoàng... Hoàng Vi Vi? Chúng ta... Chúng ta là gặp quỷ sao?"
"Đừng sợ, chúng ta là cảnh sát." Đinh Mẫn trầm giọng nói.
Thực ra nàng cũng rất căng thẳng, nhưng dù sao cũng có "Kinh nghiệm" giao thiệp với quỷ, cho nên cũng không cảm thấy sợ như cảnh sát Tôn.
Nhưng mà Hoàng Vi Vi như là không thấy bọn họ, trực tiếp đi qua bọn họ.
Nhìn bóng lưng Hoàng Vi Vi đi xa, nàng nói với cảnh sát Tôn: "Đi, theo sau."
"Ai, từ từ." Cảnh sát Tôn không quá muốn đi.
Nhưng mà vừa quay đầu lại, nhìn thấy con đường đen ngòm, giống như là một con quái thú há to miệng.
Thế là vội vàng đi vài bước, đuổi theo Đinh Mẫn.
Sau đó bọn họ vẫn xa xa theo sát Hoàng Vi Vi, đi qua sân bóng rổ, xuyên qua ao sen, đi ngang qua thư viện, cuối cùng đi vào Tư Hiền Lâm.
Dọc theo đường đi, không chỉ không có một người mà ngay cả tiếng côn trùng kêu đều không có, thậm chí ngay cả tiếng bước chân của bọn họ đều không có, lặng lẽ, yên tĩnh làm người ta hoảng hốt.
"Đây là hiện trường vụ án?" Cảnh sát Tôn hơi hơi tỉnh táo lại, nhỏ giọng hỏi Đinh Mẫn bên cạnh.
Đinh Mẫn gật gật đầu, "Hẳn là vậy."
Đúng lúc này, từ ven đường bỗng nhiên có một người bịt mặt đi ra, trong tay cầm một cái ống thép, dùng ống đập vào ót Hoàng Vi Vi.
Hoàng Vi Vi chớp mắt ngã xuống.
Đinh Mẫn không nhịn được muốn tiến lên, lại bị cảnh sát Tôn kéo lại.
"Chờ đã, nhìn một chút xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Nhưng mà..."
"Hoàng Vi Vi đã chết rồi, tuy rằng tôi không biết chúng ta tại sao lại đến chỗ này, nhưng tôi nghĩ đây nhất định là Hoàng Vi Vi muốn nói cho chúng ta cái gì đó." Cảnh sát Tôn nói.
Đinh Mẫn nghe vậy thì im lặng rồi.
Thế nhưng nhìn hành động cầm thú của người bịt mặt kia, Đinh Mẫn vẫn là không nhịn được mà xông lên trên, sau đó mới phát hiện chỉ là phí công, căn bản không đụng được đến hai người.
Nhưng vào lúc này, Hoàng Vi Vi đang hôn mê đột nhiên mở mắt ra, sau đó dùng sức phản kháng.
Người bịt mặt cưỡi trên người nàng phản ứng cũng rất nhanh, bóp lấy cổ của nàng.
Hoàng Vi Vi liều mạng phản kháng, nhưng mà hoàn toàn là phí công.
Trái lại khiến cho người bịt mặt nổi lên hung tính, sử dụng tất cả sức lực, mãi đến tận khi Hoàng Vi Vi ngừng giãy dụa, trợn mắt lên không nhúc nhích nữa, hắn mới buông lỏng tay.
Sau đó, hắn kéo mũ trùm đầu ra, miệng lớn thở hổn hển, không phải là Tống Học Dân thì còn có thể là ai?
Nhưng chỉ như vậy, Tống Học Dân vẫn không buông tha cho Hoàng Vi Vi, tiếp tục hành vi biến thái.
"Cầm thú, tôi thực sự không chịu được rồi." Đinh Mẫn không nhịn được lại muốn xông lên, mặc dù biết ngăn cản không được.
Đúng lúc này, một cái tay bỗng nhiên đặt ở trên vai của nàng.
"Anh đừng cản tôi, tôi phải cố gắng dạy cho tên cầm thú này một bài học mới được." Đinh Mẫn kích động nói.
" ... Tôi không ngăn cô nha." Cảnh sát Tôn nhìn về phía phía sau nàng.
Sắc mặt Đinh Mẫn trắng bệch mà quay đầu lại, chờ sau khi thấy rõ người tới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Hà tiên sinh, ngài đã tới."
Hà Tứ Hải gật gật đầu, chuyển ánh mắt nhìn về phía trước...
"Hà tiên sinh, ngài nhanh ngăn cản hắn một chút." Đinh Mẫn lo lắng nói.
"Không cần, cô nhìn xem." Hà Tứ Hải ra hiệu cho bản thân nàng nhìn qua.
Đinh Mẫn quay đầu nhìn lại một lần nữa.
Chỉ thấy thân thể vừa mới chết của Hoàng Vi Vi mục nát với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Sau đó biến thành một dáng vẻ khủng bố.
Tống Học Dân hoảng sợ nhảy lên.
Nhưng vào lúc này, thi thể lại đột nhiên ngồi dậy, một phát bắt được thứ đồ chơi phía dưới của hắn.
Tống Học Dân lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Cảnh sát Tôn nghe tiếng thì hạ thân căng thẳng, hắn bỗng cảm thấy đau.
Chuyện này vẫn chưa xong, thi thể đứng đối mặt với Tống Học Dân, hai con rắn độc chui ra từ viền mắt mục nát của nàng, quấn lên trên cổ của Tống Học Dân.
Vô số sâu kiến bò ra từ trong thi thể, xông tới trên người Tống Học Dân.
Cả người Tống Học Dân cứng ngắc, phát ra tiếng kêu thê thảm...
------
Dịch: MBMH Translate