Trên người Tống Học Dân mọc đầy sâu kiến, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Tống Học Dân vô cùng sợ rắn, từ nhỏ đã sợ rồi, cả người hắn cứng ngắc, không thể động đậy cũng là vì lý do này.
Dường như biết Tống Học Dân sợ rắn, từ trong miệng của Hoàng Vi Vi lại có một con rắn to bò ra.
Con rắn lớn phun ra lưỡi, liếm mặt Tống Học Dân, thân thể chậm rãi trượt rồi quấn quanh người hắn, chậm rãi ghì chặt.
Cả người Tống Học Dân cứng ngắc, con mắt nhô ra, nhếch to miệng, sắp nghẹt thở mà chết.
Mà phía sau Hoàng Vi Vi đứng ở đối diện dâng lên vô số khí tức màu xám, không ngừng mà bốc lên ở trên người nàng, ở trong khói xám chính là một đôi con mắt đỏ ngầu, tràn ngập cừu hận.
Mắt thấy Tống Học Dân sắp nghẹt thở mà chết, Hà Tứ Hải cuối cùng cũng ra tay.
"Dừng lại ở đây." Hà Tứ Hải quát lớn một tiếng, sổ sách xuất hiện ở trong tay hắn.
Sau đó được hắn triển khai, khí tức màu xám trên người Hoàng Vi Vi lập tức bị hút vào bên trong sổ sách giống như là thuỷ triều.
Vẻ mặt của Hoàng Vi Vi cũng khôi phục lại sự trong sáng, nàng hơi kinh ngạc mà nhìn hai tay của mình, hỏi Hà Tứ Hải: "Tôi đây là làm sao thế?"
Nàng cho tới bây giờ vẫn không biết tại sao mình lại có sức mạnh như vậy, nếu như có sức mạnh như vậy nàng đã sớm báo thù rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ.
"Cô bị ô nhiễm rồi." Hà Tứ Hải đánh giá từng sợi khí màu xám trong không trung.
"Nhưng mà..."
Hoàng Vi Vi không biết cái gì là ô nhiễm, thế nhưng ô nhiễm lại có thể giúp nàng thu được sức mạnh, làm cho nàng có thể tự tay báo thù, nàng cảm thấy rất tốt đẹp.
" m Thế có quy tắc của m Thế, nhân gian có quy tắc của nhân gian. Tội phạm nhân gian sẽ có pháp luật đến trừng phạt hắn, tất cả đều có trật tự, hơn nữa nếu như cô thật sự giết hắn thì cô sẽ hoàn toàn bị ô nhiễm..."
"Tôi không sợ." Hoàng Vi Vi nói với vẻ kiên định.
"Đây không phải vấn đề sợ hay không, bản thân cô cũng không có tội nghiệt gì, sau khi trở về Minh Thổ sẽ có một chỗ về tốt, hà tất phải bị liên lụy bởi một người sắp bị trừng phạt, huống hồ..."
Hà Tứ Hải không nói câu tiếp theo, Hoàng Vi Vi mặc dù bị ô nhiễm, khẳng định là có "Người" cố ý hành động, có mục đích, cho nên sau khi nàng hoàn toàn bị ô nhiễm, có thể trở về Minh Thổ hay không cũng không thể nói chắc được.
Đúng lúc này, khí tức màu xám trong không trung lập tức tiêu tan hết sạch, cảnh tượng xung quanh cũng lay động, chậm rãi thối lui.
Đinh Mẫn và cảnh sát Tôn mới phát hiện bọn họ vẫn còn ở trong phòng thẩm vấn, mà Tống Học Dân ngồi ở đối diện đã té xỉu trên đất.
Cảnh sát Tôn đầu tiên là đánh giá bốn phía một phen, sau đó cẩn thận đi lên, tiến lên thăm dò hơi thở của Tống Học Dân.
Sau đó thở phào nhẹ nhõm, còn sống.
Nếu như Tống Học Dân chết ở trong phòng thẩm vấn, hắn và Đinh Mẫn đều có phiền phức.
Nhưng mà...
Hắn quay đầu hỏi Đinh Mẫn hỏi: "Tiểu Đinh, vừa nãy..."
Nhưng mà Đinh Mẫn lại nhìn về phía bên canh, hỏi: "Hà tiên sinh, anh ở đâu?"
Cảnh sát Tôn nghe vậy thì trong lòng cả kinh, lất trực giác nhạy cảm của cảnh sát, hắn đã sớm suy đoán được người đàn ông xuất hiện phía sau hẳn là có quen biết với Đinh Mẫn, bây giờ nhìn lại thì quả là thế.
"Tôi đây."
Hà Tứ Hải hoàn toàn không có che giấu, thân hình xuất hiện ở trong phòng thẩm vấn.
Tuy rằng trong lòng cảnh sát Tôn có suy đoán, nhưng thấy Hà Tứ Hải đột nhiên xuất hiện, trong lòng vẫn cảm thấy chấn động không gì sánh được.
Lúc này, Hà Tứ Hải thân mặc m Dương Y màu trắng, vạt tay áo lớn, vóc người cao dài, mày kiếm mắt sao, tự có một cỗ khí thế.
Nhìn thấy hình tượng này của Hà Tứ Hải, ánh mắt Đinh Mẫn sáng lên, vừa nãy ở trong ảo cảnh, nàng thật sự là không chú ý.
"Bên trong quyển nhật ký này, cũng không có ghi chép chuyện Tống Học Dân phạm tội." Đinh Mẫn cầm nhật ký trên bàn rồi hỏi.
