Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 320 - Chương 320: Chờ Mong Tử Vong.

Chương 320: Chờ Mong Tử Vong. Chương 320: Chờ Mong Tử Vong.

"Vấn Tâm Quán?" Hoàng Đại Trung ôm hũ tro cốt, ngước cổ, nhìn mấy chữ trên đầu với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"Cái gì quán?" Hoàng Quảng Phát ở bên cạnh không nghe rõ, hơi nghi hoặc một chút rồi hỏi.

"Vấn Tâm Quán." Hoàng Đại Trung lại lặp lại một lần.

"Cái này... Quán này là làm gì?" Hoàng Quảng Phát hỏi.

"Con cũng không biết." Hoàng Đại Trung nói.

"Đi vào sẽ biết thôi, theo tôi đi vào đi." Đinh Mẫn đi ở phía trước quay đầu lại nói.

"Cái này, tôi ôm tro cốt đi vào hình như không tốt cho lắm thì phải?" Hoàng Đại Trung có chút do dự nói.

"Nếu là những nơi khác có lẽ sẽ không tốt lắm, nhưng nơi này không sao cả." Đinh Mẫn nói một câu rồi quay đầu đi thẳng vào.

"Vậy, ba, chúng ta cũng vào đi thôi." Hoàng Đại Trung muốn đỡ Hoàng Quảng Phát.

Hoàng Quảng Phát tránh thoát tay của hắn, "Ba còn chưa có chết đâu, tự ba thể đi được."

Nói xong, hắn liền đi theo sau Đinh Mẫn, hướng về trong phòng, nhưng mà bước đi rất chậm, Hoàng Đại Trung vội vàng đuổi kịp.

"Ba, người đứng ở chỗ này làm gì, đi vào thôi." Nhìn Hoàng Quảng Phát chặn ở cửa lớn, Hoàng Đại Trung đi tới từ phía sau cảm thấy kỳ quái liền hỏi.

Thế nhưng Hoàng Quảng Phát cũng không trả lời hắn, vẫn đứng chặn ở cửa.

Lúc này Hoàng Đại Trung đi lên.

Sau đó hắn cũng sững sờ, hũ tro cốt trên tay mất thăng bằng, trực tiếp rơi xuống, cũng may Đinh Mẫn ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, mới không bị rớt xuống.

"Chị... chị...chị hai?"

Hoàng Đại Trung lắp ba lắp bắp nhìn Hoàng Vi Vi ngồi ở trong đại sảnh, mỉm cười nhìn bọn họ.

"Ba, em." Hoàng Vi Vi đứng dậy, mỉm cười và chào hỏi với hai người.

Hoàng Quảng Phát không lên tiếng, chỉ là giơ tay lên, dùng sức dụi dụi con mắt.

Hoàng Đại Trung cũng là như thế, không hổ là hai cha con.

Động tác đều y hệt.

"Nhị nha đầu?" Sau khi dụi mắt, thấy Hoàng Vi Vi vẫn mỉm cười đứng trước mặt của hắn, Hoàng Quảng Phát cuối cùng cũng mở miệng hỏi với vẻ đầy nghi hoặc.

"Ba, là con." Hoàng Vi Vi mỉm cười nói.

"Nhưng mà... Nhưng mà... Con không phải..."

Hoàng Đại Trung đoạt hũ tro cốt trên tay Đinh Mẫn rồi giơ lên cao, nói: "Chị không phải đã chết rồi sao?"

"Đúng vậy, chị đã chết rồi."

"Nhưng mà, vậy em vì sao... Vì sao còn có thể nhìn thấy chị?" Hoàng Đại Trung có chút sốt sắng hỏi.

Sau đó nhích lại gần bên cạnh Hoàng Quảng Phát.

Hoàng Quảng Phát đưa tay đánh cho hắn một phát sau gáy, trên mặt mang theo tức giận, nói: "Đây là chị con đó."

"Ba, người đừng đánh đầu em nữa, đánh nữa nó sẽ ngốc đó." Hoàng Vi Vi vội vàng nói.

"Không có chuyện gì, tên đầu gỗ này quá ngốc rồi, còn có thể ngốc hơn được nữa sao?" Hoàng Quảng Phát nghe vậy thì lập tức trả lời mà không chút nghĩ ngợi.

Sau đó ba người đều ngây người.

Bởi vì bọn họ nhớ về chuyện ngày xưa.

Đối thoại như vậy đã từng có vô số lần.

"Nhị nha đầu." Hoàng Quảng Phát ngập ngừng, cuối cùng nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Ba." Hoàng Vi Vi cũng nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Đều vào trong rồi nói chuyện đi." Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Hoàng Quảng Phát và Hoàng Đại Trung lúc này mới chú ý tới phía sau Hoàng Vi Vi còn có một người đàn ông.

“Cậu là?" Hoàng Quảng Phát đi vào trong, trên mặt mang theo nghi hoặc mà hỏi.

"Tôi chính là chủ nhân của Vấn Tâm Quán, Hà Tứ Hải." Hà Tứ Hải thuận miệng nói một câu, sau đó bảo bọn họ ngồi xuống.

"Hà tiên sinh là tiếp dẫn đại nhân, đây cũng là lý do tại sao các người có thể nhìn thấy con." Hoàng Vi Vi ở một bên vội vàng giải thích một câu.

"Tiếp dẫn đại nhân?" Hoàng Quảng Phát nghe vậy thì hơi nghi hoặc một chút.