"Cô tự mình hỏi cô ấy đi." Hà Tứ Hải vung tay một cái, một chiếc đèn lồng màu đỏ xuất hiện ở trong tay hắn.
Ánh đèn màu quýt rọi sáng toàn bộ phòng thẩm vấn, Hoàng Vi Vi đứng ở một bên cũng hiện ra.
Cảnh sát Tôn lấy làm kinh hãi, theo bản năng mà lui về sau một bước, hình tượng của Hoàng Vi Vi vừa nãy thực sự đã dọa đến hắn rồi.
"Những số hiệu trong nhật ký kia trên thực tế chính là ghi chép quá trình phạm tội của Tống Học Dân, chỉ có điều cần máy tính vận hành, mặt khác còn cần một phần mềm mà Tống Học Dân khai phá lúc trước..."
Thì ra lúc trước bọn người Tống Học Dân có bán đi một phần mềm trò chơi.
Vào niên đại đó, chính là thời kỳ mà trò chơi phát triển bùng nổ, mà bọn người Tống Học Dân đã bán một trò chơi.
Mà số hiệu ghi chép trong bản nhật ký, sau khi biên dịch rồi tải vào game, sẽ xuất hiện một đoạn nội dung vở kịch của trò chơi.
Mà nội dung vở kịch kia liên quan tới cái gì, thì không cần nhiều lời rồi.
...
Ba ngày sau.
"Chú Hoàng, tuy Hoàng Vi Vi đã... thế nhưng tôi đã nắm giữ chứng cứ, phạm nhân chẳng mấy chốc sẽ phải chịu hình phạt. Chú nên chú ý giữ gìn thân thể một chút." Đinh Mẫn nói với Hoàng Quảng Phát gầy như ma can.
Nhưng mà Đinh Mẫn có an ủi như thế nào, cũng không thể xoa dịu nỗi đau mất con của Hoàng Quảng Phát.
Lúc không biết tin tức con gái, hắn còn ôm ấp một tia hy vọng là con gái sống trên đời.
Tuy rằng đáy lòng thực ra đã sớm có suy đoán, chỉ có điều không muốn thừa nhận mà thôi.
Nhưng hiện tại đúng là một tia may mắn cũng không còn nữa.
"Cảm ơn cảnh sát Đinh nhiều năm như vậy, gây thêm phiền phức cho các người rồi." Hoàng Quảng Phát cúi người với Đinh Mẫn.
Đinh Mẫn vội vàng ngăn cản hắn, "Đây là chức trách của chúng tôi, chúng tôi mặc lên người bộ quần áo này thì phải muốn xứng đáng với nó."
"Cảm ơn, cảm ơn." Hoàng Quảng Phát nhỏ giọng nói.
Bản thân hắn có bệnh, mấy ngày nay tâm tình chập chờn quá lớn, lúc này cảm giác cả người đều không có sức lực, nói nhiều một câu đều cảm thấy mất sức.
"Đại Trung, chúng ta mang chị con về nhà đi." Hoàng Quảng Phát nói với con trai đứng ở bên cạnh.
Hoàng Đại Trung là em trai của Hoàng Vi Vi, nhỏ hơn Hoàng Vi Vi năm tuổi, nhưng năm nay cũng đã ba mươi năm, ba mươi sáu tuổi. Dáng người thấp lại mập, đeo một cặp kính mắt, nhìn qua có vẻ là người thành thật.
Lúc này, trong lồng ngực của hắn đang ôm hũ tro cốt của Hoàng Vi Vi, vẫn luôn yên lặng đứng ở bên cạnh.
Hắn ở nhà được gọi là lão tam, hai người chị trước đều rất là thương yêu hắn, tình cảm vẫn luôn rất tốt.
Lúc Hoàng Vi Vi mất tích, hắn đã lên cấp 2 rồi, cho nên ký ức đối với người chị hai này cũng đang còn rất nhiều.
"Chú Hoàng, tôi muốn mang chú đi một nơi, chú xem có rảnh rỗi hay không?" Nhìn Hoàng Quảng Phát muốn đi về, Đinh Mẫn do dự một chút rồi nói.
"Đi chỗ nào?" Hoàng Quảng Phát xoay người lại, kỳ quái hỏi.
"Đến nơi chú sẽ biết thôi." Đinh Mẫn nói.
Bởi vì sự tín nhiệm đối với Đinh Mẫn, hai cha con lên xe Đinh Mẫn, hướng về trấn hồ Kim Hoa Hồ.
"Vụ án lần này có thể phá, cũng là có một người giúp đỡ, chúng ta hiện tại sẽ gặp hắn." Trên đường đi, Đinh Mẫn nói với hai người.
"Ồ, tôi nghe cảnh sát Tôn nói, là có người cung cấp trợ giúp cho nên các người mới có thể phá án. Đây là ân nhân của Hoàng gia chúng tôi, tôi phải cố gắng cảm ơn người ta." Hoàng Quảng Phát nói.
"Tôi mang các người qua gặp hắn, không phải muốn các người cảm ơn hắn, là bởi vì có người muốn gặp các người? Hoặc là nói, các người cũng muốn gặp nàng."
"Gặp chúng tôi? Ai vậy?" Hoàng Đại Trung bên cạnh nghi hoặc hỏi.
Đinh Mẫn cười cười không lên tiếng, tiếp tục lái xe về phía trước.
Hoàng Đại Trung còn muốn hỏi, lại bị Hoàng Quảng Phát cắt đứt.
"Đến là biết, hỏi nhiều như vậy làm gì."
Sau đó, một đường không ai nói gì cả, xe vẫn lái đến trấn hồ Kim Hoa.
------
Dịch: MBMH Translate