"Tôi là người tiếp dẫn, trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện, là sứ giả dẫn độ bọn họ trở về Minh Thổ." Hà Tứ Hải khẽ nói.

Hoàng Quảng Phát là nông dân, không có văn hóa gì, nghe vậy thì lập tức tin, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kính sợ.

Mà Hoàng Đại Trung vẫn hơi nghi hoặc một chút, khó có thể tin nổi, nhìn về phía Đinh Mẫn ở bên cạnh.

Đinh Mẫn lặng lẽ gật gật đầu.

Lại nghĩ đến chị hai đứng ở trước mắt, hắn cũng có chút tin.

"Nhị nha đầu, phạm nhân đã bắt được rồi, con hiện tại chết cũng nhắm mắt rồi, đều trách ba không có bản lĩnh..." Hoàng Quảng Phát nhẹ nhàng kéo tay Hoàng Vi Vi, khổ sở nói.

"Ba, không có quan hệ gì với các người, chỉ có thể nói là con xui xẻo mà thôi." Trên mặt Hoàng Vi Vi mang theo vẻ cay đắng rồi nói.

"Ba vừa nãy nghe tiếp dẫn đại nhân nói, hắn là người trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện. Nhị nha đầu, tâm nguyện của con có phải chính là bắt được tên súc sinh làm hại con hay không?" Hoàng Quảng Phát tức giận hỏi.

Hoàng Vi Vi gật gật đầu.

Hai cha con Hoàng Quảng Phát nghe vậy thì có chút bừng tỉnh.

Hoàng Quảng Phát đứng lên, muốn dập đầu cho Hà Tứ Hải, "Tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn ngài đã trợ giúp nhị nha đầu nhà tôi, nếu không, nếu không..."

Hắn cũng không biết, nếu như tâm nguyện của Hoàng Vi Vi chưa xong sẽ như thế nào, biến thành oan hồn, ác quỷ sao?

"Đừng như vậy, đây là chức trách của tôi, lại nói Hoàng Vi Vi đã giao thù lao cho tôi rồi." Hà Tứ Hải nói.

Hoàng Quảng Phát nghe vậy thì sửng sốt một chút.

Một kẻ đã chết thì có thể có thứ gì?

Hoàng Quảng Phát có chút sốt sắng, nhị nha đầu ngoại trừ thân thể biến thành quỷ thì còn có thể có cái gì?

Dù sao trong các câu chuyện xưa cũng có không ít chuyện điều động linh hồn.

"Tôi có thể hỏi một chút, nhị nha đầu đã trả thù lao gì cho ngài không? Nếu như thực sự không được, tôi sẽ trả giúp nó, tôi có thể cho ngài." Hoàng Quảng Phát lập tức nói.

"Ba mươi hai tệ bốn đồng." Hà Tứ Hải nói.

"Hả?" Hoàng Quảng Phát nghe vậy thì sửng sốt một chút.

Hơi nghi hoặc một chút hỏi: "Đây là tiền? Ít như vậy sao?"

"Đây là sinh hoạt phí còn lại của con." Hoàng Vi Vi ở bên cạnh thấp giọng nói.

Hoàng Quảng Phát nghe vậy thì có chút bừng tỉnh, sau đó có chút áy náy nói: "Nhị nha đầu, xin lỗi, làm khổ con rồi."

"Không có chuyện gì, ba, có thể gặp lại ba và em trai, thật sự là rất tốt." Hoàng Vi Vi ngẩng đầu lên, mỉm cười nói.

"Chị hai, em... em rất nhớ chị." Giọng điệu của Hoàng Đại Trung có chút run rẩy, viền mắt đỏ ứng.

"Được rồi, đều đã lớn như vậy rồi, đừng khóc nữa." Hoàng Vi Vi đưa tay muốn sờ sờ đầu của hắn, mới phát hiện Hoàng Đại Trung đã không còn là đứa nhỏ trong ấn tượng của nàng nữa rồi.

"Được rồi, con cũng đừng buồn nữa. Nhị nha đầu, con cũng đừng khổ sở, ba nha, rất nhanh là có thể đường cùng với con rồi." Hoàng Quảng Phát vui vẻ đáp lại.

Trước đây hắn còn tràn ngập lưu luyến đối với thế giới này, hắn không muốn chết, càng không muốn ngơ ngác mà chết. Hắn muốn làm rõ con gái rốt cuộc đã đi nơi nào.

Hiện tại được rồi, hắn biết rồi, hơn nữa còn có thể lên đường cùng con gái, hắn bỗng nhiên cảm thấy đối tràn ngập chờ mong đối với cái chết.

"Ba, ba nói cái gì vậy? Ba cảm thấy vui vẻ, nhưng ba không định suy nghĩ một chút cho mẹ và chị cả sao." Hoàng Đại Trung bị hắn làm cho có chút dở khóc dở cười.

"Nào có người nào mà không chết, chuyện sớm hay muộn mà thôi. Ba ở với mẹ con các người nhiều năm như vậy, đã đủ lâu rồi. Hiện tại, ba muốn đi bồi nhị nha đầu đi rồi. Các người cũng không cần khổ sở, đây là chuyện thật tốt nha." Hoàng Quảng Phát nhìn rất thoáng.

"Nhưng mà... Nhưng mà..." Hoàng Đại Trung cũng không biết phải nói như thế nào.

Nhưng vừa nghĩ đến chị hai bị hại, người cha sắp nghênh cái chết, hắn liền cảm thấy bi thương, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

"Vậy con sẽ không còn ba nữa."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment